Đầu hàng trước em

Cố Văn Chính đợi chưa được bao lâu thì Tần Thái Nguyệt đã nhanh chóng đi ra, mặc dù không thấy thay đổi ở đâu nhưng so với vừa rồi thì có tinh thần hơn một chút.
 
Bảo mẫu phục vụ trà xong thì thức thời lui xuống.
 
Tần Thái Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi mới nói: “Nói đi, tìm tôi để nói chuyện gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 Trong giọng điệu của Cố Văn Chính có chút áy náy: “Bác gái, cháu biết việc làm lần này của bác cả rất quá đáng, bà nội cũng bị ông ấy chọc giận mà ngất đi, ông nội than ngắn thở dài. Là nhà họ Cố có lỗi với bác, vì vậy cháu muốn hỏi ý kiến của bác.”
 
Tần Thái Nguyệt cười nhạt: “Hỏi ý kiến của tôi? Ý kiến của tôi có tác dụng gì chứ? Cố Thiên Hồng sẽ nghe theo sao?”
 
“Bác gái, hôm nay cháu đến đây không phải là muốn trang luận gì với bác, chỉ là muốn hỏi ý kiến của bác thôi. Còn như bác cả có nghe hay không thì tạm thời bác không cần quan tâm, thứ gì hỏng rồi không thể sửa được nữa thì phải vứt đi mà thay mới, con người cũng như vậy. Bác thấy thế nào?”
 
Tần Thái Nguyệt hiểu ý của anh: “Cậu muốn tôi đồng ý ly hôn? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải thành toàn cho ông ta? Dựa vào cái gì mà tôi phải ly hôn để nhường lại chỗ cho người mới của ông ta? Tôi muốn kéo dài như vậy đấy, tôi khó chịu thì ông ta cũng đừng hòng sống dễ chịu.”
 
Cố Văn Chính nói từng câu từng chữ: “Bác nhầm rồi, bác gái, không phải là cháu muốn bác thành toàn cho ông ấy, cháu chỉ không muốn bác thối rửa cùng với vũng bùn đó. Bác cũng đã từng là giai nhân tài nữ có tiếng ở thành phố Cửu, bác cả của cháu hết cứu được rồi, bác không cần phải trả giá bằng bản thân mình. Biết đâu bác rời khỏi nhà họ Cố lại có được cuộc sống mới vui vẻ. Còn nói về việc nhường lại vị trí thì hoàn toàn không thể được, chuyện này cháu có thể bảo đảm với bác, cho dù là ly hôn thì người phụ nữ bên ngoài mà ông ấy đưa về đó cũng tuyệt đối không bước qua được cửa của nhà họ Cố.”
 
Dường như Tần Thái Nguyệt bất ngờ bị đánh trúng điểm yếu rồi. Đúng vậy, bà cũng đã từng là một cô gái kiêu hãnh, có lý tưởng, có hoài bão, từ khi nào đã trở thành một phụ nữ đầy oán hận vậy?
 
Bà có chút thất thần, một lúc sau mới nói: “Cậu để tôi cân nhắc một lúc...”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính cũng không nói thêm gì nhiều, anh biết rằng phần nhiều bà sẽ lựa chọn ly hôn. Nhiều năm như vậy, anh thấy cũng đủ rồi, làm thế nào mà một người tinh tế nho nhã lại mất đi màu sắc rồi dần dần khô héo, đã đến lúc nhà họ Cố để người ta ra đi.
 
Tần Hoài chạy ra khỏi nhà họ Tần, rảo bước trên phố, nhìn xung quanh, thế mà lại nhận ra bản thân mình không có nơi nào để đi, cũng chẳng có người nào để nói chuyện. Trong lòng anh ta tràn đầy sự muộn phiền, hình như cũng chỉ có cách mượn rượu giải sầu.
 
Anh ta không đến những quán bar ồn ào mà tìm đến quán rượu có vẻ ít người, yên tĩnh ở ngay bên đường. Anh ta thích uống loại rượu trái cây ngọt, hết ly này đến ly khác, đầu óc từ từ trở nên lơ lửng, tất cả mọi phiền não đều để lại phía sau.
 
Khi Đào Yêu Yêu nhận được điện thoại, cô đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ. Vốn dĩ cô muốn giả vờ không nhìn thấy cuộc gọi của Tần Hoài, nhưng chưa được một phút, anh ta lại gọi thêm lần nữa, cô suy nghĩ rồi nhận cuộc gọi.
 
“Xin chào, cho hỏi cô quen biết chủ nhân của điện thoại này chứ?” Là giọng của một người đàn ông lạ.

 
Đào Yêu Yêu vô thức cảnh giác: “Anh là ai?”
 
“Là như thế này, có một người đàn ông đến quán tôi uống rượu, mà quán sắp đóng cửa rồi, nhưng bây giờ anh ta say lại không chịu đi. Không còn cách nào khác nên tôi chỉ đành hỏi anh ta có ai đến đón không, vậy là anh ta đã bấm số của cô.”
 
Trong lòng Đào Yêu Yêu vẫn còn chút nghi ngờ, lại nghe hình như anh ta gọi người bên cạnh, sau đó, một tiếng nói quen thuộc truyền đến trong ống nghe: “Yêu Yêu, cô đến uống với tôi đi.”
 
Đào Yêu Yêu: “…”
 
Chuyện này là sao? Nữa đêm rồi mà cậu Tần say khướt lại tìm đến mình, lẽ nào anh ta không có một người bạn nào có thể gọi đến đó sao?.
 
Nhìn thời gian thì thực sự đã muộn lắm rồi, anh ta là một người đàn ông lại say nữa, cô có thể làm thế nào. Theo bản năng, cô muốn từ chối, nhưng không biết làm sao, đột nhiên nhớ đến ngày xảy ra chuyện mình uống say và những lời anh ta nói thì không nhẫn tâm bỏ mặc anh ta không lo.
 
Đào Yêu Yêu đứng dậy thay áo quần, chuẩn bị đi đến nơi mà ông chủ đó nói.
 
Nhưng vừa xuống lầu, cô mới kịp phản ứng lại, đây là biệt thự nhà họ Cố, gọi xe cũng không dễ gì gọi, muộn như thế này rồi mà làm phiền tài xế cũng không hay cho lắm. Làm thế nào để đi cũng là một vấn đề.
 
Ngay lúc cô băn khoăn thì có người đi vào khiến cô giật mình, không lẽ nào là tên trộm.
 
Không ngờ người đó lên tiếng trước: “Nữa đêm rồi mà cố lén la lén lút ở đây làm gì vậy? Làm ăn trộm à?”
 
Nhìn kỹ hơn, hình dáng người đàn ông lạnh lùng ẩn trong bóng tối, đôi mắt vẫn sáng rực, hóa ra là Cố Văn Chính đã quay về.
 
Trên đầu Đào Yêu Yêu đội một chiếc mũ lưỡi trai, cô mặc một chiếc áo dệt kim mỏng dài, mang một chiếc túi nhỏ trên lưng, cầm điện thoại trên tay, không biết tình hình này là vừa mới về hay chuẩn bị đi ra ngoài.
 
Cô nhìn Cố Văn Chính, giọng điệu bất giác có chút làm nũng và cầu xin: “Tôi có chuyện gấp phải đi một chuyến, anh có thể chở tôi đi được không?”
 
Cố Văn Chính không thể hiểu nỗi chỉ vào mũi mình: “Cô muốn tôi làm tài xế cho cô sao?”
 
Đào Yêu Yêu đi đến trước mặt anh, như con mèo nhỏ tỏ vẻ dễ thương nhìn chằm vào anh: “Không phải, chỉ là nhờ anh giúp tôi một việc, hiện giờ ở đây rất khó bắt xe, mà có lẽ bác tài xế đã ngủ rồi, xin anh đấy.”

 
Anh cúi xuống nhìn cô, hàng lông mi dài của cô cụp xuống, trong đôi mắt cũng ướt át như kho chứa nước. Dưới ánh đèn lờ mờ, làn da trắng như sứ của cô cũng khó mà che đi màu sắc. Khuôn mặt của cô quả thật là quá xinh đẹp, tự dưng khiến người khác mềm lòng.
 
Cố Văn Chính không suy xét kỹ mà gật đầu: “Cô muốn đi đâu? Cô lại nợ tôi một ân tình nữa đấy.”
 
Sau khi Đào Yêu Yêu báo địa chỉ thì Cố Văn Chính khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả, dẫn cô đi thẳng ra khỏi cửa, khởi động xe.
 
Lộ trình cũng không gần lắm, trên con đường không có kẹt xe này, Cố Văn Chính lái xe tốc độ cao, mà cũng phải mất hơn hai mươi phút.
 
Anh dửng dưng nói: “Muộn như thế này mà đến quán bar để làm gì?”
 
Cô nói có chuyện gấp, nếu như là đến quán bar để nhảy nhót thì dĩ nhiên không phải là chuyện gấp gì.
 
Đào Yêu Yêu biết Tần Hoài và Cố Văn Chính không hợp nhau, vừa rồi chỉ suy nghĩ đến việc nhờ anh đưa mình ra ngoài, chứ không nghĩ đến chuyện sau đó, cho nên trả lời hơi ngập ngừng.
 
Cố Văn Chính: “Tốt nhất là cô đưa ra một lý do chính đáng, đừng có nửa đêm còn mang người ta ra trêu đùa.”
 
Đào Yêu Yêu đâu dám trêu anh chứ, cô vừa nhìn vào sắc mặt của anh vừa cẩn thận dè dặt nói rõ ngọn nguồn.
 
Thật bất ngờ, trên khuôn mặt của Cố Văn Chính chẳng có biểu cảm gì khác thường, anh cũng không nói lời gì kỳ lạ mà im lặng suốt cả chặng đường.
 
Đúng lúc này, quán bar lại gọi điện thoại đến, Đào Yêu Yêu dự tính thời gian rồi nói: “Phiền anh đợi thêm một lúc, khoảng năm phút nữa chúng tôi sẽ đến nơi.”
 
Cố Văn Chính không nói gì mà tăng tốc, gần như là khi Đào Yêu Yêu vừa cúp máy, vẫn chưa kịp phản ứng thì xe đã dừng trước cửa quán bar Mood Station rồi.
 
Cố Văn Chính xuống xe trước, Đào Yêu Yêu cũng vội vàng tháo dây an toàn và xuống xe ở phía bên kia.
 
Hai người cùng bước vào quán bar. Trong quán chỉ có hai người, có lẽ người đang nằm nhoài trên bàn chính là Tần Hoài, một chàng trai đang ngồi bên cạnh với vẻ mặt ủ ê trông có vẻ còn trẻ, chắc là chủ quán.
 

Nhìn thấy Cố Văn Chính và Đào Yêu Yêu bước vào thì ngay lập tức đứng dậy giống như nhìn thấy cứu tinh: “Hai người là bạn của vị khách này sao? Mau đưa anh ta đi đi, bạn gái tôi vẫn đang đợi tôi đấy, trễ gần được một tiếng rồi.”
 
Cố Văn Chính gật đầu: “Ngại quá, đã làm phiền anh rồi, chúng tôi đưa anh ta đi ngay đây.”
 
Chủ quán trẻ tuổi chỉ cảm thấy người đến có khí chất phi phàm, dung mạo xuất chúng, nhất thời bị chấn động một lúc, rồi chầm chậm nói: “Cũng không có phiền phức...”
 
Cố Văn Chính bước đến phía trước, Tần Hoài đã hoàn toàn say bất tỉnh rồi, anh kéo anh ta dậy, đỡ ở trên vai. Đào Yêu Yêu cũng vội vàng chạy đến đỡ một tay, nhưng cả hai người Tần Hoài và Cố Văn Chính đều cao hơn một mét tám lăm, mặc dù cô không thấp bao nhiêu nhưng cũng khó mà dìu được Tần Hoài.
 
Chủ quán thì ngẩn ngơ nhìn Đào Yêu Yêu, trước đó bị người đàn ông che khuất nên anh ta không chú ý đến, bây giờ mới phát giác cô gái quá đỗi xinh đẹp, hơn nữa lại rất quen mặt. Mãi đến khi cô ngước mắt lên nhìn anh ta thì anh ta đột nhiên nhớ ra, đây không phải là minh tinh mà bạn gái anh ta đang điên cuồng theo đuổi dạo gần đây sao, hình như tên là Yêu Yêu gì đó, Đào Yêu Yêu. Đúng rồi, chính là Đào Yêu Yêu.
 
“Cô có phải là Đào Yêu Yêu không?” Anh ta ngạc nhiên hỏi.
 
Cô vốn định muốn dùng ánh mắt để ngỏ ý anh ta đến giúp đỡ, không ngờ anh ta lại lên tiếng hỏi cô có phải là Đào Yêu Yêu hay không. Ngây ra một lúc, cô gật đầu.
 
“Cô có thể ký tên giúp tôi được không, bạn gái tôi rất thích cô.”
 
Thấy Tần Hoài kẹp cô sắp thở không nổi rồi, vậy nên cô nói: “Có thể thì có thể, nhưng trước tiên anh có thể giúp tôi đỡ anh ấy ra xe được không?”
 
Lúc này chàng trai mới nhận ra tình cảnh của Đào Yêu Yêu, anh ta xấu hổ gãi đầu: “Được, vừa rồi tôi chỉ bất ngờ nhận ra cô, thật sự xin lỗi, đáng ra tôi nên chủ động giúp cô mới phải.”
 
Anh ta vừa nói vừa đi đến bên phía Đào Yêu Yêu, thế chỗ cho nhiệm vụ của cô.
 
Cố Văn Chính và chàng trai của chủ quán trái phải hai bên đến đỡ Tần Hoài ra khỏi quán bar, Đào Yêu Yêu nhanh chóng mở cửa xe sau ra để bọn họ dìu Tần Hoài vào.
 
Nhìn thấy chiếc xe  Porsche Cayenne thì trong lòng chàng trai cảm thán một hồi, nhưng đột nhiên nhớ ra đây là xe của minh tinh ngồi nên lại cảm thấy bình thường.
 
Ổn định cho Tần Hoài xong, chàng trai ngại ngùng nhìn Đào Yêu Yêu. Lúc này cô mới nhớ đến chuyện ký tên: “Nhưng tôi không có bút...”
 
Chàng trai nhìn ngơ ngác, cậu ta cũng không có bút, gọi đồ trong quán cũng không dùng đến bút, tất cả đều quét mã.
 
Cố Văn Chính lấy cây bút máy ở trong xe ra đưa qua cho Đào Yêu Yêu.
 
“Ký ở đâu?”
 
Hai bàn tay trống không, chàng trai lại ngây người ra.

 
Đào Yêu Yêu bèn nhấc mũ của mình xuống, ký tên mình vào bên trong, rồi đưa cho chàng trai: “Chuyển lời đến cho bạn gái của anh, cám ơn cô ấy đã thích tôi.”
 
Chiếc xe khởi động rồi phóng đi, Tần Hoài nằm ở phía sau thỉnh thoảng rầm rì. Đào Yêu Yêu nhìn lén Cố Văn Chính phát hiện ra sắc mặt của anh không hề dao động, hoàn toàn nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, sau đó cô nhớ ra một vấn đề: “Chúng ta phải đi đâu? Phải đưa Tần Hoài về đâu?”
 
Lúc này Cố Văn Chính mới nhìn vào cô: “Trước khi cô ra ngoài mà không nghĩ đến vấn đề này sao?”
 
Đào Yêu Yêu: “...”
 
Thật sự là không nghĩ đến. Nếu không có Cố Văn Chính thì cô thật sự không biết phải làm thế nào, lẽ nào lại thuê một gian phòng rồi quẳng anh ta vào đó?.
 
“Trước hết cứ đưa anh ta về nhà họ Cố vậy, dù sao có rất nhiều phòng cho khách, ngày mai anh ta thích đi đâu thì đi.”
 
Đào Yêu Yêu gật đầu, Cố Văn Chính có vẻ tốt bụng nhỉ, mặc dù thường ngày không hợp nhau nhưng những lúc như thế này cũng không hề tính toán ân oán trước đây, lại còn đưa người ta về nhà, thật sự không tệ lắm.
 
Một lúc sau, cô lại nghe Cố Văn Chính hỏi: “Dạo gần đây cô đều ở nhà sao?”
 
Đào Yêu Yêu: “Lịch trình dạo gần đây rất nhiều, nhưng vào những ngày nghỉ thì tôi đều ở nhà.”
 
Hình như cảm thấy bầu không khí xung quanh không tệ, nên Đào Yêu Yêu lại hỏi đến chuyện về ngày họp báo: “Ngày hôm đó anh vội vã rời đi, nghe Khang Đình Vũ bảo là trong nhà có chuyện gấp, tôi có thể hỏi đã xảy ra chuyện gì không? Giải quyết rồi sao?”
 
Cố Văn Chính tập trung nhìn về phía trước: “Mẹ cô không nói cho cô sao?”
 
Đào Yêu Yêu lắc đầu, rồi ngay lập tức nhận ra Cố Văn Chính không nhìn thấy được nên vội vàng nói lại: “Không, bà ấy không nói.”
 
Cố Văn Chính cười nhạt một tiếng: “Cũng đúng, có lẽ mấy chuyện này bà ta cũng xấu hổ khi nói cho cô. Cô vẫn còn nhớ lúc trước khi chúng ta cùng ăn sáng, ba tôi bảo mẹ cô đi khuyên bảo bác gái của tôi không?”
 
“Nhớ.”
 
“Bác trai của tôi nuôi người tình ở bên ngoài, nghe nói đã có thai rồi. Hôm đó bác trai đưa người về nhà lớn của họ Cố, khiến cho bác gái tôi tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ, bà nội tôi cũng bị chọc giận đến ngất đi, nên ông nội mới vội vã gọi tôi đến.”
 
Đột nhiên bên tai của Đào Yêu Yêu bắt đầu xuất hiện âm thanh như tiếng kim loại ma sát, những lúc tinh thần cô bị áp lực quá lớn đều sẽ như thế này.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui