Ngồi taxi trở về nhà, bước vào cửa chính Khưu Dĩnh Ninh liền ngồi chổm xuống thay giày cho Mộc Tịnh Kỳ.
Đến khi bước vào phòng khách, anh bất chợt lớn tiếng thông báo mẹ Khưu trong bếp và cha Khưu ngoài ban công.
“Ông bà nội đón cháu đi!”
Mẹ Khưu đang nấu ăn bị Khưu Dĩnh Ninh làm ồn liền bất mãn bước ra, mặt mày nhăn nhó cằn nhằn: “Có ai điếc đâu con lớn tiếng như vậy làm gì? Ông bà nội...”
Đang phàn nàn, mẹ Khưu lập tức bừng tỉnh nhận ra có điều gì đó không đúng.
Bà kinh ngạc lẫn hoài nghi đứng bất động một chỗ, đợi cha Khưu từ ngoài bước vào mới hỏi xác nhận: “Khi nãy tôi nghe nhầm cái gì phải không?”
Vẻ mặt của cha Khưu cũng không giấu được ngạc nhiên, biểu cảm bỗng chốc trở nên nghiêm nghị nhìn qua Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ, hồi hộp hỏi lại: “Con vừa nói gì?”
Thấy dáng vẻ mong chờ trong căng thẳng của cha mẹ Khưu, Mộc Tịnh Kỳ cong môi mỉm cười.
Riêng Khưu Dĩnh Ninh không đáp, tháo túi đang đeo giúp cô xuống, mở lấy phiếu siêu âm giơ lên cho ông bà xem.
“Sáu tuần rồi.”
“Áaa!!!” Mẹ Khưu phấn khích nhảy cẩn lên, phản ứng còn hơn cả trúng số, bà vội lao đến cầm lấy phiếu siêu âm tự xác nhận.
Khi chắc chắn mình có cháu nội, bà vui đến mức tay chân huơ loạn xạ, luống cuống đi nhanh đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đỡ lấy cô, thô bạo đẩy Khưu Dĩnh Ninh ra: “Cản đường quá! Cút chỗ khác!”1
Mẹ Khưu đang lớn tiếng với Khưu Dĩnh Ninh nhưng quay qua Mộc Tịnh Kỳ liền cười dịu dàng.
Bà từ tốn đỡ cô ngồi xuống ghế, nhẹ giọng xót xa: “Mẹ còn tưởng tại con chỉ lo cho chồng bỏ bê bản thân, hóa ra phải chịu cực mang thai, từ giờ con cứ mặc nó, phải tự chăm sóc mình cho tốt.”
Nhắc đến, mẹ Khưu liền sực nhớ thốt lên: “Suýt thì quên, mẹ đang hầm gà cho con, chắc một con không đủ đâu, để mẹ vào hầm thêm một con nữa.”
“Mẹ...” Mộc Tịnh Kỳ bất lực gọi theo bóng dáng vội vã của mẹ Khưu, nhưng dường như trong tâm trí bà giờ đây không còn chỗ để nghĩ cho chuyện khác.
Cha Khưu cầm tờ phiếu siêu âm xem xét kỹ lưỡng, khẽ bật cười thành tiếng mãn nguyện: “Tốt quá...”
Mải mê vừa xem vừa cất bước đi nên không để ý đụng trúng Khưu Dĩnh Ninh đang đứng chồng ngồng ra, cha Khưu trừng mắt nhìn anh, thái độ điềm tĩnh thường ngày hoàn toàn bị thay thế bởi hình ảnh nghiêm khắc, ông gằn giọng mắng: “Đứng đó làm gì? Tại sao còn chưa đi rót nước cho vợ con?! Nhớ phải rót nước vừa đủ bốn mươi độ!”1
Khưu Dĩnh Ninh không cãi được, ngậm ngùi đặt túi xuống bàn đi vào bếp rót nước cho Mộc Tịnh Kỳ.
Mộc Tịnh Kỳ ngồi ở sofa dõi mắt theo chồng và cha mẹ chồng chăm lo cho mình từng chút một, cơn xúc động giữa lồng ngực dâng lên, hạnh phúc cũng hóa thành nước mắt mà trào ra.
Ban đầu mẹ Khưu cứ nghĩ do Mộc Tịnh Kỳ thức khuya dậy sớm nên thể lực hao sút, vậy nên mới hầm gà ác cho cô bồi bổ.
Nếu là thông thường, ăn một lần một con đã đủ, nhưng vì phải ăn cho có chất nuôi em bé, bà liền tăng lên hai con.
Sợ phụ lòng mẹ Khưu, Mộc Tịnh Kỳ cố gắng nhiều nhất có thể nhưng chỉ được một con rưỡi đã no căng bụng.
Còn thừa lại nửa con, mẹ Khưu liền đẩy sang Khưu Dĩnh Ninh, phũ phàng nói: “Còn thừa đó, con ăn đi.”
Khưu Dĩnh Ninh chỉ biết cười cam chịu, nếu cố chấp ghen tị với đứa con chưa ra đời của mình, thế nào chính anh cũng sẽ là người bị cha mẹ Khưu đuổi ra khỏi nhà.
Đến tối trước khi ngủ, cha mẹ Khưu vẫn chưa an tâm qua dặn dò đủ điều.
Nếu Mộc Tịnh Kỳ không nói thay, có lẽ Khưu Dĩnh Ninh đã bị bắt đổi qua ngủ cùng cha Khưu, chủ yếu vì sợ anh táy máy hoặc lúc ngủ nằm đè lên cô.
Cha mẹ Khưu đã có nhiều kinh nghiệm khi sinh Khưu Dĩnh Ninh, những gì nên và không nên ông bà đều nắm rõ.
Còn đối với Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ tuy đều đã hai mươi lăm tuổi nhưng là lần đầu có con, chắc chắn sẽ còn rất nhiều thiếu sót, mông lung.
Nghe cha mẹ Khưu dặn đi dặn lại một hồi lâu mới được đi ngủ, bóng dáng ông bà vừa khuất sau cửa thì Khưu Dĩnh Ninh nằm dài trên giường, thở dài một hơi chậc lưỡi cảm thán: “Giờ cô Khưu trong nhà là nhất nhé.”
Mộc Tịnh Kỳ nở nụ cười kiêu hãnh, cảm giác vui vẻ khi được yêu thương, che chở từ gia đình át đi những ý nghĩ tiêu cực trong cô lúc sáng.
Khi Mộc Tịnh Kỳ ngả người nằm xuống, Khưu Dĩnh Ninh liền đưa tay đỡ lưng cô.
Đến khi có thể thả lỏng cơ thể trên giường, cô mới có thời gian ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Tuy nói sự xuất hiện của đứa bé là ngoài kế hoạch, nhưng có một câu người ta nói không sai: Chạy trời không khỏi nắng.
Bình thường cả hai đều dùng biện pháp, Khưu Dĩnh Ninh vì lo ảnh hưởng đến sức khỏe của Mộc Tịnh Kỳ nên chưa bao giờ đổi cách “bảo vệ” để cô phải uống thuốc hay cấy bất kỳ thứ gì vào người.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay { TRUМtr uyeИ.vЛ }
Vậy mà, cách phòng tránh an toàn lên đến 98% cũng không thắng được 2% đứa bé đang ở trong bụng Mộc Tịnh Kỳ.
Gần bảy năm không phải là ít, mà sau bảy năm mới “xảy ra sự cố” thì xem ra đứa bé này thật sự là duyên phận.
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Mộc Tịnh Kỳ bất giác xoay đầu sang phía Khưu Dĩnh Ninh, lúc này mới phát hiện anh đang chăm chú nhìn ngược lại mình.
Cô trở người nằm nghiêng qua, chần chừ mở lời: “Ninh, anh nói, đứa bé xuất hiện có đúng lúc không?”
Khưu Dĩnh Ninh đưa tay vén lọn tóc rơi trên gò má Mộc Tịnh Kỳ ra sau tai cô để ngắm nhìn thật kỹ.
Anh trầm ngâm một lúc, hai khóe môi chợt cong lên, chậm rãi cất tiếng đáp: “Đã là kết quả tình yêu của chúng ta, sớm hay muộn đều vô cùng đúng lúc.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...