Sau khi buổi họp báo kết thúc, Cố Văn Chính nhận được điện thoại từ nhà lớn, ông nội bảo anh về nhà một chuyến, nói là có việc gấp.
Khang Đình Vũ thấy sắc mặt anh thay đổi, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ông nội bảo tôi về nhà chính một chuyến, chắc hẳn là chuyện của bác cả, nói bà nội bị chọc giận đến mức ngất xỉu." Ngữ khí của Cố Văn Chính tuy rằng thờ ơ thế nhưng khó giấu được sự tức giận ở trong đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khang Đình Vũ bèn bảo: "Vậy em đưa anh đi nhé?"
"Không cần, tôi tự mình lái xe trở về."
"Vậy được, anh cũng đừng quá lo lắng, từ từ khơi thông với bác cả của anh."
Cố Văn Chính không trả lời, chỉ gật đầu, rồi vội vàng đi đến bãi đỗ xe.
Đào Yêu Yêu từ phía sau chạy tới, chỉ thoáng nhìn thấy cái bóng, còn người đã không thấy rõ.
Khang Đình Vũ liếc mắt nhìn người phụ nữ, đôi chân dài thật sự hút mắt, nhịn không được nhìn thêm hai cái rồi dời ánh mắt: "Có phải cô muốn tìm anh Chính không, trong nhà anh ấy có chút việc, về trước rồi."
Đào Yêu Yêu và Khang Đình Vũ không quen biết, nhưng cũng đã gặp mặt. Biết anh ta là bạn tốt của Cố Văn Chính, cô mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn anh, tôi biết rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn nụ cười rạng rỡ kia, Khang Đình Vũ nhịn không được "chậc chậc" cảm thán trong lòng. Cô gái này vẻ ngoài thật sự là quá được, cũng khó trách anh Chính lại có thời gian nhàn rỗi quan tâm em gái riêng này.
Tô Linh từ phía sau đuổi theo, vừa hay nghe thấy hai người nói chuyện, lại hết sức quen thuộc đi đến trước mặt Khang Đình Vũ: "Đào Tử nhà chúng ta quen biết anh Cố sao?"
Sắc mặt Tô Linh ửng đỏ, trên mặt tràn đầy sự kích động lạ thường, Khang Đình Vũ cho rằng lại là một cô gái si tình đến hỏi thăm thông tin của Cố Văn Chính, ghét bỏ lui ra sau nửa bước, lạnh lùng nói: "Không phải rất rõ ràng ư."
Tô Linh: … Mẹ kiếp, túm cái gì túm, ngay lập tức cũng thu lại nụ cười, xoay người kéo Đào Yêu Yêu: "Đào Tử, chúng ta đi thôi, ở đây có người đáng ghét quá!"
Khang Đình Vũ ngay lập tức bị khơi dậy cơn giận. Đây là lần đầu tiên anh ta bị người khác chỉ vào mũi nói "người này đáng ghét quá", cho dù anh ta không trả lời câu hỏi của cô ấy thì cũng không đến mức như vậy.
"Này, cô đang nói ai đấy?"
Tô Linh quay đầu: "Ai tiếp lời thì nói người đó."
"Cô…"
Đào Yêu Yêu bất lực, đành phải nói với Khang Đình Vũ: "Xin lỗi anh."
Ngồi trong xe, Tô Linh vẫn không hết hóng hớt: "Tiểu Đào Tử, rốt cuộc chị và anh Cố có quen nhau hay không?"
Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Đào Yêu Yêu đại khái đã hiểu rõ tình trạng của Tô Linh. Cô gái này chính là một người chuyên ship CP vô tình, có đôi khi kích động còn tóm được cô còn đề cử cho cô CP nổi tiếng nào đó ở trong giới. Hơn nữa cô ấy còn ship CP của chính cô, ngay từ đầu gặm đường CP của cô và Giang Diệu, còn ở trước mặt cô lẩm bẩm niên hạ thật thơm gì đó, khi đó cô còn không hiểu rõ những lời này có ý nghĩa gì. Sau khi Tần Hoài xuất hiện, những biểu hiện kỳ quái kia của Tô Linh hóa ra đều là đang gặm đường CP, mà bây giờ, hiển nhiên cô ấy lại có đối tượng CP mới.
Đào Yêu Yêu nhớ mãi trong lúc cô vô tình nhìn thấy Tô Linh chuyển tiếp một bức ảnh chụp chung của cô và Lục Thanh Thành với caption trên điện thoại của cô ấy: “Con gái” thật có cảm giác CP nha, mỗi một đôi đều gặm ngon!
Đào Yêu Yêu: …
Lúc này đối mặt với câu hỏi của Tô Linh, Đào Yêu Yêu nhắm mắt chớp mắt, không để ý đến câu hỏi của cô ấy.
Tô Linh cũng không nản lòng, không sao, không phải hôm nay cô ấy đã nhìn thấy một chút manh mối rồi sao, về sau nhất định sẽ biết thôi.
Lúc Cố Văn Chính về đến nhà chính, trong sân đã khôi phục lại sự yên lặng.
Ông cụ ngồi trên sô pha, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, không ngừng phe phẩy quạt để hạ nhiệt.
Bà cụ không thấy đâu, Cố Văn Chính mặt đầy lo lắng: "Ông nội, bà nội thế nào rồi ạ?"
Ông cụ lắc quạt: "Bà nội của cháu không sao cả, bảo Tiểu Hồ tới khám rồi, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi."
"Ông nội, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Ông cụ thở dài trước, mới nói: "Thật sự là tạo nghiệt, bác cả của cháu không có quy củ, ở bên ngoài tìm một cô gái, tuổi tác không kém cháu là mấy, khiến cho người ta mang thai, hôm nay dẫn về nhà. Cô gái kia nói muốn bác cả cháu ly hôn, muốn gả vào đây, bác dâu của cháu tức giận trở về nhà mẹ đẻ, bà nội cháu tức giận ngất xỉu."
Sự chán ghét trong lòng Cố Văn Chính dâng lên, thậm chí có chút ghê tởm: "Vậy bác cả có thái độ ra sao ạ?"
"Nó bị ma quỷ ám ảnh rồi, một đống tuổi còn muốn cùng ly hôn với bác dâu cháu, muốn cưới một cô gái có thể làm con gái mình về làm vợ. Nếu thật sự là như vậy xương sống của nhà họ Cố ta đều bị người ta chọc thủng rồi."
Cố Văn Chính: "Ông nội đừng nóng vội, chuyện này, ông muốn giải quyết như thế nào?"
Ông cụ lại thở dài: "Ông cũng không biết làm sao bây giờ, lúc này mới gọi cháu trở về. Ba cháu đi công tác, ông cũng không có ai để bàn bạc, cháu là người có chủ ý, trước tiên gọi cháu đến bàn bạc."
Cố Văn Chính trầm tư một lát, mới nói: "Ông nội, vậy ý của bác dâu thì sao?"
Ông cụ lắc đầu: "Mấy năm gần đây nó cũng rất ít khi thể hiện suy nghĩ của mình, hôm nay bác cả của cháu đưa người vào viện, bác dâu cháu thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ. Nó nghĩ như thế nào, ông thật sự không biết rõ được."
Cố Văn Chính: "Vậy cháu hỏi suy nghĩ của bác dâu trước, có lẽ, bác ấy sẽ đưa ra đáp án."
*
Lúc Tần Hoài về nhà, đúng lúc gặp Tần Thái Nguyệt.
Anh ta có hơi ngạc nhiên: "Cô đã về rồi! Lần này cô có ở thêm vài ngày không?"
Tần Thái Nguyệt hơn năm mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ sinh con, mấy năm nay cũng coi như sống an nhàn sung sướng, dáng người chăm sóc rất tốt, khuôn mặt xinh đẹp làn da trắng nõn, thoạt nhìn chẳng qua cũng chỉ hơn ba mươi.
Khi còn bé, Tần Hoài ở nhà họ Tần không được chào đón, nhưng Tần Thái Nguyệt lại đối xử với anh ta rất tốt, mỗi lần trở về cũng đều mang quà cho anh ta. Bà ấy coi như là người dịu dàng khó có được ở nhà họ Tần của Tần Hoài.
Thế nhưng lúc này, đối mặt với lời thăm hỏi của Tần Hoài, Tần Thái Nguyệt chỉ thản nhiên gật đầu, sắc mặt lãnh đạm, đâu đâu cũng lộ ra sự xa cách.
Tần Hoài ngay lập tức không hiểu gì, chỉ cho rằng tâm trạng của bà ấy không tốt.
Thế nhưng sau cuộc điện thoại của Cố Văn Chính, anh ta lập tức nhận ra sự việc không đơn giản như vậy.
"Tần Nhị, bác dâu tôi có ở nhà họ Tần không?"
Cố Văn Chính vốn dĩ định gọi điện thoại cho Tần Thái Nguyệt, nhưng bà ấy căn bản không nghe điện thoại của anh. Trong khoảng thời gian này anh cả của Tần Hoài là Tần Du đều ở nước ngoài, lại không tiện gọi cho Tần Phú Quốc, nên bất đắc dĩ, anh đành phải gọi cho Tần Hoài.
Tần Hoài vốn định trả lời "có", nhưng đầu óc vừa chuyển động, lập tức nhận ra không đúng: "Cậu không biết tự mình gọi điện thoại hỏi cô ấy sao?”
Cố Văn Chính hét lên một tiếng: "Nếu như bác ấy nhận điện thoại của tôi, cậu cho rằng tôi sẽ gọi cho cậu sao?"
"Nếu như cô không nghe điện thoại của cậu thì khẳng định là không muốn để ý tới cậu. Tôi làm gì phải nói cho cậu biết có ở đây hay không, nhà họ Cố các cậu lại làm gì cô tôi? Khiến cô ấy nhìn trông rất không vui..."
Nghĩ lại im miệng đã không còn kịp nữa rồi, Cố Văn Chính nói: "Được, tôi lập tức đến nhà cậu gặp bác ấy."
Tần Hoài xù lông: "Cậu tới cái gì, cô ấy không có ở đây, tôi nói cho cậu biết, cô ấy không có ở đây!"
Tút tút tút...
Bên kia đã cúp máy rồi.
Tần Hoài ở trong lòng thầm chửi bậy.
Trách không được cô nhìn trông không vui, thì ra là nhà họ Cố lại xuất hiện con thiêu thân, có lẽ vẫn là vấn đề với Cố Thiên Hồng.
Anh ta chuẩn bị đồ uống giải khát, đến gõ cửa phòng của Tần Thái Nguyệt.
"Vào đi." Truyền ra là giọng nói không có cảm xúc gì.
Tần Hoài cẩn thận bưng khay đi vào.
"Cô ơi." Anh ta gọi một tiếng: "Cháu lấy chút đồ ăn nhẹ cô thích ăn, cô có muốn ăn một chút hay không?"
Tần Thái Nguyệt mở mắt nhìn anh ta một cái, không có hứng thú: "Để xuống đi, đợi lát nữa cô ăn."
Tần Hoài lắp bắp mở miệng: "Cô, có phải cô có chuyện gì không vui đúng không? Có thể nói cho cháu biết được không?"
"Cô đúng là có chuyện không vui, nhưng cô cũng không muốn nói cho cháu biết, hơn nữa hiện tại, cô cũng không muốn nhìn thấy cháu."
Một nỗi tủi thân khó hiểu xuất hiện, Tần Hoài nhịn không được hỏi một câu: "Vì sao ạ?"
Giống như cuối cùng cũng bộc phát, giọng nói của Tần Thái Nguyệt có chút sắc bén: "Bởi vì cháu là con của kẻ thứ ba! Kẻ thứ ba đáng chết, con của kẻ thứ ba là nguồn gốc của tội lỗi! Cháu có hiểu không?"
Lời nói bất ngờ này xông thẳng vào huyệt thái dương, huyết khí của Tần Hoài dâng lên. Một nỗi khó chịu lan tràn khắp xương cốt tứ chi của anh ta, anh ta kích động lùi lại hai bước, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tần Thải Nguyệt. Anh ta không thể tin được người cô luôn luôn đối xử thân thiết hiền hậu với anh ta sẽ nói ra những lời này.
Nhìn sắc mặt Tần Hoài, dường như Tần Thái Nguyệt cũng có chút hối hận, đôi môi mấp máy giống như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau Tần Hoài mới nói một câu: "Nếu như có thể lựa chọn, cháu mong là không được sinh ra, chỉ là bị sinh ra, cháu cảm thấy cháu cũng không đáng tội chết. Khiến cho cô chán ghét, thật sự là có lỗi."
"Phải rồi." Trước khi đi, anh ta bổ sung một câu: "Cố Văn Chính nói cậu ấy sẽ tới tìm cô.”
"A Hoài..." Tần Thái Nguyệt gọi anh ta một tiếng.
Bước chân Tần Hoài dừng lại, phía sau lại không còn tiếng động, anh ta cười chua xót, sải bước đi ra ngoài cửa.
Gần như là chân trước của Tần Hoài rời khỏi nhà họ Tần thì Cố Văn Chính chân sau đã đến.
"Cậu hai vừa mới đi ra ngoài, cậu Cố có muốn gọi điện thoại cho cậu ấy không." Bảo mẫu nhà họ Tần cũng là người làm nhiều năm, quen biết Cố Văn Chính. Nhiều năm trước khi quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, Cố Văn Chính thường xuyên tới tìm Tần Hoài, về sau anh không đến đến, người bảo mẫu này cũng không rõ quan hệ của hai người hiện tại đã không còn tốt nữa.
Cố Văn Chính lắc đầu: "Không cần, hôm nay cháu không đến tìm Tần Hoài, bác dâu cháu có ở nhà không?"
Bảo mẫu trong chốc lát mới hiểu được Cố Văn Chính nói là ai, gật đầu: "Ở đây, bà ấy ở trong phòng, tôi dẫn cậu đi tìm bà ấy.”
Cố Văn Chính cảm ơn rồi đi vào theo bảo mẫu.
Bảo mẫu gõ cửa phòng Tần Thái Nguyệt. Gần như trong nháy mắt, cánh cửa mở ra. Không chú ý tới sự thất vọng trên mặt Tần Thái Nguyệt, bảo mẫu nói: "Cô chủ, cậu chủ nhà họ Cố đến tìm cô."
Cố Văn Chính nghiêng người: "Bác gái, cháu có một số việc muốn nói với bác."
Sắc mặt Tần Thái Nguyệt đầy mệt mỏi, thoáng gật đầu: "Cậu đến phòng khách chờ tôi trước, tôi lập tức qua."
Cố Văn Chính bèn trở về phòng khách, ngồi trên sô pha chờ Tần Thái Nguyệt. Nhất thời trong lòng anh cũng có chút cảm khái, đã bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng tới nhà họ Tần, nơi này thay đổi không lớn, vừa nhắm mắt lại dường như còn có thể nhìn thấy những ngày bản thân từng chơi đùa với Tần Hoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...