Thật lâu sâu mới bớt đau, Đào Yêu Yêu thấp thỏm trong lòng, cô cắn môi, nói: “Vậy bây giờ chuyện đã được giải quyết chưa?”
Giọng điệu của Cố Văn Chính vẫn không nghe ra được là có cảm xúc gì: “Đang giải quyết.”
Đào Yêu Yêu lại có rất nhiều suy đoán, anh có nhìn thấy chị họ không? Theo như miêu tả trước mắt của anh để phán đoán thì có lẽ là vẫn chưa thấy. Hơi thở của cô có chút rối loạn. Cô vẫn luôn trốn tránh, trốn tránh đối diện với những chuyện rối rắm, nhưng lúc này lại không thể nào tránh khỏi được nữa, có lẽ sẽ sớm thấy được cảnh tượng hai người gặp nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lâu sau đã đến biệt thự nhà họ Cố rồi.
Tần Hoài đã ngủ say như chết, Cố Văn Chính không chút do dự vỗ vào mặt anh ta mấy cái: “Tần Nhị, tỉnh dậy đi.”
Không biết là do cơn đau kích động hay là đã tỉnh rượu hơn nhiều, Tần Hoài chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tự mình đứng dậy đi.”
Tần Hoài nhất thời mơ hồ, đầu hơi đau, thật ra vẫn không tỉnh cho lắm, anh ta loạng choạng đứng lên, đầu lại bị va vào nóc xe.
“...Đây là đâu vậy?”
Cố Văn Chính nhìn anh ta ghét bỏ: “Đừng nhiều lời nữa, xuống xe trước rồi hẵng nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Tần Hoài mới nhìn thấy rõ mặt của Cố Văn Chính, nghe thấy anh nói thì quả thật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mơ vậy.
Anh ta chếnh choáng bước trên xe xuống, còn đứng chưa vững thì đôi chân mất kiểm soát ngã nhào sang một bên, Cố Văn Chính nhanh tay lẹ mắt kéo anh ta lại.
Biết lúc này anh ta đã uống quá nhiều rồi nên Cố Văn Chính chỉ đành đỡ anh ta: “Cậu cũng phải tự dùng sức để vào phòng trước đi.”
Tần Hoài được dìu vào cũng ngơ ngác, anh ta quay đầu liếc nhìn thì càng cảm thấy đúng là mình đang nằm mơ, đây không phải là biệt thự nhà họ Cố sao? Rõ ràng là bản thân đang uống rượu ở một quán bên đường, làm thế nào mà vừa chớp mắt liền chạy đến nhà họ Cố rồi?
Mãi cho đến khi nhìn thấy Đào Yêu Yêu thì ý thức của anh ta mới tỉnh hơn một chút. Anh ta muốn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng miệng cũng mất kiểm soát, lời nói có hơi ngọng, nên Cố Văn Chính bảo anh ta im lặng đi.
Đào Yêu Yêu nói: “Có chuyện gì thì ngày mai rồi nói, bây giờ đã muộn lắm rồi.”
Khó khăn lắm mới đưa người ta đến được căn phòng dành cho khách, Cố Văn Chính quẳng anh ta lên giường. Tần Hoài vừa chạm vào chiếc giường mềm mại thoải mái thì chìm vào giấc ngủ, Đào Yêu Yêu kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh ta.
Cố Văn Chính liếc nhìn cô: “Cô có vẻ rất biết cách chăm sóc người ta đó.”
Đào Yêu Yêu không biết lời này của anh có ý gì, nhưng chắc chắn là không phải đang khen cô, cô bất giác giải thích: “Bây giờ trời đêm có hơi lạnh, anh ta lại uống nhiều như thế, nếu không đắp chăn thì ngày mai anh ta có thể bị cảm.”
Đối với mấy lời này thì Cố Văn Chính không trả lời cũng không ư hử gì cả.
Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi phòng. Cố Văn Chính người cao chân dài, Đào Yêu Yêu đi theo đằng sau lẳng lặng nhìn bóng dáng thẳng đứng của anh. Bờ vai rộng, đôi chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ tuyệt vời, bước đi theo gió, toàn thân có chút thư thái.
Người đàn ông bất ngờ đứng lại, Đào Yêu Yêu không kịp phản ứng cho nên đã đâm vào anh theo quán tính, cơ bắp sau lưng rắn rỏi, chắc chắn.
Cô kêu lên một tiếng “ái chà” rất nhỏ.
Giọng nói lành lạnh của người đàn ông từ trên đỉnh đầu vọng xuống: “Đang suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm quá vậy?”
“Không... không có gì.” Cô ngại ngùng nói, vừa rồi cô mãi nhìn bóng lưng của anh mà mất hồn.
Người đàn ông lãnh đạm nói: “Vậy lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút, đã quá nữa đêm rồi.”
Đào Yêu Yêu gật đầu, lần này đã khôi phục lại tinh thần để cẩn thận không làm xấu hổ chính mình nữa.
Cởi bỏ áo quần để thay đồ ngủ, Đào Yêu Yêu nằm dài trên giường nhìn lên bóng đèn nhỏ ở đầu giường. Biết rõ là Cố Văn Chính ở cách một bức tường ngay phía bên kia, cô không kìm được mà muốn biết lúc này anh đang làm gì. Đột nhiên cô có chút hối hận vì nhờ Tô Linh tìm giúp một ngôi nhà, chí ít khi ở đây, thỉnh thoảng cô có thể thấy anh ở một khoảng cách gần như vậy, không phải sao?.
Trong giây lát lại nghĩ đến chuyện của chị họ và bác cả nhà họ Cố nên nhất thời cô buồn lòng không thôi.
Trong mạch suy nghĩ rắc rối phức tạp, Đào Yêu Yêu chìm vào giấc ngủ. Đêm nay, vậy mà trong giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần cô lại mơ thấy Cố Văn Chính, người đàn ông ôm lấy thân trên của cô, vẫn là hình con thỏ trên áo ngủ đó.
Cô gần như tham lam đi lang thang trên cơ bụng xinh đẹp của anh, chợt thấy mơ hồ anh mỉm cười với cô, nên cô ngượng ngùng dừng tay lại. Không biết áo ngủ con thỏ của cô bị ném sang bên giường từ lúc nào, đôi bàn tay to lớn bao phủ lấy cô, cô run lên nhưng không hề cự tuyệt.
Lại mơ thấy chị họ với cái bụng to tướng kéo Cố Chính Văn ra, bản thân thì ngây ra đứng một bên, anh nhìn cô lạnh lùng như vậy, rồi hất tay của chị họ và đi ra ngoài.
Sau đó lại mơ rất nhiều cảnh tượng kỳ lạ. Năm phút sau khi mở mắt ra, Đào Yêu Yêu đã quên sạch tất cả, chỉ có phần liên quan đến Cố Văn Chính lại rõ nét giống như khắc vào sâu tâm trí cô vậy.
Những giọt mồ hôi lấm tấm trên chân tóc cô, toàn thân thì lại nóng rang khó tả, nhịp tim thì đập không ngừng, một giấc mơ lại khiến cô thẫn thờ hồi lâu mãi không tỉnh được. Cô nhẹ nhàng xoa lồng ngực mình, ‘thình thịch’ hùng hồn, giống như là đang bức thiết phải nói rõ tâm sự giấu kín của cô.
Dường như thời gian của một thế kỷ trôi qua dài đến thế, Đào Yêu Yêu mò lấy điện thoại, vừa nhìn vào đã ngay lập tức từ trên giường vọt xuống. Nguy rồi, đã chín giờ rồi.
Cô kéo rèm cửa ra, ánh nắng chói mắt, đây thật sự là mặt trời chiếu đến mông rồi.
Cô vội vàng đánh răng rửa mặt, thay xong áo quần thì đến phòng khách, dưới lầu rất yên ắng.
Cô đến nhìn xem Tần Hoài đang ở trong phòng ở cho khách trước, chăn gối đã gấp thẳng thớm, sớm đã không thấy bóng dáng của người ta đâu rồi.
Đằng sau vọng đến giọng của dì Lâm: “Cô Đào, cô dậy rồi, đến đây ăn sáng đi.”
Đào Yêu Yêu có chút xấu hổ quay lưng lại, cười khan: “Cố Văn Chính và Tần Hoài đâu rồi ạ?”
Dì Lâm cười: “Bảy giờ hơn thì bọn họ đã ra ngoài rồi, cậu chủ bảo là để cô ngủ thêm một lúc nên không gọi cô dậy.”
“Ồ, hóa ra là như vậy…” Đào Yêu Yêu suy nghĩ, vốn dĩ anh biết mình thích ngủ, lại không cho dì Lâm gọi mình dậy, nhưng bản thân ngủ lâu như vậy quả thật cũng có chút ngại.
Ngồi ở bàn ăn sáng một mình, Tô Linh gọi điện đến nói rằng đã tìm được nhà cho cô rồi, trong vòng một tuần có thể chuyển đến.
Đào Yêu Yêu húp xong một ngụm cháo rồi lau miệng, nói vào đầu dây bên kia điện thoại: “Được, tôi biết rồi, nếu tuần này có thời gian thì sẽ dành ra để chuyển nhà.”
Gác máy xong, cô muốn biết hai người Cố Văn Chính và Tần Hoài đã đi đâu rồi, cuối cùng thì quay số của Tần Hoài vì không tiện gọi cho Cố Văn Chính.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người gọi đến, Tần Hoài đã đưa màn hình điện thoại cho Cố Văn Chính xem: “Nhìn xem, Tiểu Đào gọi điện cho tôi đấy.”
Cố Văn Chính mệt mỏi liếc nhìn anh ta rồi liền thu lại tầm nhìn.
Tần Hoài nghe máy, thậm chí còn cố ý bật loa ngoài, giọng của Đào Yêu Yêu vọng ra từ ống nghe rất rõ ràng.
“Tần Hoài, bây giờ anh đang ở đâu? Cố Văn Chính và anh đi với nhau sao?”
Cố Văn Chính đột nhiên cười lên một tiếng, Tần Hoài lập tức tắt loa ngoài.
“Chúng tôi đang ở trong một quán cà phê, anh ta đang ở cùng với tôi, cô muốn đến đây không?”
Đào Yêu Yêu vội vàng phủ nhận: “Không không không, tôi không đến đâu, tôi chỉ hỏi là tối qua anh uống say như thế, bây giờ vẫn ổn chứ?”
Nhắc đến chuyện này, Tần Hoài có hơi lúng túng, quả thật ngày qua có hơi thất lễ. Anh ta đã biết được tình hình cụ thể thông qua lời kể của Cố Văn Chính rồi, cũng cảm thấy bản thân có chút mất mặt. Khẽ ho khan, anh ta nói: “Không sao, tối qua gây phiền hà cho cô rồi, thật sự ngại quá.”
Không biết hai người lại nói thêm gì đó, bên này Tần Hoài gác máy rồi lại nhìn Cố Văn Chính, không có nổi một chút uy phong nào.
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bộ dạng phờ phạc của anh ta hiện ra trước mặt anh. Ban đầu tại sao bọn họ lại rạn nứt, hai người đều nhớ rất rõ và đều biết điểm đó như nhau, đối với hai người mà nói thì đều là một nỗi đau.
Ai cũng nói việc xấu trong nhà không nên phô ra bên ngoài, chuyện liên quan đến Cố Thiên Hồng và Tần Thái Nguyệt thì Cố Văn Chính cũng không giấu diếm Tần Hoài, suy cho cùng thì một bên trong đó cũng là người nhà của Tần Hoài.
Cuối cùng Tần Hoài cũng biết tại sao Tần Thái Nguyệt lại nói những lời như vậy với anh ta, anh ta hiểu tâm trạng của bà. Tuy về mặt cảm tình thì vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng so với đã kích nhận được tối hôm qua thì bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.
Khi hai người ra về, Cố Văn Chính nói với Tần Hoài một câu: “Đừng có mà cả ngày đòi sống đòi chết vì một chút chuyện vặt rồi, bộ dạng tối qua đúng là rất xấu.”
Tần Hoài nỗi giận: “Yên tâm đi, cậu đừng để tôi nhìn thấy bộ dạng xấu xí của anh là được.”
Thật sự hai người bọn họ lúc này có vẻ cãi nhau của học sinh trung học năm đó.
Đào Yêu Yêu không rõ mâu thuẫn giữa hai người, chỉ biết rằng hai người không hòa hợp lắm. Nhưng trải qua việc tối qua, cô lại cảm thấy quan hệ giữa hai người không phải như tin đồn ở bên ngoài hay là biểu hiện như vẻ ngoài, cô khó mà hiểu nổi.
Nhưng cô ngẫm nghĩ đến chuyện khác, trong kiểu tình huống gặp phải vào tối hôm qua, nếu như bản thân biết lái xe thì không phải thuận tiện hơn biết bao sao? Cô là thuộc kiểu người hành động, ngay lập tức gọi điện cho Tô Linh để tư vấn việc thi bằng lái xe.
Tô Linh đã có bằng lái xe hai năm, kỹ thuật lái xe cũng không tệ lắm, vừa nghe Đào Yêu Yêu nói vậy thì lập tức giới thiệu cho cô và bảo cô đăng ký vào trường dạy lái xe Hằng Viễn, để tìm người huấn luyện đã dạy cô ấy vào năm đó.
“Người huấn luyện đó có thể chỉ bảo, học lớp anh ta thì cho dù là cái chày gỗ cũng có thể học được, dù chị có ngốc thế nào cũng chắc chắn thi đỗ.” Giọng Đông Bắc của Tô Linh đều xổ ra hết.
Đào Yêu Yêu: “…”
Không đến mức chứ, cô có ngốc như thế nào cũng không đến nỗi là cái chày gỗ chứ.
Thế nên chuyện này được giao cho Tô Linh xử lý, để cô ấy đi đăng ký cho mình, sau này dành thời gian đi tập lái.
Lại nhớ đến Cố Văn Chính nói rằng bác cả của nhà họ Cố dẫn chị họ đến nhà lớn nhà họ Cố, cô có ý muốn hỏi tình hình cụ thể của chị họ, nhưng cuối cùng cũng không dám mở lời. Cô thở dài một hơi, giống như biết rằng trên đầu mình có treo một thanh đao, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống. Cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
Cuối cùng Đào Yêu Yêu chọn cách gọi điện cho Đào Toàn Chân.
Cố Thiên Lập đi công tác, Đào Toàn Chân cũng đi theo cùng, đang đúng lúc ở chơi hai ngày trên đảo H.
“Yêu Yêu à.” Bên kia điện thoại có tiếng gió, nghe có vẻ là đang ở ngoài trời: “Tối nay mẹ cũng đang định gọi điện cho con đây, không ngờ con lại gọi cho mẹ trước rồi.”
“Mẹ, có phải mẹ đang đi dạo ở bên ngoài không? Nghe tiếng gió to quá.”
“Bác Cố của con đi bàn chuyện làm ăn rồi, mẹ đang đi dạo một mình ở trên bãi cát, bờ biển gió rất to.”
“Uhm, mẹ, lúc trước mẹ nói muốn tìm chị họ để nói chuyện, mẹ tìm chị ấy chưa? Mẹ, hai ngày trước bác cả nhà họ Cố đã đưa chị ấy đến nhà cổ rồi đấy, nghe nói bà cụ nhà họ Cố tức giận đến ngất đi luôn… mẹ, mẹ…”
“Yêu Yêu.” Đào Toàn Chân ngắt lời của Đào Yêu Yêu: “Con đừng quan tâm đến những chuyện này, còn cả Đào Viên Viên nữa, sau này con đừng lui tới với nó. Còn nữa, đừng bao giờ nói nó là chị họ của con ở trước mặt những người nhà họ Cố, hai đứa làm như không quen biết nhau được không?”
“Nhưng mà mẹ, Cố Văn Chính quen biết chị họ, có lẽ cũng biết chị ấy có quan hệ với con, chỉ là trước mắt anh ấy vẫn không biết người phụ nữ mà bác cả nhà họ Cố đưa về chính là chị họ…”
Đầu dây bên kìa im lặng một lúc, giọng điệu của Đào Toàn Chân ít nhiều có chút mệt mỏi: “Vậy con cũng không cần quan tâm, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến con, con cứ giả vờ không biết chuyện gì cả là được. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, nên làm như thế nào thì sẽ làm như thế, tóm lại sẽ có cách giải quyết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...