Đào Yêu Yêu đi ra khỏi phòng bếp, phát hiện Cố Văn Chính đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Nói không rõ là có cảm giác gì, tim Đào Yêu Yêu bắt đầu đập rộn lên.
Bước chân cũng dần trở nên chần chờ.
Cố Văn Chính vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình: “Lại đây ngồi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu không đoán được suy nghĩ của anh nhưng vẫn nghe lời đi tới. Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay đặt trên đầu gối. Không biết tại sao, mỗi khi tới gần anh, cô luôn cảm thấy hơi căng thẳng, cảm thấy anh có vẻ không tầm thường.
Cố Văn Chính cũng không hề nhìn cô, một hồi lâu sau mới mở miệng, bình thường nói: “Cô nói xem, nếu một người hại chết người thân cận với cô nhất, khiến cô đau khổ rất nhiều năm thì phải làm thế nào mới có thể hóa giải nỗi đau ấy?”
Đào Yêu Yêu có chút kinh ngạc, không biết trả lời thế nào.
Nhưng anh hỏi như vậy cũng không phải vì muốn có câu trả lời, bởi vì ngay sau đó, anh lại nói: “So với trả thù người kia, phải chăng ra tay với người thân cận nhất của người đó sẽ càng có thể khiến người đó đau khổ hơn không?”
Đào Yêu Yêu vẫn không biết nên trả lời thế nào, tại sao anh lại bỗng nhiên hỏi chuyện này? Tại sao cô cứ luôn cảm thấy như anh đang muốn ám chỉ điều gì đó.
Cố Văn Chính nghiêng đầu về phía Đào Yêu Yêu: “Tại sao lại không nói gì?”
Đào Yêu Yêu: “Chỉ là tôi không biết nên trả lời thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không biết nên trả lời thế nào thì cứ suy nghĩ thật kỹ, vào lúc này không cần gấp gáp gì cả.”
Vừa nói chuyện, ánh mắt anh vừa mạnh mẽ nhìn thẳng vào trong mắt cô.
Lúc hai người đối mặt, dường như có thứ gì đó đang từ từ thay đổi, giống như một tia lửa vô hình, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, có thể cảm giác được tiếng “bịch bịch” đang đập rộn trong lồng ngực.
Ai cũng không nói gì nhưng lại như thể đã đạt thành một hiệp nghị lặng yên. Không ai có thể nắm lấy quyền chủ động, hoặc là cô, hoặc là anh, hoặc là cả hai người, tóm lại, hai gương mặt dần dần áp sát gần nhau, môi kề môi khẽ chạm.
Mãnh liệt như thể muốn nuốt trọn đối phương.
Tay anh đỡ lấy gáy cô, một đường hướng xuống.
Đào Yêu Yêu biết, anh đang thử thăm dò, thăm dò xem cô tiếp nhận đến mức nào, giờ phút này tinh thần của cô đã bay đến ngoài chín tầng mây, sa vào sự mềm mại tuyệt vời khi da thịt tiếp xúc.
Cô chưa từng trải qua chuyện đó nhưng chẳng phải chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy sao, tình yêu nam nữ cũng không phải là ngoại lệ, cách thức tiếp xúc cơ thể thân mật nhất. Cô biết trạng thái hiện giờ của anh, cơ thể thành thật nhất, cô cũng không chán ghét, thậm chí còn thoáng có chút mong đợi, có lẽ đây chính là chìa khóa giúp họ có thể tiến thêm một bước.
Tóm lại, vào giờ phút này, nói đầu óc cô đã rối loạn cũng được, nói cô bốc đồng cũng được, nhưng mọi chuyện cứ diễn ra như nước chảy thành sông như thế.
Cơn đau ấy khiến nước mắt cô chảy xuống, cô vô thức kháng cự, che mặt, mếu máo khóc tỉ tê: “Đau…” Cố Văn Chính kinh ngạc nhìn màu đỏ tươi đẹp kia, dừng lại động tác, cúi người lau sạch nước mắt của cô.
Một giây sau, một cơn đau sâu hơn lại truyền tới, anh hôn cô. Đào Yêu Yêu níu lấy cổ anh.
Từ giây phút ấy trở đi, giữa bọn họ đã không còn như trước, Đào Yêu Yêu có thể cảm nhận, có lẽ anh đã nảy sinh dục vọng với cô từ lâu.
Cô ngủ mê man, không biết qua bao lâu, chỉ thấy cả người đau nhức, mơ màng tỉnh lại, phát hiện có lẽ mình vẫn đang còn ở nhà Cố Văn Chính, cũng không biết bây giờ đang là lúc nào.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh còn để một ly nước và một vỉ thuốc.
Đào Yêu Yêu cầm lấy điện thoại trước, bây giờ đã là hơn sáu giờ chiều, sau đó lại cầm lấy vỉ thuốc lên để đọc hướng dẫn sử dụng, hóa ra lại là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Trong lòng cô chợt dâng lên những cảm xúc phức tạp, suýt chút nữa thì cô đã quên mất chuyện này. Sau khi uống hai viên dựa theo chỉ dẫn, cô mở cửa phòng ra để chuẩn bị nhìn xem Cố Văn Chính có ở đó hay không.
Trong phòng trống không, dù chỉ là một bóng người cũng không có. Không thể nói là cảm giác gì, có lẽ là có chút mất mát.
Đào Yêu Yêu cầm điện thoại, chốc lát sau, cô gọi một cuộc điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Alo, anh đang ở đâu vậy?”
“Ở ngoài, sao vậy, có chuyện gì?” Giọng nói kia vẫn lạnh nhạt đều đều trước sau như một.
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại rất huyên náo, rất ồn ào, còn có tiếng nhạc rất lớn, còn có tiếng người ầm ĩ, nghe giống như đang ở hộp đêm hay gì đó.
“Không có gì, chỉ là do tỉnh lại không thấy anh nên mới muốn gọi điện thoại hỏi xem mà thôi.”
“Tối nay tôi không về, cô ở đó đến ngày mai cũng được, không thì sẽ để cho trợ lý đến đón cô. Tôi đã nói với bảo vệ rồi, chiếc xe chở cô đến hôm nay có thể lái thẳng vào trong.”
Cảm giác tủi thân ập tới, xông thẳng lên lỗ mũi khiến cô có chút chua xót, trong ngực thì khó chịu như bị nghẹn lại, Đào Yêu Yêu cố gắng khống chế bản thân, nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, chợt thấy gương mặt đã ướt nhẹp, sờ tay một cái, hóa ra, cô đã khóc.
Ở bên kia, sau khi Cố Văn Chính cúp điện thoại, Khang Đình Vũ đang ôm một cô gái trẻ trung với dáng người đầy đặn cũng nghiêng đầu sang hỏi: “Anh Chính, ai thế? Sao nhận điện thoại xong lại không vui thế kia?”
Ở bên cạnh Cố Văn Chính cũng có một cô gái đang ngồi, chẳng qua giữa hai người vẫn cách nhau ít nhất một khoảng một người ngồi. Người kia quá lạnh lùng, trông cứ như không cho ai đến gần, cô ta cũng không dám sang đó ngồi.
Anh ngoắc ngoắc tay, gọi cô gái kia đến, nơi khóe mắt toàn là vẻ châm biếm: “Một người không biết tự lượng sức mình mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Khang Đình Vũ to giọng: “Thế thì không nhắc đến nữa, anh Chính, lần này em tìm cho anh một cô gái chất lượng cao đầy đủ điện nước thế kia, anh còn coi thường?”
Tay Cố Văn Chính nâng mặt của cô gái kia lên, nhìn thấy gương mặt cô ta đang dần đỏ ửng, trong mắt lấp lánh nước mắt, anh thờ ơ nói: “Tạm được.”
Đào Yêu Yêu gọi điện cho Tô Linh, bảo cô ấy đến đón mình.
Trong lúc chờ đợi, cô bỗng cảm thấy buồn nôn nên chạy đến phòng vệ sinh để nôn một trận, trong dạ dày không có thứ gì, thứ nôn ra toàn là dịch chua.
Thật đúng là có vẻ thê thảm.
Tô Linh nhanh chóng đến dưới lầu, lúc xuống, sắc mặt Đào Yêu Yêu có hơi tái nhợt.
“Sao sắc mặt chị khó coi vậy? Anh Cố đâu, anh ấy không đưa chị xuống à?”
Đào Yêu Yêu miễn cưỡng nở một nụ cười tươi: “Anh ấy ra ngoài rồi, tôi không sao, đi thôi.”
Trong dạ dày lại dâng lên cảm giác chua, Đào Yêu Yêu nói: “Đi tìm chỗ gì ăn trước đi, tôi thấy hơi đói.”
“Thật là, anh Cố còn chẳng cho chị ăn cơm, thế mà đã tự mình ra ngoài…” Nhìn vẻ mặt Đào Yêu Yêu càng ngày càng tệ, Tô Linh đúng lúc ngậm miệng lại.
Gần về, Cố Văn Chính để Khang Đình Vũ dẫn cô gái kia lên xe, hai mắt Khang Đình Vũ lập tức sáng lên: “Anh Chính, hôm nay anh muốn dẫn cô ấy về à? Đúng là không dễ gì mà!”
Phải biết rằng những năm qua, Khang Đình Vũ đã không ít lần đưa gái cho Cố Văn Chính, kiểu nào cũng từng thử qua nhưng đều bị từ chối. Nếu không phải anh từng yêu đương với Hứa Trân Ni, Khang Đình Vũ cũng sắp nghi ngờ anh có bệnh gì đó. Thậm chí anh ta còn từng thử đưa nam qua cho anh, suýt chút nữa đã bị anh đánh chết.
Anh ta lại quay lại nói với cô gái kia: “Phục vụ anh Chính cho tốt nhé, nếu cô phục vụ anh ấy tốt thì không thiếu lợi ích cho cô đâu.”
Cô gái xấu hổ ngại ngùng gật đầu.
Cố Văn Chính dẫn người tới khách sạn.
Nhắc tới cô gái kia mới thấy cô ta có vài phần giống với Đào Yêu Yêu, nhất là đôi mắt kia, mỗi khi sóng mắt lưu động trông vừa có vài phần quyến rũ lại vừa mang theo chút vẻ ngây thơ. Đây là một cô gái vẫn chưa ra đời nên không rành thế sự, vẫn còn đang học đại học, thông qua bạn học giới thiệu mà quen biết với Khang Đình Vũ.
Khang Đình Vũ vốn có vẻ ngoài anh tuấn, cô gái cũng không hề từ chối, vậy nhưng anh ta lại bảo rằng muốn giới thiệu cô ta cho người khác, điều kiện rất tốt, nếu không muốn thì có thể từ chối. Cô ta vẫn luôn lo lắng, không ngờ người đến lại đẹp trai như vậy, ngay cả khí chất lạnh lùng của anh cũng khiến người ta mê đắm.
“Đi tắm trước đi.” Cố Văn Chính lạnh nhạt nói.
Chiếc váy ngủ bằng lụa trong khách sạn cao cấp như ẩn như hiện, khi mặc lên làm lộ ra dáng người uyển chuyển của cô gái, đúng là cảnh đẹp ý vui, nếu là đàn ông bình thường thì hẳn đã nhiệt huyết sôi trào, thú tính trỗi dậy.
Nhưng trong lòng Cố Văn Chính vẫn lặng yên như nước, anh cứ tưởng rằng ít nhất anh cũng phải có chút xúc động.
Cô gái đi tới, nhớ rõ lấy những lời Khang Đình Vũ đã nói, cô ta vụng về tiến về phía trước, tay còn chưa kịp chạm vào thì người đàn ông đã lùi về phía sau, đồng thời chặn cô ta lại. Vẻ mặt anh có chút khó coi: “Tôi sẽ bảo Khang Đình Vũ chuyển tiền cho cô, cô có thể rời đi, cũng có thể ở lại đây một đêm.”
Cố Văn Chính đứng dậy, xoay người rời đi.
Cô gái kinh ngạc gọi lại: “Cậu Cố…”
Nhưng Cố Văn Chính không hề quay đầu lại.
Cô ta có chút thất vọng ngồi trên giường, là do nơi nào đó của cô ta vẫn chưa đủ sao? Rõ ràng cô ta được nhiều người theo đuổi như vậy ở trong trường.
Cố Văn Chính có chút tức giận nới lỏng cà vạt, một đường lái thẳng về Lan Khê Viên.
Anh đứng ở cửa, hơi khựng lại, sau đó mở cửa ra. Bên trong tối đen một mảnh, anh bật đèn, lại liếc nhìn quanh phòng khách, không có ai ở đây.
Rất tốt, cô đã rất tự giác rời đi.
Lúc này, Đào Yêu Yêu đang ăn tối trong một quán lẩu, trùng hợp làm sao, Tần Hoài và Đường Đường cũng ở đây.
Lúc ấy, Đào Yêu Yêu đang phân vân không biết nên pha nước chấm thế nào ở trước quầy thức ăn, cô vẫn luôn pha theo tâm trạng, mùi vị pha ra cũng giống như đang quay xổ số, lúc ngon lúc dở.
Tần Hoài cũng tới, bởi vì Đào Yêu Yêu đội mũ, vành mũ hạ thấp, mái tóc lại rối bù nên nếu chỉ nhìn nghiêng thì khó có thể nhận ra là ai.
Nhưng bóng người này càng nhìn càng thấy quen thuộc, Tần Hoài không dám tin, thử gọi một tiếng: “Đào Yêu Yêu?”
Nghe thấy giọng nói quen tai, Đào Yêu Yêu quay đầu lại: “Tần Hoài?”
Vì vậy, mười phút sau, người hai bàn gộp chung thành một.
Đào Yêu Yêu, Tần Hoài, Đường Đường và Tô Linh.
“Đúng là trùng hợp, không ngờ đi ăn lẩu mà còn có thể gặp nhau, nghĩ kỹ lại thì hình như đã lâu rồi tôi không gặp cô.” Tần Hoài đặt chén nước chấm đã pha sẵn xuống trước mặt Đào Yêu Yêu: “Nếm thử nước chấm do tôi pha đi, Đường Đường bảo là ngon lắm, lần nào đi ăn cũng bắt tôi pha nước chấm cho cô ấy.”
Đào Yêu Yêu nhìn trộm Đường Đường, phát hiện vẻ mặt cô ta không được dễ coi cho lắm, bèn nói: “Thật đúng là chưa từng được ăn thử nước chấm do anh pha, mọi lần đều là do tôi pha bừa mà ra, lần này lại có lộc ăn rồi.”
Trên mặt Đường Đường hòa hoãn đi một chút: “Vậy cô nếm thử đi, mùi vị thật sự không tệ đâu, đi ăn lẩu thì nước chấm là thứ tinh túy nhất mà.”
Tô Linh nhanh nhạy nhận ra bầu không khí trên bàn không hề ung dung như vậy, cô ấy chỉ vùi đầu ăn cơm, không dám nói thêm gì. Xem ra Đào nhà cô ấy và cậu Tần đã không còn có cửa nữa rồi.
Dù vậy cũng không sao, còn có cậu Cố, mặc dù trước mắt trông cậu Cố có chút thần bí, hơn nữa cũng không tốt với Đào nhà cô ấy bằng cậu Tần.
Mặc dù mấy người bọn họ đã cố gắng che giấu nhưng rốt cuộc thì vẫn có người nhận ra bọn họ, không có ai tới quấy rầy, có người chỉ chụp lén mấy tấm hình, đăng lên trên mạng, nói là vô tình gặp được.
Sau khi mấy tấm hình kia được đăng lên, fan hâm mộ của Đường Đường và fan hâm mộ của Đào Yêu Yêu nhanh chóng chia sẻ đăng lại những bài viết kia, hơn nữa còn hiếm khi thân thiết gần gũi khen ngợi thần tượng lẫn nhau.
Trước đó, mặc dù fan hâm mộ của hai nhà không xuất hiện cùng lúc nhưng vẫn thầm đấu đá gièm pha nhau, tất cả đều do Tần Hoài. Trước kia có bài post rất nổi nói rằng Đào Yêu Yêu đã nhúng tay vào chuyện giữa Tần Hoài và Đường Đường, nói Tần Hoài bỏ rơi Đường Đường.
Mặc dù không biết chuyện này có thật hay không nhưng rốt cuộc thì vẫn khiến fan hâm mộ hai nhà không ưa lẫn nhau.
Tấm hình này có thể nói là đã đập tan tin vịt, ít nhất thì cũng tuyệt đối không thể do Đào Yêu Yêu nhúng tay vào chuyện giữa Tần Hoài và Đường Đường, không thì sao có thể ngồi chung một bàn cùng ăn cùng cười nói thế này.
Nhìn đi, Đường Đường và Tần Hoài vẫn ở bên nhau, không hề bị bỏ rơi, mà Đào Yêu Yêu cũng không phải người thứ ba, chen chân vào tình cảm của người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...