Và rồi cuối cùng cái ngày Niên Cầm Bách chính thức cầu hôn Trịnh Tương Hảo cũng đã đến.
Buổi sáng ngày hôm đó Trịnh Tương Hảo đã được đồng bọn kéo đi mua sắm, thậm chí là còn đi từ sáng sớm nữa kìa. Hiển nhiên họ phải đi sớm để Niên Cầm Bách có thời gian trang trí lại chỗ cần thiết để cầu hôn.
Dù… Dù rằng Trịnh Tương Hảo đã biết tất tần tật về kế hoạch của chồng yêu nhưng vẫn giả vờ bị lừa cho anh vui.
Ở nhà lúc này Niên Cầm Bách vẫn còn đang ngồi ở sofa, còn những người khác thì phải tất bật giúp anh chuẩn bị buổi cầu hôn thật hoành tráng. Đương nhiên là có người rất bất mãn rồi… Và người đó chính là Trịnh Tân Niệm, anh ấy đã xin nghỉ cả ngày chỉ vì giúp em rể trang trí buổi cầu hôn, vậy mà thằng khứa em rể không biết kính già yêu trẻ, ngồi yên ở đó thì thôi đi, còn giao cho anh ấy việc leo trèo nữa chứ, thật sự là tức chết Trịnh Tân Niệm rồi.
Niên Cầm Bách dù đang rất hoảng, nói sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh cầu hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, trước kia chỉ có hai người nên anh cũng mạnh miệng lắm, chứ bây giờ… Ở nơi này không chỉ có cha vợ, mẹ ruột, cậu và mợ, sau đó còn có những anh em chí cốt… Hơn hết là có sự diện hết sức là đặc biệt của kết tinh tình yêu của anh và Trịnh Tương Hảo… Chính là em bé bốn tháng tuổi mang tên Niên Mộc Dương.
Lúc nhìn mọi thứ đã dần hoàn thiện, anh cũng chỉ biết hít vào rồi thở ra thật nhẹ nhàng… Dù rằng anh và Trịnh Tương Hảo đã đăng ký kết hôn, nhưng anh vẫn hi vọng cô có được một thứ mà cô gái nào cũng muốn có… Chính là buổi cầu hôn.
Anh… Nhất định sẽ làm được!
[…]
Nhưng Niên Cầm Bách tính toán bao nhiêu cũng không bằng Trịnh Tương Hảo tính.
Sau khi đi mua sắm phủ phê, cô và nhóm bạn cũng đi về nhà với sắc trời cũng ngã màu của hoàng hôn.
Vừa bước vào nhà thì cô đã nhìn thấy Niên Cầm Bách đang đứng ở giữa nhà để chờ mình, xung quanh căn nhà được trang trí cực kỳ lãng mạn, khung cảnh tràn ngập tình yêu này cùng với những cánh hoa được rải ở dưới sàn nhà nữa thì đúng là trời sinh một cặp… Đây nhất định là thứ mà cô gái nào cũng mong ước rồi.
Niên Cầm Bách lúc này mới xoay người lại, trên tay anh là một đóa hoa hướng dương, thật ra thì nó cũng là một loài hoa mà Trịnh Tương Hảo rất thích, nhưng nó còn mang một ý nghĩa khác nữa… Hướng Dương, hướng về ánh dương… Và ánh dương đó chính là Trịnh Tương Hảo.
Chầm chậm bước đến trước mặt cô, Niên Cầm Bách liền cười nói:
- Chào mừng em về nhà, bé cưng.
- Anh lại bày trò gì đây? Em chưa có ý định cho Tiểu Dương thêm em đâu đó nha.
- Nghĩ gì vậy chứ, anh cũng chưa muốn vợ anh chịu cực đâu.
Nói nhảm cũng đủ rồi.
Niên Cầm Bách liền lấy một hộp nhẫn ra, đây là nhẫn cầu hôn mà anh đang định cầu hôn Trịnh Tương Hảo. Còn chưa đợi anh nói câu nào, cô đã cầm lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào tay mình, sau đó cô còn nhận lấy đóa hoa Hướng Dương kia, hôn lên môi anh một cái, nhỏ giọng nói:
- Đồ ngốc, em đã nói là không cần buổi cầu hôn gì rồi mà.
- Bé cưng?
Đột nhiên lúc này Trịnh Tương Hảo lại nhìn xung quanh, sau đó liền nói:
- Phải rồi, hỉ phục của em đâu?
- Hả?
- Không phải anh ra nước ngoài là người phục chế hỉ phục cho em sao? Vậy nó đâu rồi? Ở trên phòng sao? Để em lên đó xem.
- Hả… Gì… Khoan đã…
Niên Cầm Bách: “…” Ủa? Cái gì vừa mới xảy ra với tôi vậy bà con?
[…]
Sau khi Trịnh Tương Hảo mở cửa vào phòng đã nhìn thấy Cao Tuyết Nghênh và Chương Quỳnh Chi đang treo hỉ phục của cô vào móc, lúc hai người họ thấy cô cũng giật mình… Chẳng phải theo kế hoạch buổi cầu hôn cần ít nhất thêm nửa tiếng mới đến đoạn này sao? Tại sao đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại xuất hiện ở đây luôn rồi vậy?
- Hai người…
Nghe tiếng của Trịnh Tương Hảo, hai người họ liền nhanh chóng dùng thân che chắn cho bộ hỉ phục.
Đột nhiên Trịnh Tương Hảo cảm thấy IQ của mình bị sỉ nhục… Thật ngại quá đi, hai mắt của cô có thị lực 10/10 đó, cô đâu có bị mù đâu mà không thấy cái hỉ phục to tướng ở kia.
Đến đây, Trịnh Tương Hảo liền ngồi xuống bàn trang điểm. Cô nhìn Chương Quỳnh Chi, nói:
- Quỳnh Chi, em có biết búi tóc bằng trâm không?
- Hả? Dạ biết.
- Đến đây, búi lên cho chị đi.
Dù rằng Chương Quỳnh Chi không hiểu lắm, nhưng cô ấy vẫn bước đến chỗ của Trịnh Tương Hảo và chuẩn bị búi tóc lên cho cô, nhưng mà… Nhìn qua một lượt, Chương Quỳnh Chi lại không thấy cây trâm nào cả.
- Chị Tiểu Hảo… Ở đây… Đâu có trâm cài?
Trịnh Tương Hảo chỉ mỉm cười, sau đó cô đã mở hộp trang sức của mình ra, cái ánh vàng chói lóa kia cũng đủ khiến cho Chương Quỳnh Chi và Cao Tuyết Nghênh phải hoa hết cả mắt… Đây đâu phải là trâm cài tóc bình thường! Đây… Đây có khác gì là mũ phượng của Hoàng Hậu đâu chứ?
Khoan đã… Hoàng Hậu sao?
Hình như Niên Cầm Bách đã từng nói qua về vấn đề này… Trịnh Tương Hảo… Vào ngày cưới… Chính là Hoàng Hậu!
- Chị Tiểu Hảo… Chị muốn tổ chức lễ cưới ngay bây giờ sao?
- Em nghĩ đúng rồi đó, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, chú rể đã có, lễ đường cũng có, bánh kem cũng có… Quan khách cũng đã đầy đủ… Thì ngại gì mà không tổ chức hôn lễ hả?. Ngôn Tình Cổ Đại
Cao Tuyết Nghênh: “…” Điên rồi, điên rồi, điên rồi… Hai đứa này đều điên như nhau!
Chương Quỳnh Chi: “…” Sốc văn hóa tập một.
[…]
Sau khi giúp Trịnh Tương Hảo búi tóc và thay hỉ phục, thì cũng đến lúc Cao Tuyết Nghênh ra tay để trang điểm cho cô. Không cần nói cũng biết chị ấy đã sốc đến mức không thể nói gì được nữa, cái suy nghĩ táo bạo này đúng là chỉ có một mình Trịnh Tương Hảo mới dám làm thôi.
Trang điểm xong, Cao Tuyết Nghênh cũng nhìn Trịnh Tương Hảo, nói:
- Tiểu Hảo, em chắc chứ? Em chỉ định tổ chức hôn lễ đơn giản như vậy thôi sao?
Nhưng Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn Cao Tuyết Nghênh rồi mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Sao lại đơn giản… Tất cả những vị khách quan trọng đều đã ở đây, cha, mẹ, anh trai, anh rể, em trai, bạn bè, chị em thân thiết, con trai,… Tất cả đều đã đầy đủ rồi mà.
- Nhưng Niên Cầm Bách đã chuẩn bị cho em hôn lễ khác… Nó sẽ…
- Chị biết không, vật chất xa hoa sẽ dễ làm mờ đi lý trí, đối với em mà nói thì… Hôn lễ lớn cũng được, nhỏ cũng được, chỉ cần có mọi người là đủ rồi. Hơn hết thì, hôn lễ quá lớn sẽ không đảm bảo được tính thiêng liêng của hôn lễ… Em không muốn hôn lễ của mình là một nơi cho những kẻ khác bàn chuyện làm ăn. Em chỉ muốn… Họ phải thật tâm chúc phúc cho em và Cầm Bách.
Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại nói:
- Và em biết… Mọi người là thật lòng chúc phúc cho bọn em.
Cao Tuyết Nghênh nghe xong cũng mỉm cười gật đầu.
- Chị hiểu rồi. Vậy… Cô dâu hôm nay, em phải chuẩn bị đi đó.
- Dạ.
[…]
Đến khi Chương Quỳnh Chi và Cao Tuyết Nghênh đem hết lời mà Trịnh Tương Hảo đã nói cho mọi người nghe thì ai nấy đều sốc văn hóa chứ không chỉ riêng Chương Quỳnh Chi nữa.
À, còn riêng Trịnh Tân Niệm thì nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Con nhóc này đúng là ranh ma mà! Nó biết rõ hôm nay Niên Cầm Bách sẽ cầu hôn nó, vậy mà nó không nói với ai tiếng nào. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vậy khác gì chúng ta bị bốc lột sức lao động đâu chứ?
Nhưng có lẽ người kinh ngạc nhất không phải là Niên Cầm Bách, mà là Trịnh Hoài.
Tự nhiên đang giúp con rể chuẩn bị buổi cầu hôn con gái, cái tự nhiên bị đem đi thay một bộ trang phục nghiêm trang, rồi ngồi vào bàn gia tiên, thậm chí là trên tay của ông ấy đang cầm phong bì đỏ từ khi nào cũng không biết luôn.
Khi mọi chuyện bên dưới đã xong, Cao Tuyết Nghênh mới đánh vai của Niên Cầm Bách một cái, nói:
- Chờ đi nữa, mau lên đưa cô dâu của cậu xuống đi chứ, đứng ngốc ở đây làm gì?
Niên Cầm Bách nghe vậy cũng có hơi lúng túng, nhưng rồi sau đó thì anh cũng phải đi lên phòng để đưa cô dâu của mình ra ngoài.
Lúc này Trịnh Tương Hảo đang cầm một cái quạt hoa che hết mặt, nhưng anh vẫn biết chắc rằng ở đằng sau cái quạt hoa đó chính là người vợ xinh đẹp tuyệt vời của anh.
Niên Cầm Bách thật sự không thể kiềm nổi sự tò mò, anh đã bước vào trong phòng, muốn nhìn vào gương mặt của cô, nhưng Trịnh Tương Hảo lại ngăn anh lại, còn nói:
- Niên Cầm Bách, anh tập trung vào hôn lễ một chút đi.
Nhưng Niên Cầm Bách lại nắm lấy tay của cô, sau đó hạ quạt xuống, ngắm nhìn sự xinh đẹp tuyệt vời của vợ quả nhiên là sự lựa chọn sáng suốt. Anh còn đang có ý định sẽ để mặc hôn lễ mà trực tiếp động phòng, cơ mà anh tính vẫn không bằng Trịnh Tương Hảo tính, cô đưa quạt lên gõ vào trán của anh một cái, nói:
- Anh lề mề nữa thì em sẽ đổi ý đó!
- Ai cho em đổi ý chứ?
- Vậy thì nhanh lên!
Dù muốn dù không thì Niên Cầm Bách vẫn phải đưa bà xã của mình xuống nhà, với bộ hỉ phục đỏ có hình thêu phượng hoàng màu vàng vô cùng nổi bật, lại thêm một mớ trang sức lộng lẫy ở trên đầu. Không cần nói cũng biết những người ở đây đều đang há hốc với nó…
Thử nghĩ mà xem…
Đây chỉ là một ngôi nhà nhỏ, một hôn lễ bình thường, nó đơn sơ hơn cả chữ đơn sơ… Nhưng chỉ cần nhìn vào bộ hỉ phục đã thấy mức độ hoành tráng của nó.
Nếu như… Nếu như hôn lễ này được tổ chức thật to, ví dụ như ở một nhà hàng sang trọng… Thì chẳng phải nó còn lung linh gấp mười lần hay sao?
Đến đây, Trịnh Tương Hảo lại nhìn sang Vương Diễm, nhỏ giọng nói:
- Mợ, phiền mợ ạ.
Vương Diễm liền gật đầu, sau đó là bà ấy bước đến gần Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách, đặt vào tay của họ là một tú cầu màu đỏ, một sợi dây là để anh cầm, còn đầu còn lại là ở chỗ của Trịnh Tương Hảo.
Và sau đó…
- Nhất bái thiên địa!
Cái bái lạy đầu tiên, cả Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo đều mang một suy nghĩ giống nhau, chính là cảm ơn ông trời đã để họ gặp được nhau… Được bên nhau… Thậm chí là đồng hành trong suốt khoảng thời gian qua.
- Nhị bái cao đường!
Cái lạy thứ hai, ơn sinh thành và dưỡng dục thật sự rất to lớn.
Nếu nói về Trịnh Tương Hảo thì cô mang ơn cha và mẹ của mình, bà ấy đã sinh ra cô, yêu thương cô, lo lắng cho cô… Dù thời gian ở cạnh nhau không đủ lâu như những cặp mẹ con khác, nhưng Trịnh Tương Hảo lại thấy may mắn vì mình đã được sinh ra trên đời này.
Còn Niên Cầm Bách, anh cũng phải cảm ơn mẹ mình… Vì bà ấy đã có công sinh ra anh, nuôi anh mười bảy năm dù rằng suốt khoảng thời gian đó cũng chẳng vui vẻ gì. Tiếp theo, chính là ơn dưỡng dục của Trịnh Hoài, ông ấy đã cho anh biết cái gì gọi là “tình thân”, thậm chí ông ấy còn yên tâm khi giao con gái bảo bối của mình cho anh.
Thật lòng, Niên Cầm Bách thật sự rất biết ơn cả hai người họ.
- Phu thê đối bái!
Bây giờ ánh mắt của Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách đều đang hướng về đối phương, cô nhìn anh rồi mỉm cười.
Cuối cùng… Từ hình thức đến pháp lý… Niên Cầm Bách đã có được vợ rồi!
Còn chưa đợi ai nói gì, Niên Cầm Bách đã hạ quạt của cô xuống, ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Ngọt Ngào, anh yêu em.
- Đồ ngốc, em cũng yêu anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...