Qua điện thoại, trong chốc lát Tần Hoài không nhận ra đó là Cố Văn Chính, lập tức hơi khó chịu nói: "Anh là ai? Sao lại tự ý nhận điện thoại của người khác vậy?"
Cố Văn Chính chế nhạo: "Tần Nhị, tính khí của cậu vẫn thất thường như vậy. Sao thế? Cậu lại bị ông Tần chọc giận à?"
"Đờ mờ nhà cậu! Cố Văn Chính, tại sao điện thoại của Đào Yêu Yêu lại ở trong tay cậu? Tại sao cô ấy không bắt máy?" Ngay khi nhận ra giọng nói của Cố Văn Chính, Tần Hoài lập tức như bị thiêu đốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính đưa điện thoại ra xa, sau khi Tần Hoài mắng xong, anh mới lạnh nhạt trả lời: "Cô ấy không muốn nghe cuộc gọi của cậu, tạm biệt!"
“Bíp bíp bíp…” Nghe thấy điện thoại truyền tới tiếng máy bận, Tần Hoài tức giận ném điện thoại xuống đất.
Nhìn chiếc điện thoại bị ném hỏng, cơn tức giận của Tần Hoài đột nhiên tiêu tan, thay vào đó, anh ta bùng lên tinh thần chiến đấu hừng hực. Được lắm, Cố Văn Chính, mới về nước không lâu đã liên tiếp khiến anh ta tổn thất. Anh ta phải tìm lại vị trí của mình.
Cố Văn Chính cúp điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên u ám. Rốt cuộc tại sao Đào Yêu Yêu và Tần Hoài lại quen biết nhau, đúng là có bản lĩnh.
Nhưng thấy cô cau mày, thỉnh thoảng run rẩy trong mơ, anh lại cảm thấy cô rất đáng thương. Vừa nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng anh có một cảm xúc khó tả nổi lên.
Anh nhìn cô chăm chú trong giây lát, cuối cùng giống như thẹn quá hóa giận, anh đặt điện thoại di động của Đào Yêu Yêu lên tủ đầu giường rồi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Anh vừa bước ra khỏi phòng, Khang Đình Vũ đã gọi điện đến. Với tâm tư buôn chuyện, anh ta gọi lại dò xét quan hệ giữa anh và Đào Yêu Yêu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính không có nơi nào để trút ngọn lửa giận dữ của mình, đúng lúc đang kìm nén lại nghe thấy giọng điệu bỉ ổi của Khang Đình Vũ, anh lập tức bùng nổ: "Mợ nó, cậu muốn biết như vậy, hôm nay tôi sẽ nói cho cậu biết, Đào Yêu Yêu là con gái của chồng trước của người phụ nữ mới cưới của ba tôi mang đến, cậu hài lòng chưa?”
Nghe thấy giọng điệu của Cố Văn Chính không tốt, Khang Đình Vũ biết nói nhiều hơn là không thích hợp, lập tức kết thúc cuộc gọi một cách dứt khoát.
Cố Văn Chính phát tiết sự tức giận lên người Khang Đình Vũ thì trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh lại vào phòng nhìn một lần nữa rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Không lâu sau, Đào Toàn Chân vội vàng chạy đến.
Người phụ nữ ngày thường tao nhã đoan trang, khi nhìn Đào Yêu Yêu nằm trên giường thì nước mắt lập tức giàn giụa trên mặt.
Đào Yêu Yêu nghe được tiếng động, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ mình ngồi ở trên giường khóc. Cô vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy và nhẹ giọng nói: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây? Sao mẹ khóc vậy?"
"Đứa nhỏ này, con bị thương như vậy, làm sao mẹ có thể không đau lòng được? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại thành ra thế này?"
Đào Yêu Yêu không trả lời ngay, mà cẩn thận hỏi lại: "Mẹ, sao mẹ biết con ở bệnh viện?"
Đào Toàn Chân lau nước mắt rồi nói: "Quản gia Tề đã nói với mẹ, mẹ cũng không hỏi thêm gì, con nói cho mẹ biết ai bắt nạt con trước đã."
Hẳn là Cố Văn Chính gọi điện về, chắc anh cũng không muốn liên quan đến mình. Đào Yêu Yêu mỉm cười, rồi kêu đau một tiếng, cô nói: "Mẹ, không có ai bắt nạt con, đây là không may bị thương khi đang quay phim thôi ạ, mẹ đừng lo lắng, không nghiêm trọng như vậy đâu."
Đào Toàn Chân thật sự rất đau lòng: "Mẹ đã nói con đừng vào cái ngành này, giới giải trí hỗn loạn như vậy. Con đừng đóng phim nữa, học xong đại học cho tốt, để bác Cố tìm cho con một công việc dễ dàng một chút, con gái như con không cần phải khổ cực như vậy."
Đào Yêu Yêu biết mình viện cớ không tốt lắm, nhưng còn tốt hơn nói sự thật cho bà biết. Nghe vậy, cô lập tức làm nũng, nhỏ giọng cầu xin: “Mẹ, đều là ngoài ý muốn thôi, mẹ yên tâm, sau này con sẽ chú ý. Hơn nữa mẹ cũng biết con thích biểu diễn, thích diễn xuất mà, mẹ đừng làm phiền bác Cố được không ạ? Con tự làm được, chuyện vặt vãnh này cần gì phải quấy rầy bác ấy."
Đương nhiên Đào Toàn Chân biết ý Đào Yêu Yêu nói. Dĩ nhiên cô không muốn làm bà khó xử, vốn dĩ khi bà gả vào nhà họ Cố cũng không muốn làm hài lòng người gia đình họ. Nhà họ Cố miễn cưỡng chấp nhận bà, nhưng con gái bà thì chắc chắc không được tiếp nhận.
Đào Yêu Yêu không tham dự hôn lễ, nhà họ Cố lại càng không bao giờ giải thích sự tồn tại của Đào Yêu Yêu với người thân và bạn bè. Nói trắng ra, họ không công nhận Đào Yêu Yêu là người nhà họ Cố. Mặc dù Đào Yêu Yêu thật sự không phải người nhà họ Cố, nhưng cô được hưởng thụ hết thảy. Con gái bà nhất quyết muốn học nội trú, ăn mặc chi tiêu cũng tiết kiệm, đồng thời cố tình tránh xa nhà họ Cố chỉ để khiến bà bớt khó khăn mà thôi.
Đào Toàn Chân bật khóc: "Yêu Yêu, là mẹ có lỗi với con!"
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Mẹ nuôi con lớn thế này, sao lại có lỗi với con, sau này đợi con trở thành ngôi sao lớn, chắc chắn mẹ sẽ nở mày nở mặt."
Hai mẹ con ôm nhau, Đào Yêu Yêu âm thầm thở dài, hi vọng mình thật sự có thể trở thành minh tinh.
Đào Yêu Yêu nằm viện ba ngày, trong thời gian này Tiểu Ngư đến thăm cô một lần.
Nếu trước kia Đào Yêu Yêu còn có thể coi cô ấy là bạn bè thì hiện tại đã hoàn toàn không thể nữa.
Tiểu Ngư tên đầy đủ Dư Lệ Na, sống cùng ký túc xá nên cô mới gọi biệt danh để thể hiện sự thân thiết.
Thấy cô ấy đứng chần chừ ở cửa, Đào Yêu Yêu cũng khó chịu, vì vậy cô bảo cô ấy đi vào: "Dư Lệ Na, cậu vào đi."
Đột nhiên nghe thấy tên mình, cô ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó mới nhận ra ý nghĩa phía sau, vẻ mặt không khỏi lại tái nhợt.
Trên tay cô ấy còn cầm một giỏ trái cây, lúc này trông cô ấy vừa khó xử vừa buồn cười.
"Yêu Yêu, cậu... không sao chứ?" Trong giọng nói của cô ấy hơi không chắc chắn và do dự.
Đào Yêu Yêu sờ lên vết thương nơi khóe miệng, cười mỉa mai: "Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tôi có chút sợ hãi, còn bị đánh thôi."
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là Lý Hạch Man ép buộc tớ. Anh ta biết chúng ta là bạn học, cho nên gài bẫy, tớ thật sự không cố ý hại cậu! Thật sự xin lỗi!" Dư Lệ Na vừa khóc vừa nói, cô ấy hối hận, thật sự rất hối hận.
"Vừa thấy cậu bị bọn họ bắt đi, tớ đã lập tức hối hận rồi, đúng lúc đi ra ngoài thì gặp cậu Cố và cậu Khang, tớ đã lập tức cầu xin bọn họ cứu cậu. Cho nên, cậu có thể tha thứ cho tớ không? Yêu Yêu."
Đào Yêu Yêu thấy cô ấy khóc đáng thương như vậy thì xé hai tờ giấy đưa cho cô ấy rồi nói: “Đều là người chuẩn bị vào ngành này, tôi có thể hiểu cho cậu.”
Dư Lệ Na vừa lau nước mắt vừa vui mừng: "Vậy nên cậu tha thứ cho tớ phải không?"
Đào Yêu Yêu bình tĩnh nói nốt phần còn lại: “Tôi hiểu cậu, cũng tha thứ cho cậu, bởi vì cuối cùng cậu đã cứu tôi, nhưng tôi không thể làm bạn với cậu được nữa, sau này chúng ta không liên quan gì đến nhau, chạm mặt nhau cũng không cần chào hỏi, được chứ?”
Ba ngày sau, Đào Yêu Yêu xuất viện.
Vừa ở nhà không bao lâu, cô đã nhận được một tin tức lớn.
Đoàn phim Cuộc Chiến Rồng vừa bắt đầu quay phim đã thay đổi diễn viên, hơn nữa còn là nam chính! Bây giờ tin tức đã bùng nổ rồi, các phương tiện truyền thông lần lượt đưa tin, rất nhiều suy đoán khác nhau xuất hiện, người hâm mộ của Lý Hách Man đã bình luận dưới Weibo của bộ phim, yêu cầu một lời giải thích hợp lý.
Đầu óc Đào Yêu Yêu rối bời, lần đầu tiên đóng phim đã xảy ra loại chuyện này. Mặc dù cô hy vọng Lý Hách Man gặp xui xẻo, nhưng vai diễn của cô có bị ảnh hưởng không?
Không lâu sau, một blogger nổi tiếng tung tin, nói Lý Hách Man đã nhận được một vai diễn tốt hơn, cho nên mới hủy hợp đồng.
Đương nhiên, fan của Lý Hách Man không tin, blogger tung tin bị mắng té tát. Dĩ nhiên bọn họ không biết đây chính là nhân viên của Lý Hách Man yêu cầu tung tin, họ càng không biết vì bọn họ chửi bới lung tung, nhân viên của Lý Hách Man lại phải trả thêm hàng chục nghìn phí tổn thất.
Studio của Lý Hách Man phản hồi ngay sau khi biết tin, nói rằng Lý Hách Man thật sự đã đảm nhận một vai diễn khác và thông qua đàm phán đã đạt được thỏa thuận với đoàn làm phim Cuộc Chiến Rồng. Đoàn làm phim có diễn viên thích hợp, Lý Hách Mạn cũng có thể quay bộ phim mình muốn, coi như mọi người đều vui vẻ.
Các account clone rối rít tham gia, fan cũng khống chế bình luận chặt chẽ, nhìn bề ngoài thì sóng gió có vẻ đã lắng xuống.
Đào Yêu Yêu mơ hồ cảm thấy chuyện này có lẽ liên quan đến mình, nhưng Cố Văn Chính sẽ thật sự vì cô mà động đến Lý Hách Man sao? Dù thế nào, dáng vẻ của anh ngày hôm đó quả thật giống như anh hùng đạp mây lành đột nhiên xuất hiện. Lãng mạn khó tả, cô buộc phải thừa nhận, khoảnh khắc đó, cô đã rung động. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy nghĩ ngợi không thôi, lòng rối như tơ vò, trong lòng đan xen một chút ngọt ngào và một chút đau đớn.
Vài giờ sau khi tin tức hot này chiếm lĩnh các tiêu đề, Đào Yêu Yêu nhận được một cuộc gọi từ Thiên Thịnh Entertainment, mời cô thảo luận về việc ký hợp đồng.
“Yes!” Sau khi cúp điện thoại, Đào Yêu Yêu không khỏi nhảy dựng lên, cô không ngờ Thiên Thịnh Entertainment lại thật sự ký hợp đồng với mình, một ngày nào đó cô sẽ phải cảm ơn đạo diễn Trương mới được.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện xui xẻo xảy ra, Đào Yêu Yêu than thở, mặc dù xui xẻo nhưng cuối cùng cô cũng có chuyện gì đó để vui vẻ.
Trong lòng mừng rỡ, Đào Yêu Yêu lại nghĩ đến một chuyện khác, cho dù thế nào Cố Văn Chính cũng đã cứu cô một mạng, có câu nói 'Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo'*, tục ngữ còn nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp...
*Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối lớn.
Quên đi, nói tới đây thôi, tóm lại Đào Yêu Yêu tuyệt đối là người biết báo ơn, cô nghĩ thế nào cũng nên bày tỏ một chút lòng biết ơn.
Tặng cái gì bây giờ, anh giàu có như vậy, cái gì cũng không thiếu, nên chắc anh cũng không để ý món quà của cô. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có tài nấu ăn của cô là không tệ, không bằng nấu một bữa để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Tuy nhiên, sau khi ý tưởng này xác định, Đào Yêu Yêu đột nhiên nhớ ra cậu cả Cố sẽ không về nhà ăn tối.
Dưới sự thúc đẩy của lòng báo ơn mãnh liệt, lần đầu tiên Đào Yêu Yêu chủ động gọi điện cho Cố Văn Chính.
Lúc này, Cố Văn Chính đang ngồi trong văn phòng của Khang Đình Vũ, mắng anh ta vì đã can thiệp vào việc riêng của anh.
Ngay khi chuông điện thoại vang lên, Cố Văn Chính liếc thấy người gọi đến, thì nở một nụ cười khó hiểu rồi vuốt nhận cuộc gọi.
"A lô..."
Khoảnh khắc giọng nói truyền đến, lời nói đã nghĩ sẵn của Đào Yêu Yêu hoàn toàn lộn xộn: "Cố...Cố... Cố Văn Chính..."
"Cũng không phải cô đang tham gia một chương trình rap nào đó, không cần hát rap đâu." Cố Văn Chính đàng hoàng chế giễu cô. Gần đây, các chương trình rap trở nên phổ biến, tên nhóc Khang Đình Vũ đã hát trước mặt anh vài câu khi anh rảnh rỗi.
Đào Yêu Yêu nghe thấy tiếng ‘Ha ha’ ở đầu dây bên kia, tiếng cười rất lớn.
"À, thế này. Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?"
"Làm sao? Có chuyện gì?"
Giọng nói trầm thấp vang lên qua điện thoại, có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Là như thế này, tài nấu nướng của tôi cũng khá tốt, tôi chỉ muốn nói nếu anh trở về ăn cơm, thì tôi muốn nấu mấy món ăn để bày tỏ tấm lòng, cảm ơn ngày đó anh đã cứu tôi."
“Không cần.” Không chần chờ một giây, Cố Văn Chính dứt khoát cúp điện thoại.
Đào Yêu Yêu vừa mới thốt ra một chữ "chờ..." đã nghe thấy tiếng cúp điện thoại, trong đầu toàn là hình ảnh con lạc đà alpaca đang gào thét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...