Lúc Đào Yêu Yêu xuống lầu, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Cố Văn Chính đang ngồi ở ăn cơm.
Tư thế của anh tao nhã, mỗi động tác của anh đều giống như một bức tranh, khiến cho người ta vui mắt.
Đào Yêu Yêu nhìn một lúc mới đi dép xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Lâm đặt bộ chén đũa của cô ở bên cạnh Cố Văn Chính.
Cô nhìn anh một cái, thấy anh không có phản ứng gì mới lặng lẽ ngồi xuống.
Trên bàn ăn ngoại trừ lúc nhai nuốt cơm phát ra một vài tiếng động nhỏ thì không có tạp âm nào khác, vô cùng yên tĩnh, lúc cô ăn được một nửa thì Cố Văn Chính đã ăn xong.
Anh chậm rãi lau miệng, thản nhiên nói: “Dì Lâm, lát nữa để cô ta rửa chén.”
Lời này nghe giống như là đang nói với dì Lâm, nhưng trên thực tế là đang nói cho cô nghe, rửa chén thì rửa chén, có gì to tát chứ.
“Cậu chủ, không được đâu, cứ để tôi rửa!”
Dù sao dì Lâm cũng là người giúp việc gia đình, làm sao bà ấy có thể để chủ rửa chén được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính nhìn Đào Yêu Yêu: “Để cô ta rửa, nhà họ Cố chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ rửa vài cái chén mà cũng khiến cô ta tủi thân được sao?”
Đào Yêu Yêu không hề do dự: “Con rửa là được rồi, dì Lâm, để con rửa cho, không phải chỉ là rửa chén thôi sao, không sao.”
Cô ở nhà họ Cố là một sự tồn tại xấu hổ, là mẹ cô kiên quyết để cô ở nhà họ Cố, bác Cố không có ý kiến, nhưng cuối cùng cô cũng không phải là một thành viên của nhà họ Cố, cho nên cô mới kiên trì muốn ở nội trú. Cô là người ngoài, ở nơi này thật đúng là sợ bị nói là kẻ ăn không ngồi rồi, rửa chén thì có gì khó khăn đâu chứ.
Cố Văn Chính ăn xong cũng không rời đi mà ngồi bên cạnh nhìn cô.
Xem tư thế này là muốn giám sát cô sao? Cô đã nói là sẽ rửa chén rồi, anh còn sợ cô trốn hay sao?
Đào Yêu Yêu cũng không có tâm trạng ăn tiếp nữa, cô vội vàng ăn một ngụm canh rồi đứng lên bắt đầu thu dọn chén đũa.
Dì Lâm ở bên cạnh có hơi bất an nhìn cô, bà ấy muốn đến giúp đỡ lại không dám, dù sao cậu chủ đang ở bên cạnh quan sát.
Dọn dẹp, lau sạch bàn ăn xong, cô mới bưng chén đĩa vào phòng bếp.
Tìm được găng tay cao su đeo vào, Đào Yêu Yêu bắt đầu xả nước, cô lơ đãng nhìn ra cửa, anh vậy mà đang dựa vào cửa nhìn cô.
Cô mặc quần áo ở nhà, đeo một chiếc tạp dề hoa, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra cái trán trắng nõn, vài sợi tóc vụn rơi xuống, trông bồng bềnh rất đáng yêu.
Cô thế này có vài phần ngây thơ lãng mạn, một phần chân nhỏ lộ ra, vẻ mặt điềm tĩnh trêu chọc lòng người.
Nhìn cô chậm rãi rửa sạch chén đĩa, xả nước lau khô, chuẩn bị cho vào tủ.
“Chờ đã.”
Cố Văn Chính đi tới.
Chiều cao bị áp chế, một cỗ hơi thở mạnh mẽ áp bách phả vào mặt.
“Làm sao vậy?” Đào Yêu Yêu cảnh giác theo bản năng.
Anh đứng yên, cô không mang giày cao gót nên chỉ mới cao đến vai anh.
“Bộ chén đũa này cần phải khử trùng, cô nghĩ đến đây là xong rồi sao?”
“Trước kia tôi rửa chén chưa từng làm như vậy, không biết còn có công đoạn khử trùng này…”
“Vậy bây giờ cô phải lập tức nhớ kỹ, lần sau không được quên.”
“Tôi biết rồi.”
Cô giống như một nàng dâu nhỏ đang tức giận tiếp thu tất cả lời nói của Cố Văn Chính.
Cuối cùng Cố Văn Chính cũng rời đi, Đào Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tim cô đập rất nhanh, suýt chút nữa là thiếu oxy. Ở trong ngôi nhà này cũng không dễ dàng gì, không tốt gì hơn khi đối mặt với Chúc Chúc và đám quần chúng không biết rõ sự thật kia.
“Yêu Yêu, sao con lại ở đây rửa chén? Chị Lâm đâu? Thuê bà ấy đến đây làm gì chứ?”
Mẹ đã trở về.
Mẹ và cô không giống nhau, cho đến bây giờ bà đều rất mạnh mẽ, cô vội vàng lên tiếng: “Mẹ, là con tự mình muốn rửa chén thôi, đúng lúc hoạt động để giảm cân thôi, mẹ đừng trách dì Lâm.”
“Con bé ngốc, con muốn giảm cân thì đến phòng tập gym, rửa chén sẽ làm tổn thương tay, sau này con không được phép làm nữa, hôm nay trở về có phải là muốn ở nhà không?”
“Vâng, tạm thời con về đây ở trước.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ bảo chị Lâm nấu cho con thêm chút đồ ăn ngon.”
Đào Yêu Yêu cảm nhận được một ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên, Cố Văn Chính đang đứng ở tầng hai, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, khiến cho cô nhớ lại ngày chị họ nhảy lầu, ánh mắt anh cũng lạnh như băng không có chút nhiệt độ như vậy, bỗng nhiên cô rùng mình một cái.
Ánh mắt chạm vào nhau, Cố Văn Chính nhìn cô một lúc rồi quay đầu đi vào phòng mình.
Tắm rửa xong, cô đắp mặt nạ nằm trên giường.
Điện thoại di động của Đào Yêu Yêu vang lên.
Là tin nhắn Tiểu Ngư gửi đến.
[Yêu Yêu, nghe nói cậu về nhà ở rồi? Sáng sớm hôm nay Chúc Chúc đã gọi điện hỏi tớ nhân vật Phi Vũ rốt cuộc là ai diễn, cái này cũng không giấu được nên tớ đã nói cho cậu ta biết, hơn nữa tớ cũng nói cậu là người thử vai lấy được, nhưng mà cậu ta không tin, cậu sẽ không trách tớ chứ…]
Đương nhiên cô biết nếu Tiểu Ngư không nói thì Chúc Chúc cũng sẽ tìm cách để biết.
[Ừm, tớ về nhà rồi, cậu ta không tin cũng không sao, hôm nay quay phim cảm giác thế nào?]
[Ừm, lần đầu tiên quay phim rất thú vị, chính là Dương Liễu, tớ cảm thấy cô ta có hơi ra vẻ, cô ta nói bản thân là người háu ăn, vậy mà lại ăn như gà mổ thóc, nửa tiếng mới ăn được chút cơm.]
Đào Yêu Yêu cười cười, chuyện này cũng không tính là gì, bây giờ minh tinh đều tạo ra đủ kiểu hình tượng, nữ minh tinh ăn ít cũng là điều dễ hiểu.
Hai người lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới đi ngủ.
Chuyển sang một môi trường tốt như vậy, nhưng không biết tại sao cô trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được.
Cuối cùng cô nhịn không được mở khóa điện thoại di động, mới hai giờ sáng.
Cô đứng dậy dự định xuống tủ lạnh dưới lầu tìm một chút đồ uống.
Không có đèn, trong nhà tối đen như mực, Đào Yêu Yêu dùng ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại di động chiếu sáng, tầm nhìn không đến một mét.
Tủ lạnh ở bên kia ghế sô pha, cô rón rén đi qua, sợ đánh thức người khác.
Ánh mắt chỉ lo nhìn về phía trước, cô nhớ rõ ràng ghế sô pha bên kia không có gì, nhưng giống như cô đã đụng phải thứ gì đó.
Trong bóng tối, Đào Yêu Yêu ngã xuống, điện thoại di động cũng rơi xuống đất.
Miệng cô chạm phải thứ gì đó mềm mại, tay cũng không biết sờ tới đâu, cô mơ hồ cảm giác dưới thân mình có người.
Ngay lúc cô định hét lên, người phía dưới nhanh chóng xoay người, đè cô xuống dưới, hơn nữa còn che miệng cô lại.
“Ưm ưm ưm…”
“Đừng kêu.”
Là giọng nói của Cố Văn Chính, tại sao anh lại ở chỗ này?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, bàn tay trên miệng của cô đã được lấy ra.
Ngay sau đó, lại có thứ gì đó tiến lại gần.
Cố Văn Chính hôn lên miệng cô, giống như một con sư tử hung dữ, tràn ngập hơi thở xâm lược.
Anh trằn trọc trên môi cô, cô giãy dụa, há miệng muốn cắn anh, lại bị anh chờ đúng thời cơ, môi răng giao nhau, một nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn thật sâu.
Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay anh nâng lấy mặt cô, hôn sâu vào, cô cũng dần đánh mất bản thân, không tự chủ được ôm lấy anh, chỉ cảm thấy hơi thở không thông như sắp ngất đi.
Trong lúc tinh thần hốt hoảng, đột nhiên Cố Văn Chính buông cô ra.
“Chủ động như vậy, cô thật đúng là khiến cho tôi bất ngờ.”
Cố Văn Chính trào phúng nói.
“Rõ ràng là anh cưỡng hôn tôi, tôi chỉ là không cẩn thận đụng phải anh mà thôi.”
Không biết có phải bóng đêm cho cô thêm dũng khí hay không, Đào Yêu Yêu nhịn không được phản bác.
“Tôi là một người đàn ông bình thường, có người yêu thương nhung nhớ, phản ứng bình thường mà thôi, nhìn cô cũng không từ chối, làm sao có thể gọi là cưỡng hôn được?”
“Mới không có, rõ ràng là anh hôn tôi trước, hơn nữa tôi… Tôi là em gái trên danh nghĩa của anh… Sao anh có thể làm như thế?”
Lần đầu tiên đề cập đến từ “em gái”, Đào Yêu Yêu đã nghĩ đến anh sẽ phản ứng như thế nào.
Quả nhiên.
“Em gái? Theo như tôi được biết thì tôi là con một, không hề có em gái nào, người em gái như cô bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào vòng tay đàn ông, tôi càng không có.”
“A, còn có…”
Dừng một chút, trong bóng tối, anh lại nói một câu.
“Chuyện ngày hôm nay, cô tuyệt đối không nên hiểu lầm tôi có ý gì với cô.”
Không thấy rõ biểu cảm của anh, Đào Yêu Yêu chỉ có thể nghe được giọng nói của anh.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm, hy vọng anh cũng không nên hiểu lầm, vừa rồi tôi cũng chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.”
Trong bóng tối, cô không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ là sau khi nói xong câu đó, đột nhiên Đào Yêu Yêu cảm thấy hơi thở của anh dồn dập thêm vài phần.
Đợi đến khi anh đi rồi, lúc này Đào Yêu Yêu mới mò mẫm tìm điện thoại di động của mình trên mặt đất. Cô những gì vừa phát sinh giống như một giấc mơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...