Đối với học sinh cuối cấp mà nói có rất nhiều điều để lo lắng, nhất là việc định hướng con đường tương lai sắp phải đặt chân đến.
Mẹ Khưu nhìn thấy Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ học suốt cũng có chút xót xa, bao nhiêu áp lực đang đổ dồn lên những đứa trẻ chuẩn bị vào đời.
Riêng về Mộc Tịnh Kỳ, cha mẹ Khưu còn biết cô mang thêm một phần áp lực khi phải lựa chọn tự lập.
Quá khứ chất chứa quá nhiều tổn thương kia của Mộc Tịnh Kỳ như những vết sẹo không bao giờ lành, chỉ sợ rằng sắp tới đây cô còn phải hứng chịu thêm những chông gai của xã hội.
Trong lúc mẹ Khưu đang chuẩn bị nấu bữa trưa trong bếp, Khưu Dĩnh Ninh từ tốn đi vào mở tủ lạnh lấy kem xé vỏ ăn, tiện thể cầm theo một cây cho Mộc Tịnh Kỳ.
Vừa thấy mặt Khưu Dĩnh Ninh, mẹ Khưu liền nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Hai đứa quyết định chọn trường đại học nào chưa?”
“Dạ rồi.”
Nghe Khưu Dĩnh Ninh đáp xong, mẹ Khưu chợt thở dài một hơi não nề, cứ mỗi khi bà nghĩ đến tương lai lòng dạ khó tránh lo âu nặng trĩu.
Đừng nói là cha mẹ Khưu, ngay cả Khưu Dĩnh Ninh vô lo vô nghĩ cũng có lúc phải bận tâm.1
Quan sát biểu hiện của mẹ, bước chân Khưu Dĩnh Ninh có hơi chần chừ, anh chầm chậm nhích đến gần bà, cúi người hỏi nhỏ: “Mẹ, mẹ có muốn...”
Hiếm khi Khưu Dĩnh Ninh xấu hổ ấp úng không nói nên lời, mẹ Khưu sống hơn bốn mươi năm cuộc đời, đã từng trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ, chút biểu cảm kia của con trai căn bản không làm khó được bà.
Mẹ Khưu nở nụ cười gian, hơi nhướng người về phía Khưu Dĩnh Ninh, thì thầm hỏi nhỏ: “Con thích Tịnh Kỳ đúng không?”
Lần này Khưu Dĩnh Ninh không đáp, mẹ Khưu vừa hỏi tới anh đã mím môi cười ngại ngùng nhanh chân bỏ chạy khỏi bếp.
Mẹ Khưu dõi mắt theo bóng dáng kia, cảm giác ở lồng ngực bỗng hưng phấn đến kỳ lạ.1
Trở lại phòng, Khưu Dĩnh Ninh thu lại tâm tư, bày ra dáng vẻ thản nhiên như bình thường.
Anh đi đến ngồi cạnh Mộc Tịnh Kỳ, xé vỏ kem đậu xanh ra, rút một tờ khăn giấy quấn quanh que cầm mới đưa cho cô.
Mộc Tịnh Kỳ tạm ngưng giải đề, cầm que kem ăn xua bớt cái nóng của mùa hè đang đến gần.
Cô vừa cắn được một cái, Khưu Dĩnh Ninh đã kéo tay cô qua cắn ké một miếng lớn.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ mới đến ở cùng gia đình Khưu Dĩnh Ninh vẫn còn lạ lẫm, anh rất rộng lòng nhường nhịn, về sau khi cô quen dần anh cũng không cần khách sáo nữa.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần chuyển màu rõ rệt, trên tờ giấy trắng từ từ lấp kín những dòng chữ.
Mộc Tịnh Kỳ chăm chú giải bày, Khưu Dĩnh Ninh bên cạnh vừa đọc sách thi thoảng vừa liếc mắt giám sát bài vở của cô.
Bỗng nhiên, trên giấy lại rơi xuống những giọt nước màu đỏ, Mộc Tịnh Kỳ nhất thời ngớ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi Khưu Dĩnh Ninh dời mắt từ sách qua vở của Mộc Tịnh Kỳ, anh giật mình hốt hoảng nhìn lên gương mặt cô.
Khưu Dĩnh Ninh theo phản xạ tự nhiên đứng bật dậy, tay vơ vội khăn giấy bịt mũi cô lại.
“Bị chảy máu cam còn ngồi ngây ra đó được à?!”
Không rõ Khưu Dĩnh Ninh đang lo lắng hay tức giận mà trong âm điệu giọng nói có hơi lớn.
Mộc Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn anh, không rõ vì sao trong lòng vui đến lạ kỳ.
Một tay Khưu Dĩnh Ninh giúp Mộc Tịnh Kỳ cầm máu mũi, một tay đặt ở sau đầu cô cố định.
Bắt gặp đuôi mắt hơi cong lên của cô, anh liền gằn giọng mắng: “Sức khoẻ không lo, ở đó mà cười!”
Vì câu nói này của Khưu Dĩnh Ninh, tâm tình của Mộc Tịnh Kỳ chỉ càng vui thêm.
Tuy là vọng tưởng, nhưng ít ra cô cũng cảm nhận được sự quan tâm của Khưu Dĩnh Ninh dành cho mình, một chút lo lắng ấy cũng đủ để cô cảm thấy mãn nguyện.
Sau khi máu ngừng chảy, Mộc Tịnh Kỳ vào toilet rửa mặt, Khưu Dĩnh Ninh không chần chừ ra ngoài dặn mẹ mua đồ bổ về nấu cho cô.
Dạo thời gian gần đây áp lực thi cử, lại thêm sức khuya dậy sớm khiến sức khoẻ vốn không tốt của Mộc Tịnh Kỳ càng sa sút.
Thà rằng không biết, nếu đã biết vấn đề liên quan đến Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh không thể nhắm mắt làm ngơ.
Lúc Mộc Tịnh Kỳ ra khỏi toilet đúng lúc Khưu Dĩnh Ninh từ ngoài vào, trên tay còn cầm theo ly nước đựng vitamin C đang sủi bọt chưa hết.
Đợi vitamin sủi bọt xong, anh đưa ly nước cho cô, lên tiếng thúc giục: “Uống hết rồi nghỉ một lát.”
Mộc Tịnh Kỳ cầm lấy uống cạn một hơi, song trả ly lại cho Khưu Dĩnh Ninh, định leo lên giường nằm nghỉ một lát đã bị anh kéo giật ngược lại.
“Nằm giường dưới đi.”
Mộc Tịnh Kỳ như bé ngoan không khoẻ, Khưu Dĩnh Ninh nói gì cô liền làm nấy, chui vào giường phía dưới thuộc quyền sở hữu của anh mà nằm.
Chăn gối của Khưu Dĩnh Ninh thoang thoảng mùi thơm của nước xả vải, lại có cảm giác ấm áp lạ thường.
Mộc Tịnh Kỳ nằm một lát đã thiếp đi, hai bên khoé môi vẫn vô thức hơi nhếch lên.
Khi khoé môi Mộc Tịnh Kỳ dần hạ xuống, xác nhận cô đã ngủ, Khưu Dĩnh Ninh bất chợt đưa tay đến sờ trán cô.
Nét mặt anh thoáng chốc hiện lên tâm sự, ngồi nhìn cô một lúc lâu, không tự chủ mà thở ra một hơi não nề.
“Hy vọng, vào năm hai mươi bảy tuổi, Mộc Tịnh Kỳ sẽ trở thành cô Khưu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...