Cố Văn Chính đến đón Đào Yêu Yêu như thời gian đã hẹn.
Anh mặc quần màu đen đơn giản kết hợp với áo phông cùng màu, kích cỡ áo rộng nên có thể nhìn thấy bờ vai rộng vững chãi của anh. Anh đi một đôi giày màu trắng nhàn nhã khiến màu sắc tổng thể tươi sáng hơn, cổ tay đeo đồng hồ màu bạc thể hiện khí chất trưởng thành. Anh chỉ đứng đó nhưng cơ thể đã toát ra sự nổi bật, cực kỳ dễ làm người khác chú ý.
Khuôn mặt anh lại đẹp như vậy, cả người toát ra vẻ đẹp trai phóng túng, hoang dã, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy đều vô thức đứng lại để nhìn thêm vài cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Linh đánh giá hai người, cảm thán tạo hóa thật sự rất bất công, sao lại có thể dụng tâm tạo ra một cá nhân đặc biệt như vậy, còn hầu hết những người còn lại đều là những nét vẽ sơ sài.
Thoạt nhìn bề ngoài của họ, thật sự là một đôi trời sinh, rồi không biết con của họ sẽ đẹp thế nào! Tô Linh cảm thấy, nếu đứa bé không được sinh ra, quả thật cũng hơi đáng tiếc.
Đào Yêu Yêu lên xe, cô cài dây an toàn cẩn thận, rồi nhìn trộm sườn mặt của Cố Văn Chính. Cằm anh hơi nâng lên rất mê hoặc lòng người, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng cũng khiến người ta động tâm, mặt đồng hồ màu bạc hình trọn cũng rất hợp.
Lạ thật đó, hôm nay cô cảm thấy anh quyến rũ hơn mọi khi.
Cố Văn Chính nhìn qua gương chiếu hậu thấy hành động mờ ám của cô, cảm giác phiền toái trong lòng càng ngày càng mãnh liệt hơn. Không nên như vậy, anh luôn là người bình tĩnh, nhưng dạo này lại thường xuyên cảm thấy buồn bực, mà ngọn nguồn của sự buồn bực đó, suy nghĩ kỹ càng thì thấy đều có liên quan đến Đào Yêu Yêu.
Anh vẫn không hiểu tại sao, chẳng lẽ bởi vì chút đặc biệt kia, hay bởi vì dục vọng sinh lý? Anh không đến nỗi ngay cả điều này cũng không kiểm soát được bản thân.
Thấy mặt Cố Văn Chính càng ngày càng nghiêm túc, giống như tâm trạng bỗng kém đi, Đào Yêu Yêu lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Em có cảm giác bỗng nhiên anh không vui."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một tay Cố Văn Chính lái xe, tay kia thì mở nhạc, đồng thời anh nói: "Không có, em đừng đa nghi, nghe bài hát để thả lỏng tâm trạng nào."
Tiếng nhạc chậm rãi phát ra trong xe, là một bài hát rất cũ, Để Anh Chịu Gió Lạnh Thay Em của Lâm Ức Liên. Đào Yêu Yêu từng nghe bản cover, sau đó cô cũng nghe bản gốc, cảm thấy bản gốc có hương vị hơn. Thế nhưng cô không ngờ Cố Văn Chính cũng nghe thể loại nhạc này, không tránh khỏi ngạc nhiên nhìn anh.
Dường như là biết được nghi hoặc của Đào Yêu Yêu, Cố Văn Chính nói: "Bài hát này là bài hát mẹ tôi rất thích nghe, lúc nhỏ tôi nghe cùng bà ấy rất nhiều lần."
Giọng anh trầm trầm, lộ ra sự dịu dàng chưa từng có.
Đào Yêu Yêu có hơi hoảng loạn, anh kể chuyện lúc nhỏ với cô, nhắc tới mẹ anh, đây là thứ mềm mại giấu sâu trong lòng anh, có nghĩa bọn họ sẽ càng gần nhau hơn. Nhưng nhớ đến lúc vô tình cô nghe được một bí mật, cô có hơi bối rối.
"Ừ, em cũng rất thích bài này, không ngờ anh cũng thích."
Cố Văn Chính ám chỉ: "Điều em không ngờ tới còn nhiều lắm."
Hai người tới nơi, tạm thời do dự không biết nên đi đâu.
Cố Văn Chính nghĩ nghĩ: "Ông ta cũng không thiếu gì, em chọn đại một cái để tỏ vẻ là được rồi, đi vào xem đi, đồ của nam nhìn một cái là mua được rồi."
Đào Yêu Yêu đội mũ, đeo khẩu trang như trước, cô ăn mặc đơn giản thanh lịch. Nhưng có những người cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ nhìn dáng người và khí chất, cũng biết đó là một người đẹp, Đào Yêu Yêu chính là người như vậy.
Cô và Cố Văn Chính đứng chung một chỗ, nam anh tuấn nữ xinh đẹp, khiến người ta vô thức chú ý nhiều hơn, cũng may không có ai không lễ phép nhìn chằm chằm vào họ, nên không bị nhận ra.
Đầu tiên họ đến cửa hàng G, chủ yếu bán các loại túi ví, đương nhiên cũng có các kiểu dây lưng, cà vạt.
Nhân viên cửa hàng rất nhiệt tình đến đây giới thiệu, Cố Văn Chính vẫy tay nói không cần, tự mình xem là được rồi.
Đào Yêu Yêu liếc mắt thấy nhân viên cửa hàng nhìn trộm ánh, ánh mắt không che dấu được sự hưng phấn.
Cô cầm một cái ví tiền nhìn xem, thật sự cô không có tìm hiểu gì về ví tiền của nam giới, cũng không nhìn ra được gì.
Cố Văn Chính lắc đầu: "Không nên mua ví tiền, không bằng xem cà vạt đi."
Đào Yêu Yêu lập tức để ví tiền trong tay xuống, cô đi đến khu vực cà vạt.
Cô liếc mắt một cái đã nhìn trúng một cái cà vạt màu đen có hoa văn, phía trên còn thêu hình lá trúc bằng chỉ màu bạc, vừa thanh lịch lại vừa tinh xảo. Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Cố Văn Chính mặc âu phục đen và đeo chiếc cà vạt này, chắc chắn là rất đẹp!
Cùng lúc đó, Cố Văn Chính cũng thấy được Đào Yêu Yêu vuốt ve chiếc cà vạt này nửa ngày, anh nói: "Màu sắc cũng được, nhưng hoa văn có hơi thiên về người trẻ, tặng cho ông già dùng không quá thích hợp."
Đào Yêu Yêu cười: "Không sao, em chỉ xem thôi. Đây mới là cửa hàng đầu tiên, nếu cà vạt không được thì chúng ta sẽ đi xem những thứ khác."
Bình thường Cố Văn Chính không có đủ kiên nhẫn để đi dạo mua sắm như vậy, thế nhưng hôm nay, trái lại anh rất kiên nhẫn, thậm chí còn chủ động nói với Đào Yêu Yêu cà vạt cô chọn không thích hợp.
Không thu hoạch được gì ở cửa hàng đầu tiên.
Họ lại đến một cửa hàng khác bán quần áo và các phụ kiện.
Cuối cùng, Đào Yêu Yêu chọn một cái khuy cài áo để làm quà, còn Cố Văn Chính bị Đào Yêu Yêu thuyết phục, chọn một chiếc áo sơ mi coi như là làm quà sinh nhật cho Cố Thiên Lập.
Tới khu nghỉ ngơi công cộng, Đào Yêu Yêu dừng lại, cô chỉ vào ghế dựa nói với Cố Văn Chính: "Em muốn đi vệ sinh, anh ngồi đây nghỉ ngơi, chờ em một lúc được không?"
Cố Văn Chính gật đầu: "Được, tôi chờ em ở đây."
Đào Yêu Yêu lại đi vào cửa hàng đầu tiên họ vào.
Cô nhớ mãi không quên chiếc cà vạt kia, cảm thấy nó rất hợp với Cố Văn Chính.
Vì thế, cô đến cửa hàng đó, cầm cà vạt đến trước quầy thu ngân: "Làm phiền cô đóng gói chiếc cà vạt này giúp tôi, gói đẹp đẹp nhé."
Nhân viên cửa hàng nhận ra cô là khách hàng vừa đến, cười nói: "Được, cô muốn tặng cho bạn trai sao? Bên chúng tôi có hộp quà có thể dùng được."
Đào Yêu Yêu cười cười: "Không phải, vậy làm phiền cô đóng gói giúp tôi nhé."
Nhân viên cửa hàng cũng không thấy xấu hổ, nhanh chóng đóng gói vào hộp, rồi đặt vào trong một cái túi nhỏ: "Xong rồi, cô thanh toán như nào? Tổng cộng hết năm nghìn năm trăm sáu mươi sáu tệ."
Đào Yêu Yêu lấy thẻ tín dụng ra: "Quẹt thẻ đi, tôi không cần túi đựng đâu, chỉ cần hộp là được rồi.”
Cô cất cái hộp nhỏ kia vào túi vải của mình, người khác không thể nhìn thấy được, sau đó nhanh chóng đi về khu nghỉ ngơi.
Không ngờ lại bắt gặp hai cô gái đứng trước mặt Cố Văn Chính, cầm điện thoại, xem ra là đang xin phương thức liên lạc.
Chính xác là như vậy.
Cố Văn Chính ngồi ở đây cả buổi, những cô gái đi qua đều dừng chân lại, đúng lúc có hai cô gái đi qua, thứ nhất là vì cảm thán giá trị nhan sắc của anh, hơn nữa thấy anh ngồi một mình, nên người này giật dây người kia đến xin phương thức liên lạc.
Nói một cách công bằng, nhan sắc của cô gái đến xin phương thức liên lạc cũng rất được, cũng vì vậy mà ánh mắt cũng rất cao. Mặc dù không thiếu người theo đuổi, nhưng lại không coi trọng ai, lần này khó lắm mới động lòng, nên đã can đảm chủ động thử một lần.
Cô ta nghĩ, chuyện này tám chín phần sẽ thành công.
Cố Văn Chính nhìn khuôn mặt xấu hổ của cô gái, còn có đôi mắt trong veo kia nữa, anh cũng không biểu hiện quá mức tổn thương, chỉ thản nhiên nói: "Tôi đã có bạn gái rồi nên là không được đâu."
Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt của cô gái, đây là sự xấu hổ khi bị từ chối. Cô gái thấy chuyện tốt sắp không thành, không nhịn được nhân tiện nói: "Có phải anh nói dối không, nếu không sao chỉ có một mình anh đi dạo ở trung tâm thương mại?"
Cố Văn Chính thấy Đào Yêu Yêu đến đây, thời cơ này tới cũng rất khéo, anh cười nhìn về phía Đào Yêu Yêu: "À, bạn gái tôi về rồi, tôi ngồi ở đây để đợi cô ấy mà thôi."
Vì thế, trong nháy mắt Đào Yêu Yêu bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, mà tim cô cũng đập nhanh hơn bởi vì ba chữ bạn gái tôi, mặt bắt đầu đỏ lên.
Cô chậm rãi đi qua, nói với Cố Văn Chính: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?"
Hai cô gái thấy vậy thì biết là anh không nói dối thật, nói "Rất xin lỗi, làm phiền rồi!" rồi chạy ra xa.
Cố Văn Chính nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Cô gái vừa rồi tìm tôi xin phương thức liên lạc, tôi nói có bạn gái rồi, các cô ấy không tin, đúng lúc tôi nhìn thấy em đến nên nói với họ em là bạn gái tôi. Chắc em không để ý đâu đúng không?"
Đào Yêu Yêu lắc đầu, nhiệt độ trên mặt giảm bớt xuống: "Không sao, em không ngại."
Mua đồ xong, hai người cùng trở về nhà họ Cố.
Nhìn thấy hai người cùng vào cửa, vẻ mặt Đào Toàn Chân có hơi bối rối.
"Sao hai đứa lại về cùng nhau?" Giọng nói có chứa sự chất vấn.
Cố Văn Chính cười như không cười: "Sao bọn tôi không thể về cùng nhau? Hình như bà không muốn thấy quan hệ giữa tôi và con gái bà tốt thì phải? Điều này không giống bà tí nào, bà Đào."
Không muốn làm trò trước mặt Đào Yêu Yêu, Đào Toàn Chân không muốn nói thêm gì nữa, đành phải nói: "Đâu có, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, ở bên ngoài hai đứa thường gặp nhau sao?"
Câu này là hỏi Đào Yêu Yêu.
Đào Yêu Yêu ôm cánh tay Đào Toàn Chân: "Mẹ, không phải mẹ nói sắp sinh nhật bác Cố sao? Con gọi anh ấy đi mua quà sinh nhật cho bác Cố cùng con, bình thường mọi người đều bận rộn, nào có nhiều thời gian gặp mặt như vậy."
Cũng đúng, Đào Toàn Chân nghĩ lại, có lẽ là do bản thân bà suy nghĩ nhiều.
Thật ra thái độ của Cố Văn Chính với bà không tính là tốt, nhưng hai tháng nay thái độ chuyển biến cực kỳ rõ ràng, số lần gặp mặt không nhiều nhưng đều khiến bà có áp lực rất lớn. Địch ý với bà quả thực tăng gấp đôi so với trước kia, bà cảm thấy ánh mắt anh nhìn bà không hề che dấu sự thù hận. Điều này khiến bà hơi lo lắng, nhìn Đào Yêu Yêu thân thiết với anh như vậy, bà có hơi phập phồng lo sợ.
Bởi vì Cố Văn Chính và Đào Yêu Yêu đã đến, trong nhà náo nhiệt hẳn lên, dì Lâm bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ ăn.
Cố Thiên Lập trở về nhìn thấy Cố Văn Chính và Đào Yêu Yêu tới, cũng rất vui vẻ, còn lấy bình rượu vang ra.
Khó lắm mới có được bữa cơm hài hòa như hôm nay.
Cố Thiên Lập dặn dò Cố Văn Chính vài câu, anh cũng yên lặng không đáp lại. Thế nhưng so với trước đây, thái độ của anh luôn đối chọi gay gắt với ông, dĩ nhiên thái độ này khiến Cố Thiên Lập rất vui mừng.
Lại nói chuyện công việc liên quan đến công ty của Cố Văn Chính: "Công ty kia của con cũng rất ra dáng, chú Lưu của con cũng nói với ba, trước kia ba nhìn lầm con, không tồi, vẫn có phong phạm của ba con, không mất mặt."
Lại chuyển tới phía Đào Yêu Yêu: "Yêu Yêu, cháu cũng giỏi lắm, bác và mẹ cháu đã xem bộ phim truyền hình cháu đóng rồi, diễn không tồi! Bác thấy còn diễn hay hơn cái người ảnh hậu kia nhiều."
Đào Yêu Yêu cười híp mắt: "Bác Cố quá khen, cháu còn kém xa ảnh hậu."
Cố Văn Chính lại nói: "Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng em sắp nhận được danh hiệu ảnh hậu đó."
Cố Thiên Lập cười rộ lên.
Đũa gắp đồ ăn của Đào Toàn Chân đặt trong bắt, nhưng lại rất bất an.
Dường như Cố Văn Chính phát hiện cảm xúc của Đào Toàn Chân, cũng thoáng nhìn bà, khóe miệng chứa ý cười nhưng đôi mắt thâm thúy kia lại lạnh như băng, Đào Toàn Chân có cảm giác lạnh lẽo chạy thẳng đến đáy lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...