Từ khi Đào Yêu Yêu biết tin mình mang thai, ban đầu cô thấy vô cùng hoảng loạn, thậm chí còn tưởng chừng như trời đã sập xuống, mà Tô Linh vẫn xem như bình tĩnh, luôn ở bên cạnh cô giúp đỡ, cũng ẩn ý mà đưa ra cách giải quyết.
Cô không dám nói cho Đào Toàn Chân, bây giờ, cô lại do dự không biết có nên nói cho Cố Văn Chính không, dù sao chuyện này cũng liên quan đến anh.
Người đưa ra quyết định chớ nên là một người đang hoảng loạn như cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đứng trên ban công, hứng gió đêm, suy nghĩ trôi theo làn gió. Hình như khi chuyện đã đến nước này, khủng hoảng, hối hận đều đã là vô ích, điều cần làm là suy nghĩ thật kỹ xem tiếp theo nên làm gì.
Một khắc sau, điện thoại của Đào Yêu Yêu reo lên.
Cô do dự cầm lên xem, là điện thoại mẹ gọi đến, cô bèn điều chỉnh lại tâm trạng, nhấn nghe.
Giọng nói của Đào Toàn Chân đầy dịu dàng, bà hỏi về tình hình gần đây của cô, rồi khi nào cô rảnh rỗi có thể về nhà ở mấy ngày.
Đào Yêu Yêu đáp lại từng câu một.
Sau cùng, Đào Toàn Chân thở dài một tiếng, nói: "Yêu Yêu, hai hôm trước Cố Văn Chính và bác cả của thằng bé xảy ra xung đột, suýt nữa đã đánh nhau, nghe bảo là vì chị họ của con. Mẹ không biết tình hình cụ thể thế nào, bây giờ thấy hơi lo lắng, sau này thật sự không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa."
Lòng Đào Yêu Yêu thấy căng thẳng: "Cố Văn Chính và chị họ gặp nhau ạ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng thế. Nhà ở trên danh nghĩa của bác cả thằng bé chỉ có một căn tại Lan Khê Viên, ngờ đâu lại khéo như vậy, nó cũng ở đó, còn là ở cùng một tầng, cúi đầu không thấy thì ngẩng đầu cũng thấy, gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn, thật không ngờ họ vừa gặp nhau thì suýt nữa đánh nhau!" Trong giọng của Đào Toàn Chân ngập tràn lo lắng.
Đào Yêu Yêu ép lời đã ra đến đầu lưỡi xuống, đổi lại: "Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì đâu. Mọi người đều đã là người trưởng thành, sẽ xử lý ổn thỏa mấy chuyện này thôi."
Không có chuyện gì... mới là lạ!
Cô còn không tin cả lời mình nói, cô chỉ đang an ủi mẹ mà thôi. Suốt ngần ấy năm, vất vả lắm mẹ mới tìm được một người chồng tốt, bà cũng nên được sống một cuộc đời yên bình.
"Mẹ chỉ mong vậy! Yêu Yêu, con có chuyện gì nhất định phải nói cho mẹ biết, đừng chống đỡ một mình, có biết chưa?"
"Dạ, con biết rồi. Mẹ, mẹ đừng lo."
Được rồi, chuyện này dứt khoát không cần suy nghĩ, cô sẽ không nói với mẹ.
Cố Văn Chính gặp được chị họ, suýt nữa đánh nhau với bác cả của anh, không biết anh thế nào rồi, mà vì sao lại đánh nhau nữa.
Cô không định đi hỏi chị họ, cũng không có lập trường để hỏi Cố Văn Chính.
Đã hứa là thời gian để cô suy nghĩ sẽ không quá nhiều, giây phút trôi tuột qua kẽ tay, một tuần lại qua đi.
"Chị đã nghĩ xong chưa?" Tô Linh hỏi cô.
Đào Yêu Yêu lắc đầu. Rõ ràng đã đưa ra được kết quả, nhưng chung quy cô vẫn không hạ nổi quyết tâm.
Vừa đảo mắt, bộ phim chiếu mạng của cô cũng đã lên sóng, tuyên truyền, họp báo rất nhiều, Tô Linh muốn nói tình hình cho Tông Nhạc, nhưng Đào Yêu Yêu ngăn cô ấy: "Không sao, đều là đứng hoặc ngồi phỏng vấn không thôi, không có động tác gì quá mạnh, cô đừng lo. Đợi làm xong mấy buổi tuyên truyền này tôi sẽ đi bệnh viện."
Bộ phim chiếu mạng Tôn Tư Hàm đóng cũng sắp được tung lên rồi. Tuy là đã quay từ lâu, thời gian lên sóng lại hay sao mà trùng kỳ lên sóng của phim bên Đào Yêu Yêu, thể loại cũng đều là phim ngọt ngào, hai bộ xem như cạnh tranh.
Lúc nhận phỏng vấn, phóng viên có hỏi: "Bộ phim chim mạng do Tôn Tư Hàm, bạn tốt của cô đóng chính cùng phát sóng một lúc với 'Em còn ngọt hơn mật', đều là phim thần tượng thanh xuân vườn trường, cô có lo sẽ bị so sánh không? Hay lỡ như hai bộ phim cạnh tranh sẽ khiến tình cảm giữa hai người bị tổn hại?"
Tình cảm? Bọn họ có tình cảm gì? Còn nữa, hai người họ biến thành bạn tốt từ khi nào vậy?
Theo lý thì đây là buổi họp báo của 'Em còn ngọt hơn mật', phóng viên không nên tuyên truyền thay phim đang cạnh tranh, càng không nên hỏi những vấn đề có liên quan, nhưng cớ sao người này lại hỏi ngay trước mặt mọi người, Đào Yêu Yêu không thể không trả lời.
"Tôi cảm thất, thật ra, cùng một thời gian, không thể chỉ có một bộ phim lên sóng, chưa kể còn là phim chiếu mạng. Khán giả không phải chỉ có thể xem một bộ, vậy thì nói gì tới cạnh tranh? Còn như bị so sánh, thì cũng rất bình thường, thị hiếu của khán giả không giống nhau, thích bộ nào thì xem bộ đó thôi."
Đáp án này nghe có phần 'dễ làm, khó bỏ', có vẻ như phóng viên không hài lòng, bèn hỏi tiếp: "Tôn Tư Hàm còn kêu gọi fan của cô ấy xem phim của cô, cô có định hồi đáp gì trước điều này không?"
Đào Yêu Yêu kinh ngạc nhìn phóng viên.
Giang Diệu cười: "Xem ra vị phóng viên này là fan của cô Tôn Tư Hàm, sao mà câu hỏi nào cũng liên quan đến cô ấy thế?"
Bị ánh mắt cười như không của Giang Diệu nhìn vào, có vẻ cuối cùng phóng viên cũng đã nhận ra câu hỏi của mình hơi không ổn, bèn tìm cách biện bạch cho bản thân: "Vì hai bộ phim có độ bàn luận cao được chiếu cùng thời gian, hai nữ chính lại là bạn tốt cùng trường, khó tránh việc được nhắc chung ấy mà!"
Đào Yêu Yêu cầm micro lên: "Vậy tôi xin cảm ơn cô ấy, hy vọng phim của hai chúng tôi đều có thể thu được thành tích tốt!"
Phỏng vấn kết thúc, đôi mắt 'đào hoa' của Giang Diệu híp lại, điềm nhiên như không mà hỏi: "Chị Đào Tử, có phải dạo này trạng thái của chị không được ổn không, tôi thấy khí sắc của chị hôm nay không quá tốt."
Đào Yêu Yêu thầm than, quả nhiên không trang điểm không được: "Hôm nay tôi không trang điểm, chỉ tô chút son môi, có thể hơi nhợt nhạt."
Không ngoài dự tính, hình ảnh của Đào Yêu Yêu trong buổi phỏng vấn hôm nay cũng bị người ta bàn tán một phen.
[Không thể nào! Bây giờ mới bao lâu đâu, giá trị nhan sắc của cô ta đã tiêu tùng rồi?]
[Trông uể oải dữ à, cứ như già đi mấy tuổi ấy...]
[Khoa trương quá rồi đó! Trông chỉ là không đánh phấn thôi, nhìn qua ống kính độ phân giải cao thấy cả lỗ chân lông!]
[Fan đừng có tẩy trắng giúp! Son môi cũng thoa, vậy mà bạn nói không đánh phấn?]
Tô Linh thở dài, tắt màn hình điện thoại.
Cô còn mấy buổi tuyên truyền phải tham gia nữa, không trang điểm cũng không có nghĩa không còn đẹp, chẳng qua ống kính có độ phân giải cao quá hút lớp trang điểm, khi không tô vẽ chút gì thì dù thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng đôi chút.
*
Cố Văn Chính nói khi rảnh rỗi sẽ đi tìm Đào Yêu Yêu, anh không hề nuốt lời.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Văn Chính, tim Đào Yêu Yêu đập nhanh hơn mấy phần. Đây là lần đầu cô liên lạc với anh sau khi biết mình mang thai, có một loại cảm giác đặc biệt. Đứa bé chưa thành hình trong bụng kia như gắn kết hai người lại với nhau, tuy là anh hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
"Cô đang ở đâu?" Giọng của anh vẫn êm tai. Không biết có phải ảo giác của cô không, mà cô nghe ra tâm trạng anh hôm nay không tệ.
"Đang ở nhà. Sao thế? Có chuyện gì à?" Đào Yêu Yêu vờ lạnh nhạt.
"Ở nhà?" Giọng của Cố Văn Chính nghe có chút ngờ vực, có lẽ là đang xác nhận gì đó. Một lát sau, anh bảo: "Tôi vừa hỏi dì Lâm, dì nói cô không có nhà. Tôi lên lầu nhìn lên cũng không thấy cô."
Anh đến nhà họ Cố tìm cô sao? Đào Yêu Yêu trả lời anh: "Không phải, tôi không ở nhà họ Cố, tôi ở chỗ tôi thuê bên ngoài. Tôi đã dời ra ngoài rồi."
"Gửi địa chỉ của cô đến cho tôi, tôi đến đón cô."
"Anh... đón tôi làm gì?" Dù cô thích anh, nhưng cô khuôn muốn mình lại bỏ mặc bản thân chìm đắm, cuối cùng người khó chịu vẫn là cô.
Hôm nay anh lại như kiên trì lạ thường: "Không phải tôi đã nói rồi à? Khi nào rảnh tôi sẽ đến tìm cô. Hôm nay cô có rảnh không? Tôi đưa cô đi ăn ngon."
m cuối của anh cao lên, có chút mùi vị vui vẻ, bất chợt khiến Đào Yêu Yêu nảy sinh một ảo giác thân mật, thấy họ hệt như một cặp đôi trong kỳ yêu đương cuồng nhiệt đang bàn nhau sẽ đi đâu hẹn hò.
Tiếc thay, bọn họ không hề phải người yêu.
Đào Yêu Yêu kiềm sự rung động kia xuống, nhỏ giọng nói: "Hai chúng ta đã nói rõ, anh không cần phải..."
Cố Văn Chính cười khẽ một tiếng: "Sao cô phải lạnh lùng thế? Trước đó thái độ của tôi không tốt, là lỗi của tôi, dù sao cô cũng nên cho tôi một cơ hội."
Cố Văn Chính của hôm nay phá lệ không giống ngày thường. Anh chưa bao giờ đối đãi với cô ôn hòa như vậy, thậm chí hành động của anh còn mang đến cảm giác gì đó ninh nọt, điều này khiến cho Đào Yêu Yêu hơi không nhận biết được tình hình.
Nhưng anh đã nói đến như vậy rồi, cô cũng không nói nổi lời từ chối nữa.
"Được thôi, vậy anh đến đón tôi đi!"
Đào Yêu Yêu gửi địa chỉ cho Cố Văn Chính.
Hôm nay Tô Linh không ở đây, Đào Yêu Yêu cũng rảnh rỗi không có gì làm, lúc đầu cô tính làm tổ ở nhà một ngày, không ngờ Cố Văn Chính lại đến tìm cô.
Cô suy nghĩ rồi cuối cùng không thoa phấn lót, còn không tô cả son môi, chỉ bôi một ít son bóng, mặc một cái quần jean bó sát người màu xanh phối cùng áo phông xanh, đi thêm một đôi giày đế bằng màu trắng, tổng thể vừa đơn gian lại nhẹ nhàng, thoải mái, thoạt trông rất có vẻ đẹp thanh xuân.
Lúc nhìn thấy Đào Yêu Yêu, hai mắt Cố Văn Chính cũng sáng lên. Khuôn mặt cô vốn trắng nõn nà, dưới sự trợ thêm từ áo phông xanh, trông nó càng trắng đến như phát sáng. Eo nhỏ chân dài, quần jean càng phô ra được vóc dáng, vừa khỏe khoắn vừa gợi cảm.
Anh rất lịch sự mà mở cửa xe cho cô, cài dây an toàn vào giúp cô. Khi cúi người, hô hấp họ gần đến mức có thể nghe thấy của người kia, một sợi dây mặt ngọc màu đen rũ xuống từ trên cổ anh, tựa lên trước ngực cô. Rõ ràng họ đã từng có những tiếp xúc thân mật hơn, nhưng lúc này toàn thân Đào Yêu Yêu vẫn cứng lại, tim đập thật nhanh một hồi.
Anh nghiêng đầu mỉm cười với cô, cô bèn thấy hơi chóng mặt.
Xe khởi động, Đào Yêu Yêu không nhịn được mà hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đã nói rồi mà, dẫn cô đi ăn ngon, không bán đứng cô đâu, yên tâm đi."
Anh cũng biết đùa với cô từ khi nào vậy? Đào Yêu Yêu hơi kinh ngạc, nhưng cũng có phần vui vẻ.
Đào Yêu Yêu đưa tay vuốt lấy bụng. Dù bây giờ nom nó vẫn bình thường, nhưng bên trong nơi này có một đứa bé, là đứa bé của hai người bọn họ. Cô nhìn chằm chằm Cố Văn Chính, suy nghĩ, nếu như đứa bé này có thể ra đời, không biết nó sẽ giống anh, hay giống cô nhiều hơn?
Cô nhìn chăm chú đến mức quá say sưa, Cố Văn Chính không kìm được, cười hỏi: "Sao vậy? Trên mặt tôi có nhọ à? Tôi sắp bị cô nhìn chằm chằm đến mức mặt bị chọc ra cái lỗ rồi đấy!"
Mặt Đào Yêu Yêu đỏ lên. Cô dời ánh mắt đi, xấu hổ trả lời: "Nhọ thì không có, chỉ là tôi thấy rất đẹp thôi."
Cố Văn Chính: ...
Hay lắm, lại dám to gan mà nói huỵch toẹt ra!
"Cô thật là... khiến cho tôi bất ngờ!"
Xe chạy như bay, Đào Yêu Yêu nhìn ra cảnh sắc lướt ngang cửa sổ bên ngoài, cứ lùi rồi lại lùi, cực nhanh rời khỏi tầm mắt, cô lại đưa ánh mắt quay lại trên người Cố Văn Chính, hỏi như lơ đãng: "Anh có thích trẻ con không?"
Góc nghiêng của Cố Văn Chính đối diện kính chiếu hậu, khiến Đào Yêu Yêu có cảm giác như anh đang nhìn mình. Anh lại thuận miệng trả lời: "Trẻ con à... với tôi thì trẻ con là ma quỷ! Chúng cãi cọ ầm ĩ, không biết nghe lời, vừa thấy không như ý là sẽ khóc, yếu đuối, bất cẩn là bị thương. Tôi không thích trẻ con, vừa gặp đã thấy phiền, chỉ muốn cách thật xa!"
Xem ra anh thật sự rất ghét trẻ con, nên mới nói nhiều như vậy.
"Vậy à!" Đào Yêu Yêu khẽ thở dài.
"Sao tự nhiên cô lại hỏi tôi chuyện này?"
"Không có việc gì, tôi chỉ tự dưng nghĩ đến nên hỏi thử xem sao."
Chẳng mấy chốc, xe đã ngừng trước một trung tâm thương mai thoạt trông rất lớn.
Dĩ nhiên Đào Yêu Yêu chưa bao giờ đến đây.
Đây là một trung tâm thương mại đến cả tên cũng chưa từng nghe, thoạt trông không có ai, thậm chí nó còn tạo ra chút cảm giác trống trải.
"Xuống đây đi." Anh nói.
Đào Yêu Yêu chần chừ mà xuống xe.
"Có phải cô thấy lạ không biết vì sao nơi đây lại không có ai không? Đây là trung tâm thương mại mới được phát triển, ngày mai chính thức khai trương, hôm nay tôi đưa cô đến làm vị khách đầu tiên. Hai người bao hết một cái trung tâm thương mại, đây chính là một trải nghiệm có một không hai đấy!"
Anh nhíu mày, vẻ như hơi tự đắc, càng lộ rõ sự hăng hái.
Đào Yêu Yêu đi theo sau anh nửa bước, đầu khó khăn lắm mới tới được nơi vai anh.
Trung tâm thương mại không có khách, nhưng trong một số cửa hàng thì có người, thoạt trông họ đang chuẩn bị cho việc khai trương.
"Đi ăn cơm trước đi, đầu bếp là bạn của tôi, đợi lát nữa cho cô nếm thử tay nghề của cậu ta."
"Được." Đào Yêu Yêu cười gật đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...