Hi Nhiễm sững người, bối rối trước câu nói của cậu.
Vì sao lại nói mình nhìn đến mòn mắt chứ?
Người nhìn đầu tiên là cậu cơ mà, có phải cô đâu.
Mà cô chỉ liếc nhìn xong sau đó ngoảnh mặt sang chỗ khác cơ mà.
Dật Hiên lặng lẽ nhìn Hi Nhiễm, cũng bởi vì cơn gió của mùa thu chợt ùa tới nên đã khiến vài lọn tóc mai không an phận của cô bay tứ tung trước mặt.
Cơ thể cao lớn, size gap của cậu lần lần tiến tới.
Nếu như ai đứng ở phía sau Dật Hiên, sẽ chẳng thấy được Hi Nhiễm ở phía trước bởi lẽ thân ảnh cao to của cậu đã bao bọc toàn bộ cô gái nhỏ.
Không gian xung quanh hai người bỗng chốc tĩnh lặng lạ thường,
" Lại không thèm trả lời " Giọng cậu thốt lên thật trầm và nhỏ giống như đang ở kế bên thì thầm vào tai cô.
Cứ mỗi khi nhìn thấy cậu, Hi Nhiễm lại không nhịn được mà sợ hãi, cũng chính vì thế mà cô không dám mở miệng.
Hi Nhiễm liếc nhìn cậu như một chú sóc nhỏ, cả người thu lại trước người lạ.
Dật Hiên không nhịn được lại đến gần cô hơn, khoé môi khẽ nhếch lên, cậu cúi đầu thưởng thức gương mặt nhỏ đang run sợ kia, khuôn miệng như cười như không.
Dường như không khí ồn ào xung quanh cả hai vẫn cứ thế diễn ra nhưng bên tai hai người lại không hề bị những âm thanh đó quấy nhiễu.
Hi Nhiễm hít sâu một hơi, nhỏ nhẹ nói:
" Tớ không có nhìn cậu ".
" Vậy nhìn ai? " Gương mặt của Dật Hiên tối đi, cô vừa mở miệng nói cậu liền trả lời lại, như không để cho cô có thời gian suy nghĩ.
" Phong cảnh ".
" Phong cảnh? " Dật Hiên lặp lại lời cô, sau đó cậu ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh, không một gợn mây, " Chẳng có gì để nhìn cả, đâu có đẹp hơn tôi ".
Hi Nhiễm: ...
Đột nhiên, một luồn gió mạnh thổi đến khiến những chiếc lá bay từ trên cây bay xuống, những chiếc lá nhỏ vô tình đậu trên mái tóc đen nhánh của Hi Nhiễm.
Dật Hiên tinh ý nhìn thấy, cậu nhếch môi cong lên, rút hai tay từ trong túi quần ra, không báo trước liền vươn đến mái tóc của Hi Nhiễm.
Cô hơi bất ngờ trước hành động của cậu, vội nhích đầu mình ra xa, chớp hai hàng cánh bướm nhìn Dật Hiên.
" Đứng yên " Giọng cậu phát lên như đang ra lệnh cho cô.
Dứt lời, từng ngón tay cậu chạm vào mái tóc cô.
Đây là lần đầu tiên Dật Hiên động chạm vào người khác giới nên có chút lúng túng.
Làn tóc cô thật sự rất mềm, óng ả như những dòng thác nước đổ xuống.
Ngón tay cậu không khỏi run lên khi chạm vào tóc của cô, nhẹ gỡ từng chiếc lá nằm trên ấy.
Hi Nhiễm thấy cậu đưa một chiếc lá nhuốm toàn màu vàng đến trước mặt cô, lúc ấy Hi Nhiễm như hiểu ra hành động vừa nãy của cậu.
" Tôi đã từng bảo cậu không được sợ tôi còn gì " Dật Hiên nghiêng đầu nói với cô, " Vì tôi sẽ chẳng bao giờ làm gì để cho cậu phải sợ cả ".
Hi Nhiễm vội gật gật đầu, nhưng cũng không hiểu vì sao cậu phải nói lại lần hai với cô.
Nhưng Hi Nhiễm cũng chẳng buồn phải đi sâu vào để tìm đáp án của nó.
" Tay bị làm sao? " Dật Hiên chỉ vào cổ tay đang bị bó bột của cô, nhíu mày hỏi.
Hi Nhiễm vội giấu ra sau lưng mình, đồng thời đôi chân cũng nhích ra sau một bước, đảo mắt bảo: " Không may bị trượt ".
Dật Hiên cau mày, bình thản nói: " Ngu ngốc ".
" Sao cơ? " Hi Nhiễm nhăn mũi nhìn cậu, khẽ lẩm bẩm thầm: " Có cậu mới thế ".
" Tôi nghe cả đấy " Dật Hiên nhếch môi nói, ánh mắt đầy ý cười nhìn Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm bĩu môi, đôi chân không an phận mà đá vài viên cuội dưới nền đất.
Dật Hiên tranh thủ lúc cô không để ý, ánh mắt như keo dính dán lên gương mặt cô.
Làn da trắng hơn sương tuyết, mềm mịn như em bé, tuy không chạm vào nhưng cũng đủ để thấy được điều đó.
Đôi mắt to tròn như hạt sương sớm đọng trong lòng lá sen, hàng mi dài cong nhẹ khẽ run run.
Dung mạo xinh đẹp thanh thoát ấy khiến Dật Hiên có chút rung động.
Mãi cho đến khi Hi Nhiễm ngẩng đầu nói đến câu thứ ba cậu mới giật mình bừng tỉnh.
" Hình như bạn cậu gọi kìa " Giọng nói cô khẽ run lên, ngọt ngào như mật rót vào tai người.
Cũng vừa lúc đó Lâm Nhã Tịnh mang hai bộ đồng phục tung tăng đi tới, vừa mới hớn hở gọi tên cô, thì đã thấy bóng dáng Dật Hiên đứng ở đấy, giọng nói của cô bỗng trở nên nhỏ lại đến im bặt.
Hi Nhiễm thấy cô tới vội rời đi, nắm lấy tay Lâm Nhã Tịnh kéo cô nàng đi nhanh khỏi chỗ này.
Ba anh chàng ngự lâm đi lại vỗ vai cậu, Âu Dương Thiên nhướng mày, nở nụ cười xảo quyệt: " Nói gì với Hi Nhiễm vậy? ".
" Biết làm gì " Dật Hiên ngoáy nhìn cô thêm chút nữa, sau đó đập tay vào bụng cậu nói tiếp: " Thay đồ thôi ".
Trong phòng vệ sinh, Lâm Nhã Tịnh đưa đồng phục size S cho cô, thuận miệng hỏi: " Hi Nhiễm, lúc nãy sao Dật Hiên lại đứng bên cậu thế, hai người nói chuyện gì sao? ".
Hi Nhiễm ướm đồng phục lên người mình, nhắc đến tên cậu, cô liếm liếm môi: " Tụi mình không nói gì cả, chỉ là...chỉ là chào hỏi thôi ".
" Chào hỏi? " Lâm Nhã Tịnh trố mắt nói, " Cậu ấy cũng đi chào hỏi người khác sao? Mà sao lại là cậu? ".
" Mình không biết, thôi đừng nói chuyện này nữa, mau đi thay đồ rồi còn ra sân tập trung nữa, kẻo thầy mắng đấy " Hi Nhiễm đưa đồng phục cho Nhã Tịnh, đẩy người cô đi vào trong.
Lúc bọn họ vừa bước ra sân, những giáo viên thể dục cũng cầm còi thổi lên một tiếng để mọi người tập trung.
" Ai về lớp đó, tập trung mau lên ".
Hàng trăm học sinh bắt đầu đua nhau đi tìm lớp của mình, Lâm Nhã Tịnh sợ Hi Nhiễm té rồi ảnh hưởng đến cổ tay nên đã nắm chặt tay còn lại của cô nàng, luồn qua đám người phía trước chạy đến khu vực 10A2.
" Thời gian chúng ta huấn luyện sẽ diễn ra trong vòng 3 ngày ".
" Còn bây giờ mỗi lớp sẽ theo từng khu vực chia nhau ra chạy điền kinh 3 vòng ".
Tập thể 10A1 không hẹn mà gặp cùng nằm chung khu với lớp Hi Nhiễm.
Theo tiếng thổi của còi, các bạn bắt đầu xếp thành hai hàng bước vào tư thế chuẩn bị chạy.
Vì bị bó bột ở cổ tay nên thầy giáo cho phép Hi Nhiễm miễn chạy trong phần này.
Cô nhanh tìm cho mình một chỗ ngồi xuống đợi Nhã Tịnh.
Đôi mắt cô dõi theo từng tốp chạy quanh sân, không thể không nói ngoa rằng đập vào mắt cô là hình bóng của Dật Hiên.
Cậu cao lớn nhất trong dàn đó, cũng chẳng phải là cuộc đua gì nên tốc độ chạy của cậu khá thong thả.
Thứ cô để ý trên người cậu là mái tóc ướt đẫm mồ hôi được Dật Hiên dùng tay vuốt ra phía sau vô cùng dứt khoát, vừa vặn để lộ ra vầng trán bóng loáng.
Hi Nhiễm giật mình, dùng tay vỗ vỗ hai bên má mình, khẽ lẩm bẩm: " Sao mình lại nhìn cậu ấy chứ? ".
Cô rùng mình đưa mắt nhìn sang nơi khác ngay nhưng cảnh tượng đấy đã bị Dật Hiên nhìn thấy, cậu khẽ nhếch môi tiếp tục chạy vòng cuối cùng.
Lâm Nhã Tịnh chạy xong liền rẽ hướng về phía Hi Nhiễm, cô nàng ngã nhào vào đùi Hi Nhiễm, thở hổn hển cả lên.
Hi Nhiễm bật cười, rút khăn tay trong túi ra lau hai bên thái dương và trán giúp cô.
" Mình ghét chạy bộ thật sự ".
" Cố lên " Hi Nhiễm cổ vũ cô nàng.
Chạy được ba vòng, thầy giáo cho phép nghỉ ngơi 20 phút trước khi vào phần khác.
Cứ thế nam nữ chia ra làm hai thái cực, các bạn nữ túm tụm lại dưới bóng râm bàn tán sôi nổi, các bạn trai ôm quả bóng tiếp tục chơi dở trận ban nãy.
Lâm Nhã Tịnh ngồi uống nước, như phát hiện được điều hay, cô huých vai Hi Nhiễm, đưa miệng lại gần khẽ nói: " Cậu chuẩn bị nhìn xem đám nữ sinh kia sẽ làm gì? ".
Hi Nhiễm nghe theo cũng đưa mắt nhìn, cô mấp máy môi nói: " Không phải là đang muốn đưa nước cho ai đó nhỉ? ".
" Chứ còn gì nữa? " Lâm Nhã Tịnh vặn nắp chai lại, " Mình nhìn sơ qua là cũng đủ biết, và cũng đủ hiểu là chủ nhân được nhận chai nước kia là ai ".
" Sao cậu biết " Hi Nhiễm ngây thơ hỏi.
" Cậu cứ nhìn đi ".
Đám nữ sinh phía bên dưới đang đẩy vai một cô bạn trông khá xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo, ba vòng đều chuẩn không cần chỉnh.
" Nhất Hần à, cậu cứ tự tin mà đưa nước đi, mình đảm bảo cậu ấy sẽ nhận mà " Phác Thái Anh ở phía sau không ngừng cổ vũ cho người bạn của mình.
Nhất Hần tỏ ra ngại ngùng, khẽ nói: " Cậu ấy sẽ không nổi giận chứ nhỉ? ".
Hi Nhiễm không thể kìm được hai mắt của mình, cô chống khuỷu tay lên đầu gối, hiện giờ cô thật sự rất buồn ngủ.
Phác Thái Anh cười, phụ hoạ theo: " Đương nhiên rồi, cậu là hot girl khối 10 mà, cậu ấy không thể từ chối được đâu.
Tin mình đi ".
Đối diện với bọn họ là các nam sinh đang tựa lưng vào hàng rào dưới hàng cây chuông vàng.
Nhìn thoáng qua liền trông thấy bốn nam sinh đang trò chuyện cùng nhau.
Bọn họ nổi bật hơn hẳn với các nam sinh còn lại về vóc dáng, khí chất và vẻ đẹp.
Trong bốn người có lẽ Dật Hiên là người cao hơn một chút, ngũ quan của anh chàng cũng nổi bật nhất, khí chất ngông cuồng đúng với đại thiếu gia ở Nam Thị này.
Phác Thái Anh: " Tận dụng lúc Dật Hiên vừa mới chạy xong, cậu mau sang đấy đưa nước cho cậu ta đi, kẻo cơ hội vào tay người khác đấy ".
Nhất Hần nghe thấy thế hoảng loạn, cô vén tóc mai ra sau tai, đứng thẳng lưng, ưỡn ngực nhìn chằm chằm về phía họ, đôi chân cũng theo đó mà cất bước đi.
Người đầu tiên nhìn thấy là Âu Dương Thiên, anh chàng cười một cái, hất mặt nói: " Này, lại chuẩn bị có em nào đấy xinh tươi mang nước đến kìa ".
Duệ Khải nghe thấy thế cũng quay đầu ra sau, híp mắt nhìn: " Lại là dăm ba trò cũ ".
Ôn Chính Phàm nở nụ cười dịu ngọt như kẹo bông, ánh mắt ngắm nhìn xung quanh.
Ngược lại với bọn họ, Dật Hiên uể oải chống hai tay ra sau hàng rào, đôi chân dài vắt chéo, vẻ mặt hờ hững như chẳng thèm để tâm đến.
Nhất Hần cùng Phác Thái Anh e thẹn bước đến trước mặt bốn người.
Âu Dương Thiên liền giở tính trêu ghẹo ra: " Hai người đẹp đi đâu đây? ".
Phác Thái Anh che miệng cười thẹn thùng như thiếu nữ chớm đôi mươi.
Cô nhích nhích tay Nhất Hần, đá mắt ra dấu hiệu cho cô bạn của mình.
Nhất Hần gật đầu, hít thở một hơi thật sâu, lén nhìn Dật Hiên một cái sau đó nhẹ đưa chai nước đến trước mặt cậu, nở nụ cười đầy sự mê hoặc: " Dật Hiên, tớ thấy cậu chạy mệt mà chưa uống ngụm nước nào nên tặng cậu ".
Bốn người còn lại đều đồng loạt đưa mắt âm thầm xem phản ứng của Dật Hiên có nhận hay là không.
Nhưng từ đầu đến cuối cậu đều trưng bộ mặt lạnh như tảng băng nghìn năm, không thèm liếc nhìn cô nàng đưa nước cho mình.
Nhất Hần trong thâm tâm có vẻ như đắc thắng trước hàng loạt nữ sinh ngoài kia, bởi lẽ nếu tính về nhan sắc, cô tự tin mình hơn hẳn.
Lâm Nhã Tịnh tập trung hai mắt dõi theo, cô khẽ bảo: " Hi Nhiễm, cậu đoán xem Dật Hiên sẽ nhận hay là không? ".
Hi Nhiễm ôm hai gối, gục mặt xuống, gương mặt như chú mèo con buồn ngủ đến mức sụp cả mí mắt xuống, mệt nhọc nói: " Mình không biết ".
" Tớ đoán Dật Hiên sẽ không nhận, cá 100% luôn " Lâm Nhã Tịnh vừa nói ánh mắt vừa theo dõi không bỏ sót chi tiết nào.
Dật Hiên lúc này có chút cử động, cậu đứng dậy nhưng ánh mắt vẫn không liếc nhìn về nữ sinh kia, xem cô ta như người vô hình.
Cậu vỗ vai Âu Dương Thiên đứng bên mình, nhàn nhạt nói: " Tôi đi hít thở không khí một lát, ở đây không được trong lành ".
Nói xong, cậu cất bước rời đi.
Nụ cười trên môi Nhất Hần đang rạng rỡ bỗng chốc đông cứng lại.
Nhất Hần không dám tin không có chàng trai nào mà dám từ chối nước của mình, thấy sự quê mặt ám trên mình, cô vùng vẫy xoay người rời đi ngay.
Nhất Hần siết chặt hai tay, vứt chai nước sang một bên, tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Bên này, Lâm Nhã Tịnh vỗ tay một cái rõ to, cô nàng hài lòng bật cười: " Mình đoán y mà, nghĩ cậu ta là ai mà dám cả gan đưa nước cho Dật Hiên chứ.
Cậu ta nghĩ Dật Hiên sẽ vì sắc đẹp mà nhận lấy chai nước à, có mà nằm mơ đi ".
Hi Nhiễm chẳng thèm buồn chú tâm đến, ôm gối hai mắt thiếp đi.
Một bạn nữ sinh từ bên kia chạy đến, đứng trước mặt hai người nói: " Nhã Tịnh, cậu cùng mình đi xem thử kết quả của cuộc thi vẽ tranh tường đi ".
Lâm Nhã Tịnh sựt nhớ ra, cô nàng a lên một tiếng, quay sang nói với Hi Nhiễm: " Mình quên béng mất là hôm nay công bố kết quả của cuộc thi vẽ tranh, cậu đi chung với mình tới đó xem đi ".
Hi Nhiễm: " Thôi hai cậu đi xem đi, mình ngồi ở đây đợi cậu ".
Lâm Nhã Tịnh cắn môi, suy nghĩ hồi lâu: " Vậy cậu ngồi đợi mình một lát nhé, mình đi xem nhanh rồi sẽ về với cậu ".
" Được ".
Lâm Nhã Tịnh vừa rời đi được 5 phút, giọng nói ở bên trái cô đã vang lên.
" Ngồi đây là đang đợi tôi tới sao? ".
Hi Nhiễm đang đung đưa đôi chân thon nhỏ của mình, nghe giọng nói quen tai vang lên, cô giật mình ngừng lại, đưa mắt ngoảnh nhìn sang.
Dật Hiên hiên ngang đi đến trước mặt cô, cậu cúi đầu mình xuống thấp để vừa vặn ngắm nhìn gương mặt của cô rõ hơn.
Hai má ửng đỏ do cái nắng hắt lên trông cô không khác gì nhân vật hoạt hình maruko.
" Sao cậu lại nghĩ là tớ đang đợi cậu? ".
Dật Hiên nhún vai, thản nhiên nói: " Không phải sao? ".
Hi Nhiễm dõng dạc tuyên bố: " Không phải ".
Thấy bạn học ở phía sau lưng cậu không ngừng chỉa ánh mắt về hai người, còn bàn luận sôi nổi gì đó.
Hi Nhiễm sợ lại có chuyện không may nữa nên cắn môi, khẽ nói:
" Cậu...cậu có thể đi chỗ khác được không? ".
" Tại sao? " Dật Hiên nghiêng đầu hỏi.
Hi Nhiễm không kìm được lén nhìn cậu ta, chậm chạp nói: " Mọi người đang nhìn chúng ta đó ".
" Họ nhìn thì liên quan quái gì đến tôi " Dật Hiên nghiêng mặt để lộ xương quai hàm vô cùng sắc bén.
" Hả? " Hi Nhiễm đan hai bàn tay vào nhau, khẽ sửng sờ.
Dật Hiên đứng thẳng người dậy, cậu tiến đến ngồi xuống bên cạnh cô mà không sợ đám người ngoài kia bàn tán.
Hi Nhiễm thảng thốt khi cậu ở gần mình, bàn tay không nhịn được đan chặt hơn, vội nhích ra xa cậu.
Dật Hiên thấy hành động của cô như vậy, khoé môi không nhịn được nhếch lên, giọng nói có phần dịu hơn: " Cậu sợ đám người kia sẽ làm gì cậu sao? ".
Hi Nhiễm chớp chớp đôi mắt tinh anh, thoáng long lanh sang nhìn cậu: " Không phải cậu rất nổi tiếng sao ".
Giọng nói Dật Hiên bất giác trầm xuống, nghiêm nghị nói: " Tôi chưa bao giờ tự nhận mình là nổi tiếng ".
" Nhưng mọi người trong trường đều biết điều đó, cậu không tự nhận thì cũng được mọi người phong cho " Hi Nhiễm không hiểu lí do gì mà khi ở cạnh Dật Hiên, cô lại nói rõ nhiều đến như thế hơn nữa cuộc trò chuyện của hai người lại kéo dài hơn những bạn nam khác.
" Vô vị " Dật Hiên khẽ nói một câu.
Bên này, Âu Dương Thiên liếc mắt đến hai con người ở trên kia, nói với giọng đầy ẩn ý: " Các cậu có cảm thấy Dật Hiên đối xử với Hi Nhiễm rất khác so với bọn con gái không? ".
Duệ Khải điệu bộ nửa cười nửa không: " Tớ cũng cảm thấy như thế, nhìn xem hai người đó nói gì mà không ngừng nghỉ vậy nhỉ? ".
Âu Dương Thiên sờ sờ lên chiếc cằm của mình, suy tư nói: " Chẳng lẽ Dật Hiên thích kiểu người như Hi Nhiễm? ".
Duệ Khải: " Mình mà biết thì đâu có để cậu hỏi câu đó ".
Âu Dương Thiên khoác vai Ôn Chính Phàm, hỏi: " Còn cậu, thấy sao? ".
Ôn Chính Phàm cuối cùng mới đưa mắt nhìn về hai con người kia, ánh mắt cậu trở nên khó đoán.
Sau cùng, liền thu hồi ánh mắt lại, hất tay Âu Dương Thiên ra: " Tớ không quan tâm ".
Lúc Lâm Nhã Tịnh đi về, Dật Hiên đã rời đi từ trước.
Cô nàng hớn hở chạy đến thì Hi Nhiễm cũng đủ biết kết quả ra sao rồi.
Lâm Nhã Tịnh ôm lấy cô nhảy cẫng lên: " Bảo bối ơi, đạt giải nhất rồi, báo tường lớp 10A2 được giải nhất đấy ".
" Thật sao, chúc mừng cậu nha " Hi Nhiễm cũng vui mừng không kém.
" Tớ vui quá đi mất, đúng là không uổng công tớ bỏ công sức ra " Nhã Tịnh đập tay múa hí hửng, " Kì này chúng ta phải ăn mừng thật lớn mới được, tối nay ba chúng mình tổ chức bữa tiệc ở trước sảnh khu nhà mình nha ".
Hi Nhiễm: " Được thôi ".
Hết giờ nghỉ, giáo viên thể dục bước ra thổi hai tiếng còi báo hiệu tập hợp.
" Bây giờ hai lớp 10A1 và A2 cùng nhau tập trung thành một, bắt đầu bước vào các bài thể dục ".
Nhận được lệnh, các bạn học sinh bắt tay nhau tập trung thành một hàng, giãn giãn gân cốt.
Sau hơn một tiếng, thầy giáo tận tình hướng dẫn và tập luyện từng động tác.
Lúc các thầy phải bận đi họp, liền bảo các lớp trưởng chia thành từng hàng để ôn lại, sau đó khi về sẽ kiểm tra.
Hàng của Hi Nhiễm được phân công đứng gần hàng của Dật Hiên.
Ôn Tịch là tổ trưởng của hàng cô, cô nàng đứng trước mặt, chắp hai tay ra sau lưng:
" Bây giờ chúng ta sẽ tập lại, nếu ai tập sai thì chịu khó đứng tập lại cho đến khi thuộc nhé ".
Lúc mọi người đang tập, Ôn Tịch mắt chỉ quan sát mỗi mình Hi Nhiễm, biết tay cô đang bó bột nên động tác có không được đẹp lắm liền cậy vào điều đó mà bắt nạt cô.
" Mọi người tập chừng ấy được rồi, riêng Hi Nhiễm đứng lại tập nhé.
Có một vài động tác cậu tập chưa được dứt khoát ".
Hi Nhiễm không cần hỏi cũng biết người trước mắt không ưa mình, cô nàng im lặng, đứng tập lại không thèm phản kháng.
Gần 12 giờ trưa, mặt trời lên cao nhất của bầu trời, ánh nắng như đổ lửa xuống mặt đất.
Nhiệt độ bỗng chốc lên cao, tưởng chừng như đang ngồi trong lò nung.
Những cơn gió thổi đến không còn cảm giác mát mẻ trong lành như lúc sáng nữa, mà lần này nó mang theo hơi nóng tựa hồ như ta đang ngồi bên cạnh bếp lửa.
Những hàng cây thì ỉu xìu như cọng bún thiu, cành lá cũng không muốn buồn động đậy.
Thực vật như thế thì huống hồ gì là con người.
Lâm Nhã Tịnh ở hàng bên đang ngồi nghỉ mệt, thấy hàng của Hi Nhiễm chỉ có mỗi mình cô là đứng giữa trời để tập đi tập lại.
Liền vứt chai nước sang một bên, đứng dậy phủi bụi trên quần, nhanh bước đến:
" Này, mấy người đang cố tình chơi Hi Nhiễm đúng không? ".
Ôn Tịch vòng hai tay ra trước, gương mặt đanh đá hất lên đáp trả lại: " Tôi chỉ là thấy Hi Nhiễm tập không tốt như các bạn khác nên mới có ý tốt bảo cậu ấy tập lại.
Nếu để tí nữa thầy kiểm tra mà sai chẳng phải là nguyên cả hàng bị phạt sao ".
Hi Nhiễm ngừng tay lại, quay sang cô khẽ nói:
" Mình không sao đâu, cậu về hàng của cậu đi, đừng cãi nhau nữa ".
Lâm Nhã Tịnh thật sự rất tức giận với bản tính hiền lành lương thiện của cô bạn mình: " Về cái gì mà về chứ, cậu nhìn xem trưa nắng nóng thế này mà bắt cậu ra đứng giữa sân tập, không phải ức hiếp thì là gì ".
Ôn Tịch: " Tụi mình không có ức hiếp đừng có mà vu oan ".
Lâm Nhã Tịnh: " Ai cũng có mắt cả, chỉ cần liếc sơ qua là biết ".
Hi Nhiễm kéo tay Nhã Tịnh sang một bên, nói nhỏ: " Cậu đừng cãi nhau với bọn họ nữa, mọi người đang nhìn đấy ".
" Nhìn thì đã làm sao? " Lâm Nhã Tịnh đưa mắt xung quanh, cố tình nói lớn: " Để cho họ biết đừng có ai dám bắt nạt được cậu, cậu thì hiền lành chứ mình thì không đâu ".
Dật Hiên đứng một bên nhìn sang, đáy mắt hiện lên vài tia căm phẫn, gương mặt như ác ma.
Một số người bạn của Ôn Tịch thấy thế liền chạy đến bên nhắc nhở nhỏ vào tai: " Ôn Tịch, mình bỏ qua đi.
Dật Hiên cậu ấy đang nhìn sang đây đó ".
" Lúc nãy mình thấy Dật Hiên nói chuyện với Hi Nhiễm, không chừng cậu ấy đứng ra bảo kê cho Hi Nhiễm đó ".
Ôn Tịch đưa mắt nhìn sang phía Dật Hiên đang đứng thì đã thấy ánh mắt diều hâu của cậu đang chỉa mũi về phía mình khiến cô ta giật nảy mình.
Vội quay sang bảo: " Tập chừng đó là đủ rồi, cậu nghỉ được rồi đó ".
Nhã Tịnh nghe được liền hứ một tiếng sau đó nắm tay Hi Nhiễm kéo cô rời đi.
Âu Dương Thiên lấy áo đồng phục lau mồ hôi lấm tấm trên trán mình, khoác vai cậu.
" Ban nãy tụi tôi bắt gặp ông nói chuyện với Hi Nhiễm nha, bây giờ lại còn nhìn sang hàng cậu ấy nữa ".
Dật Hiên không chút biểu cảm liếc nhìn cậu ta, không thèm trả lời.
Thành thật mà nói, chơi với Dật Hiên đã lâu nhưng Âu Dương Thiên chưa bao giờ nhìn thấy Dật Hiên liếc nhìn bọn con gái huống chi là nói chuyện với họ.
Còn bây giờ, cậu lại đối xử đặc biệt với cô gái tên Hi Nhiễm kia.
Cho nên cảnh tượng vừa rồi khiến không chỉ Âu Dương Thiên mà cả Duệ Khải và Ôn Chính Phàm bất ngờ đến ngỡ ngàng.
Nhưng đối tượng mà cậu cư xử đặc biệt ấy là một cô gái mang trên người khí chất không giống với những người khác, nhẹ nhàng và thanh thoát như một tiểu tiên nữ.
Thấy điệu bộ của Dật Hiên, cơn hiếu kì của Âu Dương Thiên chợt nổi lên, cậu liếc mắt gian tà, khẽ nói: " Có phải là cậu đang để ý đến không? ".
Dật Hiên nhàn hạ như một bậc tiên sinh, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt nhìn ra phía xa xăm không thèm để tâm đến câu hỏi của Âu Dương Thiên.
Nhưng một lúc sau, Dật Hiên nghiêng đầu, ánh nhìn khiêu khích về phía Âu Dương Thiên, không mặn không nhạt đáp:
" Đoán xem "..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...