Đầu Gấu Đu Idol

Buổi tối trước ngày trở về, Khả Ny cùng Võ Đông Thăng quây quần bên nhau trong căn nhà nhỏ ấm cúng. Ánh đèn vàng toả ra một không gian ấm áp, đủ để làm dịu lòng người trước cuộc chia ly. Đông Thăng đứng bên cạnh vali của Khả Ny, cẩn thận sắp xếp những vật dụng cần thiết. Cô không mang theo nhiều quần áo, vì ở nhà đã có sẵn rất nhiều, chỉ cần vài thứ đơn giản. Anh vừa chuẩn bị vừa dặn dò, ánh mắt chứa đựng sự lo lắng và tình cảm sâu sắc.

" Em về tới nhà thì nhớ báo cho anh biết. Còn nữa, dạo này dạ dày em không tốt, không có anh ở bên thì không được ăn linh tinh đâu, biết chưa?"

Khả Ny gật đầu, ánh mắt đầy vẻ hiểu biết và dịu dàng

“Ừm, em biết rồi.”

Nhìn vào đôi mắt đầy sự chân thành của cô, Đông Thăng nhớ ra điều gì đó liền nói thêm

“Mỗi ngày đều phải gọi điện cho anh, nếu bận thì phải nhắn một tiếng. Đừng có ham chơi mà bỏ rơi anh đấy.”

Khả Ny ngắm nhìn anh chăm chỉ làm việc, lòng cô tràn ngập niềm vui và sự biết ơn. Cô cười vui vẻ

“Ai da, em biết rồi. Từ khi nào anh trở nên giống như bà thím vậy, càm ràm mãi mấy lời này nhiều hôm rồi.”

Đông Thăng ngừng tay, quay sang nhìn cô, một nụ cười hiện lên trên môi.

“Anh lo cho em mà. Em biết không, cứ mỗi lần nghĩ đến việc em phải đi xa, anh đều cảm thấy thiếu vắng. Cho nên mới phải nhắc nhở nhiều như vậy.”


Khả Ny bước lại gần, ôm lấy anh từ phía sau, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh.

“Em hiểu mà, anh yên tâm, em sẽ nhớ kỹ tất cả những gì anh nói. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.”

Đêm hôm đó, hai người ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa, nói chuyện và cười đùa. Họ nhắc lại những kỷ niệm đẹp đã qua, từ những ngày đầu tiên gặp gỡ giống như oan gia, rồi đến những lần hẹn hò ngọt ngào. Mỗi câu chuyện đều mang lại tiếng cười và niềm hạnh phúc cho cả hai.

Khi trời đã khuya, Khả Ny nhìn vào đồng hồ, rồi quay sang Đông Thăng.

" Đã muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi. Mai em còn phải dậy sớm để chuẩn bị."

Đông Thăng gật đầu, nhưng anh không muốn đêm nay kết thúc quá nhanh. Anh biết rằng ngày mai khi cô rời đi, anh sẽ phải đối mặt với sự trống vắng mà không gì có thể lấp đầy. Nhưng anh cũng hiểu rằng, tình yêu của họ mạnh mẽ hơn bất cứ khoảng cách nào.

Họ cùng nhau lên giường, ôm nhau thật chặt. Khả Ny thì thầm

“Em sẽ nhớ anh nhiều lắm.”

Đông Thăng vuốt tóc cô, giọng anh ấm áp và tràn đầy yêu thương

“Anh cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khoẻ và đừng quên anh.”

Cả hai chìm vào giấc ngủ trong vòng tay nhau, tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng của đêm trước khi chia xa. Trong giấc mơ, họ vẫn ở bên nhau, cùng cười đùa và hạnh phúc. Dù ngày mai có phải xa nhau, nhưng tình yêu của họ sẽ mãi mãi ở lại trong tim, là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước.

Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Khả Ny tỉnh dậy. Cô nhìn sang bên cạnh, thấy Đông Thăng vẫn đang say giấc. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, không muốn đánh thức anh. Nhưng Đông Thăng như cảm nhận được sự thiếu vắng của cô, cũng mở mắt ra.

“Em dậy sớm thế,” anh nói, giọng còn ngái ngủ.

Khả Ny mỉm cười

“Em muốn chuẩn bị một chút trước khi đi. Anh ngủ thêm một chút đi.”

Nhưng Đông Thăng không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào bên cô. Anh ngồi dậy


“Không, anh muốn tiễn em.”

Cả hai cùng chuẩn bị bữa sáng đơn giản. Họ ăn trong im lặng, cảm nhận sự quý giá của từng phút giây bên nhau. Sau bữa sáng, Đông Thăng giúp Khả Ny kiểm tra lại hành lý lần cuối, rồi cả hai cùng ra cửa.

Bác Toàn, tài xế trung thành của gia đình, đã sẵn sàng để đón Khả Ny trở về. Ông đứng đợi trước cổng, không ngờ khi thấy cô ra bước ra lại là cùng với một chàng trai. Sự xuất hiện của Đông Thăng làm cho ông có phần bất ngờ. Ông nhận ra ngay rằng tiểu thư vừa đi một chuyến lại đã có bạn trai rồi, và họ trông thật đẹp đôi.

“Tiểu thư, để tôi giúp cô cất vali,” bác Toàn nói, bước về phía Khả Ny.

Võ Đông Thăng cúi đầu chào bác Toàn trước khi đẩy vali về phía sau của xe.

“Để cháu làm là được.”

Anh mang vali ra sau xe và đặt nó vào ngay ngắn. Bác Toàn nhìn theo, đánh giá cẩn thận.

[ Cậu này cũng được nhỉ, còn rất ga lăng ]

Bác Toàn nhận xét trong lòng.

Sự tự tin và sự chu đáo của Đông Thăng đã thu hút sự chú ý của bác Toàn. Ông thấy rằng chàng trai này không chỉ là người yêu của Khả Ny mà còn là một người đàn ông chín chắn và đáng tin cậy.

Võ Đông Thăng không quên nhắc lại những điều quan trọng một cách cẩn thận, chắc chắn rằng Khả Ny đã hiểu và sẵn lòng thực hiện. Cô gật gù theo lời nói của anh, mặc dù không thể giấu được sự hạnh phúc khi được chăm sóc và quan tâm bởi người mình yêu.

“Biết rồi, nói mãi em cũng sắp thuộc lòng luôn rồi,” cô trả lời với một nụ cười dễ thương.


Anh nhìn về phía bác Toàn, người đã làm việc cùng gia đình của cô trong nhiều năm qua.

“Nhờ bác chăm sóc Ny giúp cháu.”

Cả bác Toàn và Khả Ny bị câu nói của Đông Thăng làm cho thừ người. Bác Toàn, người được biết đến là người trong nhà, đã làm việc với mẹ của Khả Ny trong gần chục năm, thế mà cậu nhóc này lại nhờ ông chăm sóc cô. Lời dặn dò này thật thừa thải.

Nhưng bác Toàn vẫn vui vẻ nhận lời.

“Tất nhiên rồi, tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư thật tốt.”

Khả Ny vào xe ổn định vị trí, cô nhìn qua cửa sổ trông thấy gương mặt anh, đôi mắt kia có phần không nỡ nhưng Võ Đông Thăng vẫn gượng cười nói với cô

" Tạm biệt "

Những từ này nhẹ nhàng nhưng lại đậm chất bi ai, đầy ý nghĩa. Trong cái khoảnh khắc này, cả hai đều cảm nhận được sự lưu luyến và khó khăn của việc chia xa.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, dần dần khuất xa, biến mất khỏi tầm nhìn của Đông Thăng. Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một cảm giác trống rỗng lan tỏa từ tâm trí đến trái tim. Mỗi ngày, dường như anh đều cảm thấy nhớ Khả Ny, dù cô ấy chỉ ở ngay bên cạnh. Bây giờ, anh mới thực sự hiểu được nỗi nhớ là như thế nào. Không có cô, kỳ nghỉ của anh trở nên nhạt nhẽo và vô vị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận