Đầu hàng trước em

Lúc này đã hơn mười giờ tối, vốn dĩ Tô Linh muốn ngày mai hẵng đi mua que thử thai sớm, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn không đợi nổi. Chuyện này là chuyện quan trọng, chưa nhận được đáp án thì căn bản cô ấy không ngủ được.
 
Vậy nên, Tô Linh đã đi ngay giữa đêm.
 
Cách tiểu khu không xa có một tiệm thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ấy đội mũ, còn đeo kính râm mượn chỗ Đào Yêu Yêu, dáng vẻ có hơi xiêu vẹo. Sau khi lưỡng lự chỗ nhà thuốc một lát, cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm.
 
Đây là một nhà thuốc tổng hợp rất lớn, lúc này trong tiệm cũng có nhiều người đang đi dạo.
 
Tô Linh đi vào, nhân viên nhà thuốc lập tức hỏi một cách đầy nhiệt tình: "Xin hỏi quý khách cần mua thuốc gì ạ?"
 
Tô Linh nghĩ mình sẽ tự đi tìm que thử thai, rồi kín đáo mà đi thanh toán, vậy sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, bèn nói: "Để tôi tự đi xem."
 
Nhân viên cửa hàng ra hiệu cô ấy cứ tự nhiên.
 
Tô Linh bèn quan sát từng vị trí một dọc theo các kệ bày đủ loại dược phẩm, nhìn một lát thì hoa cả mắt, nhưng cố sao cô ấy vẫn chưa tìm được thứ mình cần.
 
Cuối cùng, sau khi chuyển hết hai kệ, Tô Linh cũng tìm được thứ mình muốn tìm, còn thấy có rất nhiều, vì không biết loại nào dùng tốt nên cô ấy dứt khoát lấy luôn mấy loại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cùng lúc đó, có một đôi tay cũng cầm vào với cô ấy, Tô Linh quay qua nhìn, suýt nữa bị dọa đến run lên. Không ngờ lại là Khang Đình Vũ! Sao cô ấy lại đụng phải anh ta ở chỗ thế này chứ? Nhưng mà ban nãy anh ta cũng muốn lấy que thử thai à?
 
Khang Đình Vũ cũng nhìn lướt qua người phụ nữ ở bên cạnh. Lúc đầu chẳng qua anh ta chỉ nhìn đại, rồi quay đi, nhưng có thể bất chợt thấy khá quen, anh ta bèn không kìm được mà quay đầu nhìn tiếp. Tô Linh bị anh ta nhìn chằm chằm mà thấy sợ, bèn đè chặt cặp kính râm vào, tiện tay cầm đại mấy cái que thử thai rồi lách người đi ngay.
 
Khang Đình Vũ cũng cầm lấy mấy cái, theo sát phía sau.
 
Tô Linh đưa đồ cho nhân viên thu ngân nhà thuốc, nhỏ giọng hỏi: "Mấy thứ này bao nhiêu tiền?"
 
Nhân viên thu ngân quan sát mấy thứ cô ấy đang cầm, kiểm tra giá rồi trả lời: "Xin chào, thưa cô, tổng cộng là bốn mươi ạ."
 
Tô Linh lấy điện thoại di động ra trả tiền, cầm lấy cái túi nhỏ, nhét vào trong người, đi ra ngoài một cách vô cùng cẩn thận.
 
Cô còn chưa bước được mấy bước, phía sau đã truyền đến giọng nói của Khang Đình Vũ: "Quý cô trước mặt, cô đợi cho một chút."
 
Tô Linh chỉ coi như không phải anh ta đang gọi mình, bước nhanh hơn, nhưng ngờ đâu người phía sau lại đuổi kịp cô chỉ trong mấy bước, đứng chắn trước mặt cô.
 

"Đã bảo là cô đợi mà, cô chạy nhanh thế làm gì?"
 
Tô Linh tự trỏ vào mình, vờ kinh ngạc: "Anh gọi tôi?"
 
Khang Đình Vũ tức giận: "Đúng vậy, trừ cô ra còn ai nữa?"
 
Tô Linh siết mấy ngón tay, nói một cách thiếu tự nhiên: "Nhưng mà anh gọi tôi làm gì? Thưa anh, hình như chúng ta không quen biết?"
 
Khang Đình Vũ quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: "Tôi thấy là cô rất quen mắt, có phải chúng ta quen biết nhau không?"
 
Tô Linh kéo thấp mũ áo khoác, lách người đi ngay: "Ngại quá, tôi không quen anh."
 
Không đúng, thật sự người này nhìn rất quen! Ngày hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào, Khang Đình Vũ cứ phải biết người kia là ai đấy! Anh ta bèn suy nghĩ cẩn thận, rồi trong đầu óc bất chợt sáng lên. Anh ta la to một tiếng: "Cô là Tô Linh, là trợ lý của Đào Yêu Yêu đúng không?"
 
Bước chân Tô Linh khựng lại, trên mặt xẹt qua chút bất đắc dĩ. Vì sao tên quỷ đáng ghét này lại nhận ra cô ấy vậy chứ?
 
Khang Đình Vũ bước nhanh về phía trước, nhìn kỹ cô ấy: "Là cô đúng không? Sao cô lại vờ như không quen tôi?"
 
Tô Linh trưng ra khuôn mặt tươi cười, ngượng ngùng đáp: "Không phải tôi đang xấu hổ đây sao, là do hơi xấu hổ."
 
Khang Đình Vũ nhìn liếc thứ trong lòng cô ấy, bụng hiểu rõ, đột nhiên cười xấu xa: "Thật là không nhận ra nhé, cô Tô có bạn trai?"
 
Tô Linh vô thức phản bác: "Tôi vẫn chưa có bạn trai."
 
Khang Đình Vũ kinh ngạc nhìn cô ấy.
 
Tô Linh bị anh ta nhìn đến bực bội, bèn dứt khoát không thèm quan tâm: "Sao nào? Chẳng lẽ không có bạn trai thì không thể có đời sống tình dục hả? Còn anh, chẳng lẽ anh đi mua que thử thai cho bạn gái anh đấy hả?"
 
Khang Đình Vũ trừng mắt, há hốc mồm.
 
Tô Linh: "Vậy tôi đi trước đây. Ông chủ Khang, hẹn gặp lại."
 
Mãi đến khi Tô Linh đi xa rồi, Khang Đình Vũ mới nắm cằm cười rộ lên. Người phụ nữ này thú vị đấy, quả không phải người bình thường, đúng là một người kỳ lạ!
 
Tô Linh ôm đồ đi nhanh về lại chỗ ở. Đào Yêu Yêu đang ngồi ngây ra bên cạnh bàn.
 
"Ừm, mua được đồ rồi, chị đi thử xem sao đi!"
 

Đào Yêu Yêu líu lưỡi, Tô Linh mua nhiều quá!
 
Đào Yêu Yêu đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, ôm tâm trạng thấp thỏm đi vào nhà vệ sinh.
 
Cô dựa theo hướng dẫn sử dụng để làm bài kiểm tra nước tiểu, vừa làm vừa cầu khẩn trong lòng, cầu cho bản thân tuyệt đối đừng xui xẻo vậy.
 
Quá trình chờ đợi diễn ra dài đằng đẵng. Cuối cùng, vào giây phút đồng hồ đếm ngược theo giây nhảy về không, Đào Yêu Yêu cẩn thận giơ cái que thử thai lên, thậm chí cô còn hơi không dám nhìn, trong đầu có dự cảm xấu. Cô bèn hơi hé mắt nhìn thử. Hai vạch!
 
Hai vạch, nghĩa là đã mang thai!
 
Không đúng, chưa chắc đã chuẩn! Đào Yêu Yêu lại đổi sang cái khác, kiểm tra vẫn ra hai vạch. Cô lại đổi, kết quả vẫn y như vậy.
 
Ván đã đóng thuyền, cô mang thai rồi! Không ngờ đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp mà cô vẫn mang thai! Ông trời thật là biết trêu đùa cô!
 
Tô Linh đợi ở bên ngoài đến mức lo lắng. Vì sao lâu thế mà cô vẫn chưa ra?
 
Cô ấy bèn tiến lên gõ gõ cửa: "Yêu Yêu, kết quả kiểm tra thế nào rồi? Sao chị chưa ra nữa?"
 
Đào Yêu Yêu kéo cửa nhà vệ sinh ra, khuôn mặt trắng bệch.
 
"Sao rồi?" Tô Linh lo lắng, vội hỏi.
 
Đào Yêu Yêu đưa que thử thai cho Tô Linh, bày ra dáng vẻ không vui lên được: "Bị cô nói trúng rồi. Hình như tôi mang thai rồi..."
 
Tô Linh nhìn ba cái que thử thai trên tay, phút chốc cảm thấy cực kỳ nhức đầu.
 
"Chị tính làm thế nào?"
 
Đào Yêu Yêu lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa."
 
Tô Linh: "Ba của đứa bé là ai? Em nghĩ anh ta nên biết chuyện này."
 
Đào Yêu Yêu sợ hãi: "Không, không cần nói với anh ta!"
 
"Nói cách khác, anh ta sẽ không chịu trách nhiệm?" Tô Linh dứt khoát đưa ra kết luận.
 

Đào Yêu Yêu không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, chỉ nói: "Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn."
 
Đào Yêu Yêu là nghệ sĩ, là ngôi sao nữ đang trong thời kỳ đỉnh cao, nhưng giờ cô lại mang thai. Đối với đoàn đội lẫn công ty của cô, đây là một chuyện lớn.
 
Tô Linh cân nhắc rồi hỏi: "Chuyện này có nên nói cho anh Tông biết không ạ?"
 
Đào Yêu Yêu trầm tư: "Trước thì đừng, để tôi suy nghĩ lại đã."
 
Tô Linh gật đầu: "Được, chị suy nghĩ thật kỹ đi, xem xem nên làm thế nào. Để mai em hẹn bác sĩ kiểm tra cho chị trước đã."
 
Tuy là căn bản que thử thai đã xác định Đào Yêu Yêu có thai, nhưng cô vẫn cần trải qua kiểm tra y khoa mới biết được kết quả chính xác nhất.
 
Tối đó đã định trước là không ngủ được.
 
Nằm trên giường, cả hai cứ lật qua lật lại như cá rán, có làm thế nào cũng không ngủ được.
 
Hai cô đều ngủ không ngon, sáng sớm sáu giờ là đến bệnh viện ngay.
 
Họ đặt chuyên gia giỏi nhất kiểm tra, thời gian cũng còn sớm nên không cần xếp hàng đã được vào.
 
Sau khi hỏi han tình hình cơ bản, bác sĩ bảo cô đi làm xét nghiệm máu và siêu âm B.
 
Dù biết là căn bản không còn hy vọng, nhưng khi bác sĩ nói 'cô đã mang thai năm tuần rồi', Đào Yêu Yêu vẫn còn hơi không tin được.
 
"Thuốc tránh thai khẩn cấp cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm, chưa kể thời gian cô uống cũng hơi muộn rồi. Nghe cô tả là sau đó cô lại nôn ra, tôi nghĩ rất có khả năng lúc đó cô đã nôn luôn thuốc.”
 
Đào Yêu Yêu yếu ớt gật đầu: "Tôi biết rồi bác sĩ."
 
Từ bệnh viện đi ra, tâm trạng của Đào Yêu Yêu nặng trĩu.
 
Tô Linh nhìn phần xương vai thon gầy hơi nhô ra của cô, hai vai thõng xuống, không hiểu vì sao, cô ấy lại thấy có hơi đau lòng.
 
"Yêu Yêu, chị phải nhanh chóng đưa ra quyết định thôi, không thể kéo quá lâu."
 
Đào Yêu Yêu cười khổ: "Cho tôi chút thời gian đi, tôi phải suy nghĩ lại, sẽ không quá lâu đâu."
 
Cô hiểu ý của Tô Linh, chắc chắn cô ấy muốn cô bỏ đứa bé này, mà phản ứng đầu tiên của cô cũng như vậy, vốn dĩ cách giải quyết tốt nhất cũng chỉ có vậy, chẳng qua là cô cần chút thời gian, để từ từ tiêu hóa chuyện này.
 
*
 
Phần lớn thời gian hằng ngày Cố Văn Chính đều ở Lan Khê Viên. Lúc đầu cả lầu Bảy chỉ có mình anh ở, nhưng mấy ngày nay hình như phòng 702 đối diện có người dọn vào.
 
Tuy nhiên anh cũng không để ý nhiều, cơ bản cũng chẳng chạm mặt, không cần phải qua làm quen đối phương.
 

Nhưng hôm nay anh vừa đi ra từ trong thang máy đã gặp người đi từ trong phòng 702 ra ngoài.
 
Người đến mặc quần áo ở nhà, xõa tóc, mang một đôi dép bông, trong tay còn xách theo một túi rác. Vừa thấy anh, trên mặt người này bèn hiện lên một sự bối rối, nhưng chẳng mấy chốc người này đã bình tĩnh lại, thậm chí còn nhìn anh với vẻ có phần khiêu khích.
 
"Thật là trùng hợp, không ngờ lại chạm mặt cậu ở đây!" Người phụ nữ chào hỏi anh trước.
 
Trong phút chốc, Cố Văn Chính không kịp phản ứng, nhìn kỹ lại mới nhận ra người đến này là ai. Ký ức đã quá cũ. Tuy lúc đó anh chán ghét người này, nhưng một người dù thế nào cũng từng là người đẹp biết điểm trang, nay lại sưng phù hai má, vóc dáng mũm mĩm, chẳng trách anh không nhận ra được.
 
Sau khi nhận ra cô ấy, trên mặt Cố Văn Chính vẫn không giấu được vẻ chán ghét, giọng anh tùy tiện: "Mấy năm không gặp, cô đã trở thành cái đức hạnh thế này, quả là ngày càng khiến người ta chán ghét!"
 
Máu nóng trong người Đào Viên Viên lập tức dâng lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ. Hẳn cô ấy nên giữ bình tĩnh, nhưng những lời này thật sự khiến cô ấy sụp đổ. Chắn chắn dáng vẻ hiện tại của cô ấy rất xấu. Vì sao cô ấy lại xui xẻo mà chạm mặt anh sau mấy năm trong dáng vẻ như thế này?
 
Nhưng mà không sao, bây giờ người này chưa chắc đã là người thắng, phải là cô ấy đã 'vượt lên' một bước mới phải.
 
"Cũng hết cách! Phụ nữ mang thai mà, khó tránh sẽ có hơi phù nề, mấy năm không gặp, cậu vẫn thiếu lễ độ như vậy, có điều đứa bé trong bụng tôi có thể sẽ là em trai hoặc em gái họ của cậu, cậu cũng nên đối xử với tôi lễ phép một chút mới phải."
 
Nói xong, Đào Viên Viên nhích lại gần anh, chọc vào trên ngực anh một cái, rồi nhấn thang máy, đi vào.
 
Cố Văn Chính đứng yên tại chỗ, tiêu hóa mấy câu vừa rồi rất lâu.
 
Cuối cùng anh cũng hiểu được hàm ý của nó. Thì ra người thứ ba mà bác cả qua lại chính là Đào Viên Viên, chuyện này thật đủ mỉa mai! Chưa kể thoạt trông có vẻ Đào Viên Viên đã biết quan hệ giữa bọn họ từ lâu, vậy mà anh vẫn không biết người bác cả lấy lại là Đào Viên Viên.
 
Hiện Cố Văn Chính bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải vì trả thù anh nên Đào Viên Viên mới cưới bác cả của anh không.
 
Quả nhiên họ Đào không bỏ được anh.
 
Anh cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào nhà mình. Vậy thì đã sao? Nếu là vậy thật thì đừng ai hòng sống đàng hoàng!
 
Mà Đào Viên Viên, ngay lúc này, đang cầm túi rác trong tay, đứng trước thùng rác, nhịp tim rất vội vã, thậm chí cô ấy quên luôn cả việc đổ rác.
 
Mấy năm không gặp, cô ấy cho là mình chỉ có hận với Cố Văn Chính.
 
Tuy nhiên, khi anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô ấy, với vóc dáng cao lớn, hormone nam tính đầy tràn, vẻ thờ ơ hiện trên khuôn mặt khôi ngô, lẫn vẻ mỉa mai toát lên trong khóe mắt sau khi nhìn thấy cô ấy, vẫn khiến cô ấy cảm thấy cực kỳ mê người.
 
Trừ hận ra, cô ấy vẫn mê luyến anh, vừa gặp anh là tim đập rộn lên. Hẳn cô ấy nên lấy dáng vẻ đẹp nhất để xuất hiện trước mặt anh, chứ không phải dáng vẻ bị anh chê cười này, thậm chí cô ấy còn bắt đầu trách tội đứa bé trong bụng.
 
Nhưng mà tin tốt là không ngờ anh lại ở sát vách nhà cô ấy, là hàng xóm, dù gì cũng sẽ có lúc chạm mặt, chưa kể bọn họ còn có quan hệ thân thích. Trước kia cô ấy còn tiếc nuối vì không thể ở lại nhà từ đường họ Cố, không ngờ Cố Văn Chính lại không hề ở đó.
 
Đây quả là cơ hội ông trời cho cô ấy!
 
Đào Viên Viên ném túi rác vào trong thùng rác, đi lên lại mà tâm trạng rất tốt. Chắc cô ấy phải nói Cô Thiên Hồng mời 'cháu trai' ông ta sang nhà ăn cơm mới được, dù sao cũng là người một nhà, lại còn ở cạnh nhau!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui