Sau khi ăn trưa xong, Laré chạy ngay ra sân tennis. Briquet tuy đến hơi chậm, nhưng rất vui khi thấy Laré đang đợi cô. Bất chấp nỗi sợ hãi mà con người này đã gây nên, Briquet tiếp tục thấy anh là một người đàn ông rất thú vị.
- Vợt của anh đâu rồi? Không lẽ hôm nay anh không dậy tôi nữa sao?
Laré đã dạy Briquet đánh tennis từ mấy hôm nay rồi. Cô ta tỏ ra là một học trò rất có khả năng. Nhưng Laré còn biết rõ bí quyết của khả năng này hơn cả cô, cô có được cơ thể đã tập luyện của Angelica, vốn là một đấu thủ tennis tuyệt vời. Và bây giờ Laré chỉ có việc làm cho cơ thể đã tập luyện của Gây phù hợp với bộ não chưa tập luyện của Briquet. Nhìn những động tác của Briquet, đôi khi Laré quên rằng không phải anh đang chơi bóng với Briquet. Trong lòng Laré đã nảy nở một tình cảm âu yếm đối với "Angelica sống lại". Thật ra, tình cảm này còn lâu mới là tình yêu đắm đuối trước kia đối với Angelica.
- Hôm nay chúng ta sẽ không chơi.
- Tiếc thật! Thế mà tôi lại muốn chơi, mặc dù cái chân hôm nay đau hơn mọi hôm.
- Chúng ta sẽ đi Paris. Tôi cho cô bốn mươi phút để thu xếp. Chúng tôi sẽ em xe tới đón cô.
Trên đường đi Paris. Chân Briquet đau đớn thật sự. Briquet nằm liệt trong toa của cô và rền rĩ. Chuyến đi này khiến họ gần gũi nhau hơn. Anh săn sóc cô chu đáo đến mức anh tưởng mình đang săn sóc Angelica Gây chứ không phải Briquet.
Laré cùng Arthur Dowel quyết định để Briquet ở lại ngôi nhà vắng vẻ của anh ta. Họ đặt bệnh nhân ở một phòng khá tiện nghi.
Briquet thở dài, ngả người trên gối.
- Cần phải mời cho cô một bác sĩ, - Laré nói.
Nhưng Briquet kiên quyết phản đối. Cô sợ những người mới sẽ tố giác cô.
Laré khó khăn lắm mới thuyết phục được cô để cho bạn anh, một bác sĩ trẻ, xem cái chân đau.
Mỗi sáng, Laré đến thăm Briquet. Có lần anh im lặng đi vào phòng, Briquet thiu thiu ngủ. Thật là gương mặt cô hình như ngày càng trẻ lại. Bây giờ có thể đoán cô không quá hai mươi tươi, những đường nét trên mặt đã dịu đi, mịn màng hơn.
Laré rỏn rén đến bên giường, cúi xuống, nhìn thật lâu vào gương mặt đó và... bỗng âu yếm hôn lên trán cô ta.
Briquet chậm rãi hé mắt nhìn Laré, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
- Có cảm thấy trong người thế nào? - Laré hỏi. - Tôi không làm cô mặt ngủ chứ?
- Không, em cố ngủ. Cảm ơn anh, em thấy khỏe. Giá mà không có cái chân đau.
- Bác sĩ nói là không có gì trầm trọng. Có yên tâm nằm nghỉ, sẽ mau khỏi thôi...
Có hộ lý vào, Laré gật đầu chào và đi ra. Briquet tiễn anh bằng cái nhìn âu yếm. Có cái gì mới mẻ đi vào cuộc đời của cô. Cô muốn mau lành bệnh. Trong trái tim của cô nảy sinh nhưng mơ ước mới về hạnh phúc. Có lẽ đó là diệu kỳ điều lớn nhất của "sự hoá thân" mà bản thân cô và cả Laré cũng không ngờ! Cơ thể tinh khiết, trinh bạch của Angelica Gây không những làm cho Briquet trẻ lại mà còn làm thay đổi cả dòng suy nghĩ. Cô ca sĩ sống buông thả đã biến thành một thiếu nữ mộc mạc.
***
Trong khi Laré hoàn toàn bị hút vào việc chăm sóc Briquet, Arthur Dowel đã thu thập được những tin tức về nhà Kerner. Thỉnh thoảng hai người lại đến hỏi Briquet, cô đã nói tất cả những gì có biết được về ngôi nhà và những người sống ở đó.
Arthur Dowel quyết định hành động rất thận trọng. Cần phải tiến hành công việc như thế nào để cho đến phút cuối cùng, hắn vẫn không chút nghi ngờ rằng một cuộc tiến công đang nhằm vào hắn.
- Chúng ta sẽ hành động một cách khôn ngoan nhất. - Laré bảo anh. - Trước hết phải biết cô Laurence đang sống ở đâu, có lẽ cô ta sẽ giúp chúng ta được nhiều việc.
Tìm ra địa chỉ của Laurence không phải là khó lắm, nhưng khi đến nhà cô, anh thất vọng. Thay vì gặp được Laurence anh chỉ gặp được mẹ cô, một bà giả dáng người phúc hậu, ăn mặc sạch sẽ, mặt đầm đìa nước mắt, có vẻ đã nghĩ và hết sức buồn phiền.
- Tôi có thể gặp Laurence được không? - Anh hỏi.
Bà già nghi ngờ nhìn anh:
- Con gái tôi à? Ông cùng biết nó à?... Tôi được hân hạnh nói chuyện với ai đây, và ông cần con gái tôi làm gì?
- Nếu ba cho phép...
- Mời ông... - và mẹ Laurence đưa khách vào căn phòng nhỏ cũ kỹ nhưng có vẻ ấm cúng. Trên tường trèo một tấm chân dung lớn. "Một cô gái khá thú vị" - Arthur nghĩ thầm.
- Tên cháu là Radier. Cháu là bác sĩ ở Toulon vừa đến đây hôm qua. Có lần cháu làm quen được với một người bạn gái học đại học cùng Laurence. Cháu tình cờ gặp lại cô gái ấy và qua cô ấy, cháu biết được Laurence làm việc cho giáo sư Kerner.
- Thế cô bạn của con gái tôi họ gì?
- Họ à? Họ Riche!
- Riche! Riche!... chưa nghe thấy cái tên ấy. - Ba Laurence nhận xét và hỏi lại với vẻ nghi ngờ - Ông không ở chỗ Kerner đến chứ?
- Dạ không, cháu không ở chỗ Kerner - Arthur Dowel mỉm cười. - Những cháu rất muốn làm quen với ông ta. Thật tình ông làm việc trong lĩnh vực mà cháu rất quan tâm. Cháu biết rằng ông ta tiến hành tại nhà một loạt các cuộc thi nghiệm vào loại thú vị nhất. Nhưng ông ta là người rất kín đáo và không thích cho một ai đến gần ngôi nhà thiêng liêng của ông ta.
Mẹ Laurence cho rằng điều đó giống với sự thật, sau khi đến làm việc cho giáo sư Kerner, con gái bà ta đã nói là ông ta sống rất kín đáo và không tiếp một ai. "Thế ông ta làm việc gì? " - Bà hỏi con gái và nhận được câu trả lời: "Mọi thứ thí nghiệm khoa học ".
- Và thế là, - Dowel nói tiếp, - Cháu quyết định làm quen với Laurence và bàn với cô ấy cách nào hay nhất để đạt được mục đích của cháu. Cô ấy có thể chuẩn bị sẵn địa bàn, nói chuyện sơ bộ với giáo sư Kerner, giới thiệu cháu với Kerner và đưa cháu vào nhà.
Vẻ mặt của chàng trai gợi lên một sự tin cậy, nhưng tất cả những gì dính dáng đến tên Kerner đều khơi dậy trong lòng bà Laurence sự lo ngại và không yên tâm đến nỗi bà không biết nên tiếp tục câu chuyện ra sao. Bà thở dài và từ trấn tĩnh lại để khỏi bật khóc, Bà nói:
- Con gái tôi không có nhà, nó ở bệnh viện.
- Ở bệnh viện? Bệnh viện nào vậy?
Ba Laurence không kiềm được nữa. Bà phải ở một mình bao nhiêu lâu nay với nỗi lo lắng nên bây giờ quên hết mọi sự thận trọng, bà kể cho khách nghe mọi chuyện: chuyện con gái bà bất ngờ gửi về lá thư bảo rằng công việc buộc nó phải ở lại nhà Kerner trong một thời gian để chăm sóc những bệnh nhân nặng; chuyện bà đã mất nhiều cố gắng vô ích để đến thăm con tại nhà Kerner; chuyện bà hồi hộp lo lắng; sau hết mọi chuyện Kerner báo cho bà biết là con gái bà bị rối loạn thần kinh và đã được đưa đến bệnh viện tâm thần.
- Tôi căm ghét lão Kerner ấy. - Bà già vừa lau nước mắt vừa nói. - Chính lão đã đẩy con gái tôi đến chỗ điên dại. Tôi biết nó đã nhìn thấy gì trong nhà Kerner và làm gì ở đó tuy nó không nói cho tôi biết gì cả. Nhưng tôi biết một điều là kê từ ngày nhận làm công việc đó, nó hãy cáu gắt. Tôi không còn nhận ra con gái của mình nữa. Về đến nhà mặt nó tại xanh, luôn hồi hộp và không thiết gì đến chuyện ăn ngủ nữa. Đêm đêm, nó bị những cơn ác mộng dầy vò. Nó kêu thét lên và nói lảm nhảm trong mơ rằng: Cái đầu một ông giáo sư Dowel nào đó và Kerner truy đuổi nó... Kerner gửi qua bưu điện tiền lương của con gái tôi, số tiền cũng khá hậu hĩnh. Nhưng có bao nhiêu đi nữa cũng không mua được sức khỏe... tôi mất con gái rồi... - và bà khóc nức nở.
"Không,trong ngôi nhà này không thể có kẻ đồng loã với Kerner". - Arthur Dowel nghĩ. Anh quyết định không dấu mục đích sự thật việc anh đến đây.
- Thưa bà, - Anh nói - bây giờ cháu xin nói thẳng ra, cháu cũng có những bức xúc chẳng kém bà để căm ghét Kerner. Cháu cần có sự hỗ trợ của con gái bà để tìm cách vạch trần những tội ác của Kerner.
Bà Laurence kêu lên.
- Xin bà hãy yên tâm, con gái bà không dính vào những tội ác đó.
- Con gái tôi thà chết còn hơn những tay vào tội ác- Bà Laurence hãnh diện đáp.
- Cháu muốn được sự giúp đỡ của Laurence, nhưng cháu thấy bản thân cô ấy cũng cần sự giúp đó. Cháu có cơ sở để tin chắc rằng con gái của bà không bị mất trí, mà bị giam vào nhà thương điên bởi giáo sư Kerner.
- Nhưng tại sao? Để làm gì?
- Chính vì con gái bà thà chết chứ không những tay vào tội ác như bà vừa nói. Rõ ràng cô ấy đã trở thành mối nguy hiểm luôn đe doạ Kerner.
- Nhưng ông nói đến những tội ác nào?
Arthur Dowel chưa biết rõ bà Laurence và cùng số thói ba hoa của các bà già, vì thế anh quyết định không nói gì cả.
- Kerner làm những phẫu thuật phí pháp. Xin bà cho biết Kerner đưa con gái bà đến bệnh viện nào?
Bà Laurence quá xúc động những chưa lại sức để tiếp tục nói một cách mạch lạc, thỉnh thoảng bà lại khóc lên:
- Kerner không muốn báo cho tôi biết. Hắn không cho tôi đến nhà hắn nên tôi phải viết cho hắn một bức thư. Hắn trả lời quanh co, cố an ủi tôi và thuyết phục tôi tin là con gái tôi đang bình phục và sớm trở về nhà. Đến khi tôi không còn kiên nhẫn được nữa, tôi viết thư báo cho hắn biết là tôi sẽ viết đơn kiện, nếu hắn không thả con gái tôi ra và không cho biết nó đang ở đâu. Đến lúc ấy hắn, mới chịu cho biết địa chỉ của bệnh viện. Bệnh viện này ở Sko, ngoại ô Paris. Bệnh viện thuộc quyền sở hữu của bác sĩ Ravino. Ôi, tôi đã tới đây! Nhưng họ không cho tôi vào. Đó thực sự là một nhà tù được bao quanh bằng các bức tường đá... "Luật lệ của chúng tôi là không cho người nhà vào thăm, dù đó là mẹ đẻ". - Người gác cổng bảo tôi. Tôi gọi người bác sĩ trực, nhưng hắn trả lời tôi giống như vậy "Thưa bà, hắn nói, - việc người thân đến thăm bệnh nhân bao giờ cùng làm cho tình trạng tâm thần của họ bị xáo động và xấu đi. Tôi chỉ có thể báo cho bà biết rằng tình trạng của con gái bà đã khá hơn". Và hắn đóng cửa lại trước mắt tôi.
- Dù sao thì cháu cũng cố tìm gặp con gái bà. Có thể, cháu sẽ cứu thoát được cô ấy.
Arthur cẩn thận ghi lại địa chỉ vào quyển sổ tay và cáo từ.
- Cháu sẽ làm mọi việc có thể làm được. Bà hãy tin cháu, cháu cũng quan tâm đến việc này như chính cô Laurence là em gái cháu vậy.
Arthur ra khỏi nhà Laurence, và được mẹ của cô tiễn đưa bằng những lời chúc tốt lành. Arthur quyết định đến gặp Laré ngay, bạn anh suốt ngày ở bên Briquet, vì thế anh đến đại lộ Dumin. Chiếc xe hơi của Laré đậu cạnh một căn nhà nhỏ.
Dowel nhanh nhẹn leo lên tầng hai và vào phòng khách.
- Arthur đây à. Quả thật là quá xui xẻo! - Laré chào bạn. Anh ta đang vô cùng bối rối chạy tới chạy lui trong phòng và liên tục xoa đầu làm rối bù cả tóc.
- Có việc gì vậy, Laré?
- Ôi! - cô ta chạy mất rồi...
- Cô nào?
- Dĩ nhiên là cô nàng Briquet!
- Chạy mất rồi? Nhưng sao lại như vậy. Hãy kể nhanh đi, nói gọn thôi.
Nhưng không dễ gì mà buộc Laré nói ngay được. Anh đang tiếp tục đi tới đi lui, thở dài, rền rĩ luôn miệng. Hơn mười phút sau Laré mới bắt đầu nói:
- Hôm qua, Briquet thẫn thờ từ sáng về cái chân ngày càng đau nhức. Tôi gọi bác sĩ đến. Anh ấy xem kỹ cái chân đau và nói là tình trạng không được tốt lắm. Bác sĩ đòi đưa bệnh nhân tới bệnh viện không được chậm trễ. Nhưng dù thuyết phục ra sao cô ta cũng không đồng ý. Cô ta sợ ở bệnh viện người ta sẽ chú ý đến những vết sẹo trên cổ. Có khóc lóc nói rằng cần phải quay về nhà Kerner. Kerner đã báo trước rằng cô ta nhất thiết phải ở lại nhà hắn cho tới khi hoàn toàn bình phục. Cô ta đã không nghe lời hắn và bây giờ đã bị hậu quả. Cô ta tin Kerner là nhà phẫu thuật giỏi:
"Ông ấy hồi sinh cho tôi được từ cõi chết và cho tôi một thân người mới, thì có thể chữa khỏi cái chân đau cho tôi. Đó là chuyện vặt với ông ấy". Mọi lời thuyết phục của tôi không đi đến đâu cả. Tôi không muốn cô ấy về nhà Kerner. Và tôi đã quyết định nói là tự tôi sẽ đưa cô ấy về cho Kerner, thật ra sẽ đưa đến bệnh viện. nhưng cũng cần phải có biện pháp để cho điều bí mật về "Sự hồi sinh" của Briquet trên thực tế không bị khám phá trước thời hạn, do vậy tôi đã bỏ đi trong một giờ để điều đình với những bác sĩ quen. Tôi muốn dùng mẹo để lừa Briquet, nhưng không ngờ cô ta đã lừa lại tôi và cô hộ lý. Khi tôi quay về, cô ta không còn ở đây nữa, mà chỉ để lại một mảnh giấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Đây anh đọc đi.
Và Laré đưa cho Arthur mảnh giấy, trên đó viết vội vã bằng bút chì mấy đồng chữ: "Laré anh hãy tha lỗi cho em, em không thể làm khác được, em phải về với Kerner. Đừng đến thăm em, Kerner sẽ chữa khỏi cho em như ông ấy đã từng làm. Tạm biệt anh. Anh luôn là niềm an ủi của em".
- Không có cả chữ ký.
- Anh hãy chú ý đến nét chữ. Đó là nét chữ của Angelica, mặc dù có thay đổi chút ít. Angelica thường viết bằng kiểu chữ đó, nếu bị viết trong cảnh nhá nhem tối hay khi bị đau tay.
- Nhưng việc đó xảy ra thế nào? Làm sao cô ta lại chạy thoát được?
- Cô ta chạy trốn Kerner để bây giờ lại chạy trốn tôi đến với Kerner. Khi tôi quay về đây và nhìn thấy căn phòng trống không, tôi gần như muốn giết chết cô hộ lý. Những cô ấy giải thích là bản thân cô ấy cũng bị rơi vào bẫy. Briquet đứng dậy một cách khó khăn, đi đến gần điện thoại và gọi cho tôi, gọi điện xong, Briquet nói với cô hộ lý là tôi đã thu xếp xong mọi việc và yêu cầu cô tới ngay bệnh viện. Briquet nhờ cô hộ lý gọi giùm taxi, sau đó lại nhờ cô ấy dìu ra xe, sau khi từ chối sự giúp đỡ của cô hộ lý: "đường không xa, và ở đây đã có các y tá giúp đỡ tôi". - cô ta nói vậy. và cô hộ lý thì hoàn toàn tin là mọi việc đang tiến hành đúng theo lệnh của tôi và tôi đã biết trước. Arthur! - Laré vút kêu lên, anh lại xúc động. - Tôi sẽ đi đến chỗ Kerner ngay lập tức. Tôi không để mặc cô ấy ở đấy. Tôi đã gọi điện cho đem xe của tôi lại. Anh cùng đi với tôi chứ, Arthur?
Arthur đi đi lại lại trong phòng. Thật là một tình huống phức tạp không được lường trước! Cứ cho là Briquet nói hết tất cả mọi điều mà cô biết về ngôi nhà của Kerner. Nhưng dù sao đi nữa thì những lời khuyên của cô sẽ rất cần thiết về sau, chưa nói rằng bản thân cô ta là nhân chứng chống lại Kerner. Còn anh chàng Laré điên khùng này quả là một người giúp việc khá tồi.
- Nghe mình nói đây, ông bạn. - Arthur đặt tay lên vai Laré nói. - Bây giờ hơn bao giờ hết, chúng mình cần phải có giữ bình tĩnh và tranh mọi hành động hấp tấp thiếu suy nghĩ. Sự việc đã diễn ra như vậy rồi, Briquet đã ở chỗ Kerner. Ta có nên đánh động quá sớm con thú dữ trong hang đó không? Anh nghĩ sao, liệu Briquet có kể cho Kerner nghe mọi việc xảy ra với cô ta từ khi cô ta chạy trốn khỏi nhà hắn, về việc chúng ta làm quen với cô ta và chúng ta biết nhiều điều về Kerner?
- Tôi có thể cam đoan rằng cô ấy sẽ không nói gì hết. - Laré tin tưởng trả lời. - Lúc ở trên du thuyền, cô ấy đã hứa với tôi, và đã nhắc lại nhiều lần là sẽ tuyệt đội giữ bí mật mối quan hệ giữa cô ấy với chúng ta. Và bây giờ cô ấy thực hiện lời hứa do không phải chỉ vì quá sợ hãi, mà còn vì những động cơ khác nữa.
Arthur không lạ vì những động cơ đó. Từ lâu anh đã nhận thấy là Laré ngày càng tỏ ra chú ý nhiều tới Briquet.
"Chàng trai lãng mạn bất hạnh. - Dowel nghĩ. - Anh ta đang lâm vào mối tình bi đát. Lần này anh ta không chỉ mất Angelica, mà mất cả mối tình mới nảy nở, nhưng cũng chưa phải mất tất cả".
- Hãy kiên nhẫn, Laré. - Arthur nói. - chúng ta đều có một mục đích giống nhau. Ta cố gắng phối hợp mọi hành động và cùng nhau tiến hành một trò chơi thận trọng. Chúng mình có hai con đường: hoặc ngay lập tức giáng cho Kerner một đón chí mạng, hoặc chịu khó đi đường vòng, trước hết để hiểu được số phận cái đầu cha tôi và số phận Briquet. Sau khi Briquet chạy trốn, nhất định Kerner phải cảnh giác đề phòng. Nếu hắn chưa thủ tiêu cái đầu của cha tôi thì chắc chắn rằng hắn đã giữ kỹ nó. Thủ tiêu cái đầu thì chỉ cần vài ba phút. Nếu cảnh sát đến gõ cửa nhà hắn, hắn sẽ tiêu huỷ mọi dấu tích tội ác trước khi ra mở của. và chúng mình sẽ không tìm thấy gì hết. Laré, anh đừng quên rằng: Briquet cũng là dấu tích tội ác. Kerner đã thực hiện những phẫu thuật bất hợp pháp. Hơn vậy nữa hắn đã đánh cắp thân thể của Angelica một cách phi pháp. Mà Kerner lại là còn người không chịu dừng tay trước bất cứ một tội ác nào. Chính hắn đã dám hồi sinh cái đầu của cha tôi mà không cần cho ai biết. Tôi biết rằng trong di chúc, cha tôi đã cho phép mổ xẻ thân thể của ông, nhưng tôi chưa từng nghe nói là ông tán thành làm thí nghiệm hồi sinh đầu ông. Tại sao Kerner giấu tất cả mọi người, kể cả tôi, về sự tồn tại của cái đầu? Và hắn cần Briquet để làm gì? Có lẽ hắn muốn thực hành môn giải phẫu trên cơ thể người sống và Briquet đóng vai trò con thỏ cho hắn?
- Như vậy cần phải cứu thoát cho cô ấy sớm hơn. - Laré sôi nổi.
- Phải, phải cứu, nhưng không đẩy nhanh cái chết của cô ta. Cuộc viếng thăm Kerner của chúng mình có thể làm cho cái kết thúc này diễn ra sớm hơn.
- Vậy chúng ta phải làm gì?
- Đi con đường thứ hai chậm hơn, cố gắng cho con đường này càng ngắn càng tốt. Marie Laurence có thể cung cấp cho chúng ta những tin tức bổ ích hơn rất nhiều so với Briquet. Có lẽ cô ấy đã nói chuyện với cha tôi, nói đúng hơn là nói với cái đầu của ông.
- Thế thì chúng ta phải nhanh chóng đi tìm Laurence.
- Tuy vậy cũng phải ưu tiên cho việc cứu thoát cô ấy.
- Cô ấy đang ở nhà Kerner à?
- Ở bệnh viện. Theo tôi đó là một trong những bệnh viện mà họ luôn sẵn lòng nhốt kín những bệnh nhân như anh với tôi, để lấy những số tiền béo bở.
- Chúng mình phải làm việc nhiều đây, Laré ạ. - Và Dowel kể cho bạn nghe cuộc gặp gỡ của anh với mẹ Laurence.
- Tên Kerner đang nguyền rủa thật! Hắn luôn gieo những bất hạnh quanh hắn. Hắn mà rơi vào tay tôi thì...
- Tôi sẽ đi ngay tới đấy.
- Nếu chúng ta vội vàng làm vậy thì không được thận trọng cho lắm. Chúng ta chỉ được phép xuất đầu lộ diện trong nhưng trường hợp bất khả kháng. Còn bây giờ, chúng ta phải biết tận dụng của những người khác. Phải tìm cho được một người trung thành để đến Sko, làm quen với đám y tá, hộ lý, nấu bếp, gác cổng và bất cứ ai có thể được. Nếu ta mua chuộc được dù chỉ một người, công việc coi như đã hoàn thành được một nửa.
Laré không kiên nhẫn được. Bản thân anh muốn bắt tay vào hành động ngay. Tuy vậy, Laré vẫn còn đủ bình tĩnh để nghe theo Arthur bởi Arthur vốn chín chắn hơn, và cuối cùng anh ta bằng lòng với kế hoạch hành động thận trọng.
- Chúng ta sẽ mời một người tin tưởng để tham gia vào chuyện đây? Tôi nghĩ ra rồi, đó chính là Sharp, một hoạ sĩ từ Australia tới. Anh ta là bạn tôi, một vận động viên xuất sắc, đối với anh ấy nhiệm vụ này là một môn thể thao. Quỷ thật! - Laré nói với về bực tức. - Tại sao tôi không tự mình làm việc này nhì?
- Chà! Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao. Chuyện này khá lãng mạn đấy! - Dowel mỉm cười hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...