Đầu hàng trước em

Trong cửa hàng chỉ có một người, người này mặc trang phục đầu bếp, đội mũ đầu bếp, thoạt trông dáng vẻ chừng ba mươi, hơi mập, phong thái rất hiền lành.
 
Cố Văn Chính giới thiệu hai người lẫn nhau, để họ chào hỏi người kia.
 
Ông Lý nhìn hai người, cười trêu: "Người để anh Chính bao trọn toàn bộ trung tâm thương mại quả không hề bình thường. Nhìn xem, dung nhan này, khí chất này!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặt Đào Yêu Yêu hơi đỏ lên, người này vừa mở miệng đã rất không khớp với bề ngoài của anh ta nữa.
 
Cố Văn Chính liếc anh ta: "Được rồi, đừng lắm mồm nữa, mau đi nấu chút đồ ăn cho ông đây đi. Không phải anh toàn khoác lác về tay nghề của mình thôi sao, cơ hội thể hiện của anh đến rồi."
 
Người nọ cũng không lải nhải nữa: "Được, hai người ngồi xuống trước đi, tôi sẽ lập tức đi nấu cho hai người."
 
Đợi hai người ngồi xuống cả rồi, Cố Văn Chính bèn rót ly nước đưa cho Đào Yêu Yêu: "Con người của anh ta, nhìn thì thật thà, chứ miệng cực kỳ lải nhải, anh ta nói gì cô không cần để bụng."
 
Đào Yêu Yêu gật đầu, nhận lấy nước, uống một hớp.
 
Không lâu sau, ông Lý bèn bưng hai đĩa thức ăn đến, món ăn nóng hổi, mới ra lò.
 
"Mấy món này của tôi đều là mấy món bình thường thôi, có thể không phải quá cao cấp, nhưng mùi vị tuyệt đối tuyệt vời! Hai người nếu thử mấy món này đi, mấy món thịt thì phải đợi thêm một lát."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đĩa miến trộn cải thảo, một đĩa tôm kho tộ.
 
Đào Yêu Yêu gắp một miếng cải thảo lên, ăn vào thấy quả thật tươi ngon hợp vị, rất ngon. Cô bèn dựng ngón cái lên: "Ăn ngon, mùi vị rất tuyệt!"
 
Mặt mày ông Lý rạng rỡ: "Hai người ăn từ từ, mấy món khác lên ngay!"
 
Đào Yêu Yêu cực kỳ thích tôm, chỉ là bóc vỏ tôm rất phiền phức, tốc độ ăn sẽ chậm.
 

Cố Văn Chính rửa tay, lột mấy con, đặt vào trong đĩa nhỏ, đẩy qua cho Đào Yêu Yêu: "Thấy cô rất thích ăn tôm, tôi lột giúp cô mấy con đây. Ăn đi."
 
Trong lòng Đào Yêu Yêu dâng lên một cảm giác khó tả.
 
Có hơi kỳ lạ, lại ngòn ngọt diệu kỳ, cô cảm thấy hình như anh bỏ công sức vào cô.
 
Trong lòng Đào Yêu Yêu thấy vui vẻ, đồ ăn cũng càng hợp khẩu vị hơn. Đừng nói là ngôi sao nữ, dù là trong các cô gái bình thường, lượng thức ăn của cô hôm nay vẫn thật sự hơi nhiều.
 
Điều này khiến Cố Văn Chính thấy hơi kinh ngạc, không kìm được mà hỏi: "Xem ra tay nghề của ông Lý quả thật không tệ, nhưng mà nó thật sự ngon đến vậy à?"
 
Trên mặt ông Lý cười đến nở hoa. Anh ta thấy hơi thích cô nhóc này rồi đấy, rất thật thà!
 
"Tất nhiên rồi! Mấy món tôi làm sao mà không ngon được! Nhưng cô Đào cũng thật sự cho tôi mặt mũi đấy!"
 
Đào Yêu Yêu đã nghe ra hàm ý trong câu này, có hơi ngượng ngùng: "Em cũng không biết mình làm sao nữa, dạo này khẩu vị rất tốt, đã khiến mọi người chê cười rồi!"
 
Ông Lý cười tủm tỉm: "Ăn được là phúc mà, có gì chê cười chứ!"
 
Cố Văn Chính lại lo lắng: "Nhưng em phải chú ý một chút, dù sao em cũng dựa vào bề ngoài kiếm cơm đấy."
 
Đào Yêu Yêu gật đầu. Hoàn toàn chính xác! Mập lên rồi giảm cân rất cực khổ!
 
Ăn cơm xong, Cố Văn Chính lại đưa Đào Yêu Yêu đi dạo loanh quanh một vòng trong trung tâm thương mại.
 
"Đi dạo chút cho tiêu cơm đi!"
 
Anh kéo tay cô rất tự nhiên.
 
Đầu óc Đào Yêu Yêu lập tức ngẩn ngơ. Cô ngây ra nhìn mười ngón tay đang lồng chặt vào nhau. Bàn tay anh rất lớn, ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, bàn tay khô ráo lại ấm áp, bao lấy những ngón tay của cô, như có một dòng nước nóng ập đến, đánh thẳng vào trái tim cô. Bọn họ từng có những sự tiếp xúc thân mật hơn, không ngờ chỉ một cái nắm tay lại khiến cô động lòng.

 
Cố Văn Chính ngoái đầu nhìn, thấy ánh mắt cô nhìn chằm chằm hai tay, không khỏi đưa tay lên lắc lắc, cười hỏi: "Sao lại ngây ra đó vậy?"
 
Đào Yêu Yêu đối diện với ánh mắt của anh, mặt mày cong cong: "Không sao."
 
Hai người nắm tay đi một đoạn đường, lúc đi ngang qua máy gắp thú bông, Đào Yêu Yêu nhìn chăm chú vào nó.
 
Cố Văn Chính dừng bước, ánh mắt nhìn về phía đó: “Cô thích à?"
 
"Cũng không phải, chỉ là hay nhìn thấy, cũng hay nghe người khác kể, nhưng mà đến nay vẫn chưa chơi bao giờ."
 
Anh bèn kéo cô đi về phía đó: "Vậy chúng ta đi chơi thử xem sao."
 
Cũng may máy gắp thú bông là máy thanh toán tự động, chỉ cần quét mã thanh toán là xong.
 
Cố Văn Chính mua một lần ba trăm xu, năm mươi tệ.
 
"Lại đây, thử xem." Anh bỏ xu vào.
 
Đào Yêu Yêu thử điều khiển trục quay, hạ móc xuống, vậy mà lại trúng ngay vào một con thỏ bông, cô bèn la lên một tiếng đầy hưng phấn: "Gắp trúng rồi!"
 
Vừa dứt lời con thỏ kia đã rơi xuống, hưng phấn lập tức chuyển thành mất mác.
 
Cố Văn Chính lại bỏ xu vào: "Không sao, thiếu một chút nữa thôi, làm lại lần nữa đi."
 
Vậy là, chẳng mấy chốc, năm mươi tệ đã bị tiêu hơn phân nửa, nhưng Đào Yêu Yêu vẫn gắp vào không khí, muốn gắp được một con gấu bông cũng không phải chuyện dễ dàng.
 

Nhưng chơi cái này thật sự có phần gây nghiện, càng gắp không được lại càng muốn thử, lòng hiếu thắng trong người Đào Yêu Yêu cũng dâng lên, khuôn mặt cô từ từ nghiêm túc hơn.
 
Lúc này, cuối cùng cô lại gắp được một con nữa. Đào Yêu Yêu bình tĩnh điều khiển cái móc ra cửa, nhỏ giọng nói: "Sắp rơi ra rồi!"
 
Kết quả, lúc sắp đến nơi, móc lại rung lên, gấu bông lại rơi cái 'vụt' xuống.
 
Không khí lặng lẽ một hồi.
 
Cố Văn Chính im lặng nhét thêm xu vào: "Vốn dĩ trò này rất khó, em đã rất giỏi rồi."
 
Đào Yêu Yêu ủ rũ một trận.
 
Nhưng cô vẫn kìm nén cảm xúc, bắt đầu điều khiển trục quay.
 
Đào Yêu Yêu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cái móc, đột nhiên trên tay truyền đến cảm xúc ấm áp, phía sau tựa vào một lồng ngực ấm nóng, cả người cô đều bị bao bọc.
 
Cằm Cố Văn Chính đặt ở nơi gáy cô, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ cô, ngứa ngáy, cả người cô lập tức cứng lại.
 
"Để tôi dạy cô, cô hãy nhớ cảm giác này."
 
Cô dời suy nghĩ về lại tay, anh nhấn tay cô xuống, chậm rãi chuyển động, thao tác, sau đó họ dễ dàng gắp được thú bông. Đào Yêu Yêu nín thở, mắt thấy thú bông đã từ từ được đưa ra đến cửa, rồi cái móc ổn định mà thả ra, thú bông rơi ra từ cửa rơi.
 
Rơi ra dễ vậy thôi à?
 
"Rơi ra!" Lần này là rơi ra thật!
 
Vì quá kích động, Đào Yêu Yêu xoay người, hưng phấn ôm lấy Cố Văn Chính: "Gắp được thú bông thật rồi!"
 
Eo cô dán vào người anh, bầu không khí dần trở nên mập mờ.
 
Đào Yêu Yêu hơi xấu hổ mà thả tay ra, lại bị anh đột nhiên kéo vào trong lòng lần nữa.
 
"Ngại quá, ban nãy tôi quá kích động!" Hai tay Đào Yêu Yêu chống lên ngực Cố Văn Chính, khuôn mặt ửng đỏ.
 

Anh nắm trọn eo cô, chỉ thấy mềm mại mà mảnh nhỏ, bèn nhẹ nhàng siết chặt. Anh cúi đầu, ghé vào bên tai cô: "Lần này cô tự thử xem."
 
Sau đó anh buông cô ra.
 
Tim Đào Yêu Yêu đập rộn lên, đợi bình tĩnh lại một chút rồi cô mới điều khiển máy gắp thú.
 
Cô nhớ lại động tác tay của Cố Văn Chính, nín thở tập trung suy nghĩ. Không biết là có tác dụng thật, hay 'mèo mù vớ được cá rán', mà cô thật sự gắp được thêm một con thú bông.
 
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, trong lòng Đào Yêu Yêu cắp lấy hai con thú bông - một con thỏ, một con chó nhỏ.
 
Con thỏ là Cố Văn Chính gắp được, còn con chó nhỏ là do cô gắp.
 
"Cảm ơn anh nhé, hôm nay tôi rất vui!"
 
Cố Văn Chính đưa Đào Yêu Yêu đến dưới lầu, xe dừng lại bên dưới, hai người ngồi trong xe nói với nhau.
 
Anh mỉm cười, vén một lọn tóc của cô ra sau tay, nghiêng người sang hôn một cái lên gò má cô rồi nói: "Cô vui là được."
 
Cả ngày hôm nay Đào Yêu Yêu đều đắm chìm trong bong bóng ngọt ngào, đến hiện tại, kết thúc rồi cô vẫn còn cảm nhận được vị ngọt ngào. Hôm nay đẹp đẽ như một giấc mộng. Đây cũng xem như là một buổi hẹn hò tuyệt vời chứ!
 
Cô đang định lên tiếng hỏi, rằng hiện quan hệ giữa họ được xem là gì, nhưng cô nhịn xuống. Có lẽ, đôi khi, chỉ nên hưởng thụ sự mập mờ này, cứ phải truy nguyên trái lại sẽ tự chuốc nhục nhã.
 
Cô nói tạm biệt với anh, ôm 'chiến lợi phẩm' trong hôm nay đi lên lầu.
 
Cố Văn Chính không nổ máy xe ngay, mà hạ nửa cửa sổ xe, châm một điếu thuốc, rít một hơi, phun ra vòng khói mờ ảo. Lẩn vào dưới lớp khói, biểu cảm của anh không rõ ràng. Trong màu đỏ rực rõ ràng, điếu thuốc nhanh chóng bị đốt đến cuối.
 
Đào Yêu Yêu vào nhà, bật đèn lên, đứng trên ban công nhìn xuống, ngay lúc thấy bóng chiếc Maybach màu đen kia rời đi.
 
Gió đêm sượt qua gò má cô, chậm rãi thổi lạnh sự nóng bỏng trong cô.
 
Gió là dịu dàng, không khí cũng mát mẻ, mọi thứ đều toát lên sự tươi đẹp như thế.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui