Đầu hàng trước em

Nửa tiếng sau, Cố Văn Chính đã đến hiện trường. 
 
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên. 
 
Tần Hoài thong thả đứng dậy, mở cửa ra. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Anh Chính, đến rồi à?” Trên mặt Tần Hoài là nụ cười trông rất thiếu đánh, anh ta chào hỏi anh theo kiểu rất kỳ quặc. 
 
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi thoải mái, một chiếc quần bò, dáng người cao ráo, đường nét gương mặt rõ ràng, đôi lông mày nhướng lên một cách lạnh lùng. Anh không hề tỏ ra khó chịu với giọng điệu có phần khiêu khích của Tần Hoài, chỉ lạnh lùng nói: “Đào Yêu Yêu đâu?” 
 
“Đừng sốt ruột, tôi có ăn thịt cô ấy đâu.”
 
Tần Hoài nghiêng người, để anh nhìn thấy: “Này, cô ấy ở bên đó.” 
 
“Tửu lượng kém thật đấy, mấy ly đã gục rồi, sau khi uống say cũng được, cũng không quấy. Uống say quá nên người mềm nhũn ra rồi, cậu mà không đến thì tôi đưa cô ấy về nhà thật đấy.” Tần Hoài cứ nói, không quan tâm đến sắc mặt ngày càng tối đen của Cố Văn Chính. 
 
“Tần Hoài!” Cố Văn Chính không nhịn được nói anh ta. “Nếu cậu làm vậy là vì tôi thì không cần phải lấy cô ấy làm cớ đâu. Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn làm thế nào cũng được, cho dù cậu có đưa cô ấy đi trước mặt tôi thì tôi cũng không ngăn cậu lại đâu. Nếu cô ấy bị làm sao thì cũng là cô ấy đen đủi vậy thôi.” 
 
Giọng điệu của anh lạnh lùng và bình tĩnh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Hoài đột nhiên thấy không thú vị nữa, Cố Văn Chính còn vô tâm hơn anh ta. Đào Yêu Yêu, không đáng, thực sự không đáng. 
 
“Nếu đã vậy thì tôi đưa cô ấy đi đây.” Tần Hoài cười khểnh một tiếng rồi đi đến trước Đào Yêu Yêu, đẩy nhẹ cô một cái: “Yêu Yêu, tỉnh lại đi, chúng ta về nhà thôi.” 
 
Đào Yêu Yêu mơ mơ màng màng, không được tỉnh táo, cô không mở mắt ra. Cô nhìn thấy một gương mặt đẹp, không nhịn được mà ra tay. “Ôi, anh đẹp trai quá đi mất.” 
 
Tần Hoài cạn lời ngay lập tức. 
 
Anh ta đỡ cô dậy, ôm eo, đưa cô ra ngoài. Người uống say rồi không đứng thẳng được, Đào Yêu Yêu cứ như một con cá trạch mềm nhũn vậy. Cô cứ không ngoan ngoãn, quay bên này, quay bên nọ. 

 
Khi đi qua Cố Văn Chính, mắt cô tự dưng sáng lên. Cô giãy ra khỏi Tần Hoài, vồ về phía anh. 
 
“Ù, anh trông giống Cố Văn Chính quá đi.” Cô to gan đưa tay lên sờ mặt anh, bóp véo liên tục: “Giống quá đi mất. Ấy, anh có bạn gái không?” 
 
Trong những người ở đó, ngoài Đào Yêu Yêu ra, sắc mặt hai người còn lại đều đen như đáy nồi rồi. 
 
Tần Hoài lại đi đến kéo Đào Yêu Yêu ra, dỗ cô: “Yêu Yêu, cô uống say rồi, về đi ngủ thôi.” 
 
Một người phụ nữ gương mặt đỏ hồng, ánh mắt mơ màng, người tỏa ra mùi rượu hoa quả thơm ngọt, trong mắt chỉ có người đàn ông không thể nói là không hề liên quan đến Cố Chính Văn mà phải nói là y hệt kia. 
 
Cô bám lấy Cố Chính Văn không chịu buông tay, sức cô cũng không nhỏ. Tần Hoài thì không dám mạnh tay. Không còn cách nào khác, anh ta buông tay luôn: “Xem ra hôm nay tôi không đưa được cô ấy đi rồi, tự cậu xem xem phải làm thế nào đi.” 
 
Anh ta đi ra khỏi phòng, vào lúc anh ta đóng cửa lại, sắc mặt khó mà phân biệt được là thế nào. Cuối cùng, anh ta vẫn bước đôi chân dài đó rời đi. 
 
Sau đó, anh ta gọi điện cho Đường Đường. 
 
Trong cửa, Cố Chính Văn kéo đôi tay không an phận đó xuống, giữ lấy cô thật chặt. Anh cau mày lại, anh thực sự muốn bỏ đi luôn. 
 
Cô khi say lại càng thêm phần gợi cảm, vì không tỉnh táo nên có cảm giác ngoan ngoãn kiểu ai muốn làm gì cũng được, ban nãy cô cũng như vậy với Tần Hoài. 
 
Ngọn lửa xấu xa đó lại nổi lên, sự ngứa ngáy ở đầu tim khiến anh muốn bất chấp tất cả, nhưng cuối cùng thì anh cũng không làm gì cả. Anh vòng tay qua eo bế cô lên, vậy là cô tự động quàng tay qua cổ anh. Cô cứ như là buồn ngủ rồi, không quấy nữa, chỉ dựa vào người anh ngủ. 
 
Người say sẽ nặng hơn, nhưng cô ngoan ngoãn nên rất nhẹ. Cố Văn Chính không hề mất sức. Anh ôm cô lên xe, suy nghĩ một lát rồi vẫn chọn lái xe về chỗ mình ở thường ngày. 
 
Dì giúp việc thấy chủ nhân ôm một cô gái đi lên thì giật cả mình, rồi nhìn cô say đến mức bất tỉnh nhân sự, bà thực sự toát mồ hôi thay cô. Vị nam chủ nhân này vẫn luôn rất lễ phép, lạnh lùng, khó gần, trông vừa đẹp trai vừa có tiền, chắc sẽ không làm chuyện này nhân lúc người khác gặp nguy đâu nhỉ. 
 
Có lẽ là vì ánh mắt bà quá dễ thấy, Cố Văn Chính ôm luôn Đào Yêu Yêu đi thẳng đến phòng tắm, để cô trong bồn tắm rồi nói với dì: “Làm phiền dì tắm cho cô ấy hộ tôi, quần áo để thay ở trong túi bên cạnh.” 
 
Trên đường về, anh đã dừng lại giữa đường mua quần áo rồi. 

 
Dì gật đầu, tỏ ý anh cứ yên tâm. 
 
Sau khi Cố Văn Chính ra ngoài, dì giúp việc khoảng hơn bốn mươi tuổi đó mới có cơ hội để quan sát kỹ cô gái anh đưa về hơn. 
 
Khi nhìn kỹ, bà phải thầm cảm thán một câu: “Cô gái này xinh đẹp quá!” Làn da trắng nõn nà đó, bà chỉ mới thấy trên trẻ sơ sinh thôi. Đôi lông mi dài, đậm đó tạo ra hắt bóng trên gương mặt. Sống mũi cô cao, môi hồng hào, dáng mặt cũng rất đẹp. 
 
Bà cởi quần áo giúp cô gái rồi lại không nhịn được mà cảm thán. Nhìn thì gầy nhưng cởi quần áo ra thì trông rất cân đối, dáng ngực đầy đặn, làn da trên cả người cô đều rất đẹp, trắng trẻo, lỗ chân lông rất nhỏ. Cùng là phụ nữ, bà biết vẻ bề ngoài thế này quá là hiếm có, đây phải là mỹ nhân trời ban thì mới có thể mọi thứ đều vừa đẹp như vậy. 
 
Giúp cô lau người thật kỹ xong, bà thay cho cô quần áo sạch. Kích thước nội y rất vừa vặn, mặc trông cũng rất đẹp, bà không nhịn được mà lại nghĩ nhiều. Khi đã thay quần áo xong, bà giúp cô bọc mái tóc còn ướt vào rồi mới gọi Cố Văn Chính vào. 
 
Cố Văn Chính nhìn một cái rồi cau mày: “Sao không sấy khô tóc?” 
 
“Cô bé ngủ ngon quá, tôi sợ làm ồn làm cô ấy tỉnh. Hay là, bây giờ tôi sấy khô tóc cho cô ấy?” 
 
“Bỏ đi, cứ vậy đi.” 
 
Anh đi vào, bế Đào Yêu Yêu lên, để cô ở phòng cho khách. 
 
Sau khi anh về nước, anh chưa bao giờ đưa người khác đến đây cả, phòng khách vẫn luôn để trống, nhưng mà may mà ngày nào cũng có người dọn dẹp nên khá sạch sẽ, gọn gàng. 
 
Đào Yêu Yêu chạm vào giường một cái là tự động ôm chăn co người lại. 
 
Cố Văn Chính nhìn cô chằm chằm, không biết anh đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau anh mới tắt đèn đi, đóng cửa phòng lại. 
 
Trong bóng tối, Đào Yêu Yêu chắc chắn không có ai nữa mới mở to mắt ra. Bây giờ cô rất hận mình không thể chết ngay tại chỗ, mất mặt quá đi mất. 
 
Lúc dì tắm cho cô thì cô đã tỉnh rồi, nhưng vì ngại quá nên cô chỉ đành giả vờ ngủ thôi. Trong quá trình đó, cô đột nhiên nhớ ra mọi chuyện xảy ra sau khi mình say, trời ạ. Cho sét đánh cô luôn đi, còn chuyện gì mất mặt hơn không? Cô thậm chí còn không biết ngày mai mình phải đối diện với Cố Văn Chính thế nào. 
 

Điện thoại cô đâu rồi, bây giờ chẳng biết nó ở đâu. Sáng sớm mai còn phải quay phim, đúng là muốn lấy mạng nhau mà. 
 
Trong phòng ngủ chính, Cố Văn Chính tiện tay ném điện thoại của Đào Yêu Yêu lên kệ đầu giường. 
 
Đầu tiên là 'ting ting', lúc sau thì một đống tin nhắn gửi đến, anh không quan tâm. Sau đó, có người gọi điện đến, Tần Hoài gọi thì anh nhấn tắt luôn. Nhưng không ngờ một lát sau lại có một cuộc điện thoại gọi đến nữa. 
 
Anh hơi mất kiên nhẫn, muốn tắt nguồn điện thoại luôn nhưng khi thấy người gọi đến hiển thị là Tô Linh, đây là cuộc thứ ba cô ấy gọi rồi. 
 
Anh nghĩ một chút rồi nhấc máy. 
 
“Đào Tử à, sao chị mãi không bắt máy thế? Làm em sốt ruột chết đi được. Em có biết số điện thoại của thiếu gia Tần đâu, bao giờ mọi người mới xong ạ? Đừng quên mai phải quay phim đấy.” Tô Linh nói một lèo, không hề nghĩ người nghe điện thoại không phải Đào Yêu Yêu. 
 
Cố Văn Chính thong thả lên tiếng, giọng trầm thấp: “Cô nói là sáng mai  cô ấy phải quay phim sao?” 
 
Nghe giọng điệu không đúng lắm, Tô Linh cũng hơi lắp bắp: “Vâng… vâng ạ, cậu Tần?” 
 
Cô ấy không thân quen với Tần Hoài lắm, hôm nay Đào Yêu Yêu lại bảo ra ngoài với Tần Hoài nên nghe giọng này, cô ấy tưởng là Tần Hoài. 
 
“Tôi không phải Tần Hoài, mấy giờ ngày mai cô ấy bắt đầu làm việc, địa chỉ ở đâu?” 
 
Giọng điệu người đàn ông mang khí chất khiến người ta phải nghe lệnh. Tô Linh không nghĩ gì nhiều, trả lời luôn câu hỏi của anh. 
 
“Sáng mai tám giờ bắt đầu quay, muộn nhất là bảy rưỡi phải đến trường quay, ở trường trung học Quận Vọng.” 
 
“Được rồi, tôi biết rồi, mai tôi sẽ đưa cô ấy qua.” 
 
Sau đó, anh cúp máy. 
 
Tô Linh cầm điện thoại mà ngơ ra, một lát sau cô mới phản ứng lại được. Trời ạ, người nghe điện thoại ban nãy không phải Tần Hoài, không phải là Đào Yêu Yêu ra ngoài cùng Tần Hoài sao? Sao chỉ trong thời gian một buổi tối mà lại đổi một người đàn ông khác rồi vậy? Trời ạ, lẽ nào Đào Tử nhà họ là một người lăng nhăng sao? 
 
Thực sự là không nhìn ra được, cặp đôi Tô Linh vừa mới thích tự dưng không vui nữa. 
 
Đào Yêu Yêu chỉ thức một lúc, rượu đó rất mạnh. Tuy tình hình trước mặt hơi khó nhằn nhưng cô cũng mơ màng ngủ ngay. 
 
Sáng hôm sau, sáu giờ Cố Văn Chính đã gõ cửa phòng Đào Yêu Yêu. 

 
Cơn say, cộng thêm việc bình thường cô cũng ham ngủ, tiếng gõ cửa lúc này chẳng thể làm Đào Yêu Yêu tỉnh được. 
 
Không còn cách nào khác, Cố Chính Văn chỉ đành đi vào, nhìn cô nằm trên chăn như con bạch tuộc, chiếc khăn tắm dùng để bọc tóc đã rơi sang một bên, tóc rũ khắp nơi nhưng nhìn không hề rối. Trông cô yên tĩnh, ngủ rất ngon. 
 
Bộ đồ ngủ in đầy hình thỏ anh mua rất hợp với cô, anh có nhìn thế nào cũng thấy cô giống một chú thỏ đang ngủ gật. 
 
“Đào Yêu Yêu, dậy thôi.”
 
Giọng anh không lớn, nhưng Cố Văn Chính nghĩ chắc cô có thể nghe được. 
 
Đôi với Đào Yêu Yêu mà nói, chút động tĩnh này cô hoàn toàn có thể coi như vô hình. Bình thường, cô toàn để đồng hồ báo thức đến mức chuông lớn nhất. 
 
Anh thử gọi vài tiếng nhưng kết quả là người nằm trên giường vẫn nằm im không có động tĩnh gì. 
 
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, đã năm phút rồi. 
 
Vậy là Cố Văn Chính cúi người xuống, đẩy nhẹ cô vài cái, tăng âm lượng lên: “Tỉnh dậy đi, còn không dậy nữa là muộn giờ đấy.” 
 
Đào Yêu Yêu nghe mang máng được chữ “muộn giờ” nên hoảng hốt, tưởng mình vẫn còn đang đi học, mẹ gọi dậy đi học. 
 
Cô quay người ra ôm cánh tay anh, ôm vào trong lòng, điệu đà làm nũng: “Ôi, để con ngủ thêm chút nữa đi mà.” 
 
Cảm giác mềm mại đó truyền đến, cộng thêm giọng nói ngọt ngào của cô khiến Cố Văn Chính đứng hình. Anh không có cảm giác này lâu quá rồi, nó gần như khiến anh ngơ người. 
 
Nhưng anh sẽ không buông thả cho bản thân đâu. 
 
Anh rút cánh tay ra, kéo chăn của Đào Yêu Yêu, lạnh lùng nói: “Không dậy nữa là đến muộn, cô tự chịu trách nhiệm đấy.” 
 
Ý thức quay lại, Đào Yêu Yêu tự dưng nhớ ra mình đang ở nhà của Cố Văn Chính. Ban nãy cô còn kéo tay anh làm nũng nữa. Trời ạ, sao cô lại vô tư như vậy chứ? Hôm qua còn nghĩ phải đối diện với anh ấy thế nào mà tự dưng phát hiện hôm nay còn ngượng hơn cả hôm qua. 
 
Rồi cô nhớ đến chuyện đi muộn mà anh nói. Ồ, cô phải đi quay phim. Tự dưng cô không quan tâm được đến chuyện ngại ngùng nữa, cô dậy ngay, vội vàng nói: “Giờ là mấy giờ rồi?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui