Hôm sau, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ cùng cha mẹ Khưu trở về.
Khi ra sân bay còn có Diêu Diêu, Vũ Đằng, Trần Hựu và Thanh Tú ra tiễn.
Cuộc chia tay diễn ra tuy ngắn ngủi nhưng để lại trong ký ức một kỷ niệm sâu đậm.
Qua mười giờ về đến nhà, Khưu Dĩnh Ninh đẩy hành lý về phòng trước, lúc mở cửa đột nhiên khựng lại một chỗ không vào.
Mộc Tịnh Kỳ đi phía sau, thấy Khưu Dĩnh Ninh đứng chần ngần trước cửa liền bước lên trước.
Còn chưa kịp bước vào phòng, đập vào mắt Mộc Tịnh Kỳ là chiếc giường đôi với chăn ga màu đỏ tươi rực rỡ.1
Cô hốt hoảng trong lòng, còn chưa hỏi thì mẹ Khưu ngồi trên sofa trong phòng khách đã nói vọng tới: “Lần trước cái cô gái Thích Vy đến, sau lần đó mẹ sợ hai đứa làm sập giường nguy hiểm nên đổi sang giường đôi rồi, màu đỏ cho nó nóng bỏng.”1
Lời mẹ Khưu vừa dứt, Mộc Tịnh Kỳ xấu hổ đỏ mặt chạy tót vào trong.
Riêng Khưu Dĩnh Ninh dù hưởng ứng tâm ý của mẹ Khưu nhưng vẫn không thể nào chấp nhận nổi màu sắc bà chọn, thật sự quá chói lóa.
Vốn dĩ Khưu Dĩnh Ninh định đổi ga giường sang màu tối, nhưng lúc Mộc Tịnh Kỳ phụ một tay mới phát hiện ra chất liệu vải cực kỳ mềm mại.
Cô sờ sờ mặt vải, khó tin thốt lên: “Hình như là lụa thật đó.”
Nhìn vẻ mặt có phần không nỡ thay của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh vẫn không cách nào chấp nhận được: “Lụa thật thì sao? Nằm trên thứ sặc sỡ thế này chỉ thêm mất ngủ vì ám ảnh.”
“Nhưng mà...” Mộc Tịnh Kỳ nuối tiếc sờ mặt vải mềm mịn, hướng ánh mắt trông chờ về phía Khưu Dĩnh Ninh: “Chúng ta nằm một lần rồi thay có được không?”
“Không!” Khưu Dĩnh Ninh không thèm cân nhắc, dứt khoát đáp.
Hết hy vọng, Mộc Tịnh Kỳ quyến luyến nhìn theo chăn ga làm bằng vải lụa đắt tiền bị thay ra ném vào tủ.
Đổi chăn ga sang màu xám, ngay khi Mộc Tịnh Kỳ vừa sửa góc đệm đứng lên bất ngờ bị đẩy ngã xuống giường.
Cô giật bắn mình tròn mắt nhìn Khưu Dĩnh Ninh, anh còn chưa hành động cô đã hoảng loạn cảnh cáo trước: “Khưu Dĩnh Ninh, anh mà làm bậy em đánh anh đó!”
Khưu Dĩnh Ninh không thèm trả lời, hiên ngang giơ giấy hôn thú lên.
Đến tận giờ phút này, Mộc Tịnh Kỳ mới nhận ra mình bị thua ngay từ đầu, còn thua một cách thảm hại.
Hôn nhân được pháp luật bảo vệ, bạo lực gia đình là điều cấm kỵ.
“Cô Khưu, em vừa nói gì? Anh không nghe rõ.”
Nghe giọng điệu bay bổng hả hê của Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ khóc không ra nước mắt, khiêm nhường đáp: “Em nói...!anh ơi, anh cho em đi nấu cơm.”
Khưu Dĩnh Ninh không nhịn được bật cười, đưa tay kéo Mộc Tịnh Kỳ ngồi dậy.
Trước lúc “thả” cô đi, anh vẫn không quên cảnh báo: “Dám ức hiếp, ruồng rẫy anh.
Anh nhất định kiện cho em bốc lịch!”
Mộc Tịnh Kỳ cảnh giác nhìn Khưu Dĩnh Ninh, chờ có cơ hội liền bỏ chạy không dám ngoái đầu.
Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, chủ đề bàn luận chỉ xoay quanh việc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ kết hôn.
Tuy miệng cha mẹ Khưu đều nói không cần vội có cháu, để cho con trai và con dâu tập trung làm ăn, nhưng thật lòng ông bà đã mong từ khi Cát An sinh được con trai.
Khổ nỗi, nói gần nói xa mẹ Khưu vẫn không nhịn được mà bày tỏ nỗi lòng: “Cha mẹ cũng không có ý gì đâu, chỉ là dặn dò trước.
Tụi con đẻ con trai cũng được, miễn đừng sinh ra bản sao của cha nó.
Nếu sinh được một đứa con gái ngọt ngào thì càng tốt, ngoan ngoãn dễ bảo, đỡ tổn thọ như nuôi dạy cha của nó.”
Nghe sơ qua lời nói của mẹ Khưu có vẻ rất bình thường, nhưng nghe kỹ một chút sẽ nhận ra được bà đang mỉa mai Khưu Dĩnh Ninh phiền phức.
Nếu cho sinh cháu nội cho ông bà, tuyệt đối đừng sinh một đứa nhỏ cục tính như anh.
Mộc Tịnh Kỳ hiểu ý mẹ Khưu nên chỉ mỉm cười không đáp, riêng Khưu Dĩnh Ninh còn hiểu sâu xa hơn nữa.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chiếc giường màu đỏ rực kia, anh đã biết mẹ Khưu đang nôn nao có cháu đến mức sốt ruột không yên.
Người lớn tuổi dần, hầu như đều mong muốn có đông con đông cháu để nhà cửa rộn rã tiếng cười tiếng khóc.
Nhưng không chỉ cha mẹ Khưu, ngay cả Khưu Dĩnh Ninh cũng luôn nghĩ về một tổ ấm có những đứa trẻ của anh và cô.
Không để cha mẹ Khưu chờ đợi, cũng không để ông bà nóng lòng, Khưu Dĩnh Ninh bình thản tuyên bố: “Con với Kỳ tính rồi, nhất định sẽ cho cha mẹ bốn đứa cháu.”
Vừa nghe tới sẽ có bốn đứa cháu, hai mắt mẹ Khưu liền sáng rỡ lên, thích thú đến mức cười không khép miệng.
Cha Khưu ngồi bên cạnh, bắt gặp dáng vẻ thiếu nước nhảy lên của vợ, ông chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Mà người đảm nhận “nhiệm vụ quan trọng” này là Mộc Tịnh Kỳ lại cười không nổi, biểu cảm hoàn toàn bất lực buông xuôi.
Mộc Tịnh Kỳ thầm nghĩ, cô chắc chắn đã bị nghiệp quật vì từng hoài nghi Khưu Dĩnh Ninh sẽ không chấp nhận chuyện có con, để cô làm mẹ đơn thân.
Kết quả, anh không những hứng thú về chuyện sinh con đẻ cái, mà còn đòi đến tận bốn đứa.
Cũng giống như việc Mộc Tịnh Kỳ từng nghi ngờ Khưu Dĩnh Ninh sẽ động lòng với người khác, anh liền phũ hết người này đến người khác chỉ để chứng minh tình cảm dành cho cô.
Cảm nhận được nước mắt chảy vào trong, Mộc Tịnh Kỳ bây giờ muốn nói ra hai chữ hối hận cũng không còn kịp nữa.
Cô bất giác xoay đầu nhìn Khưu Dĩnh Ninh, cố tình bày ra bộ dạng đáng thương để anh mủi lòng thay đổi suy nghĩ.
Đáng tiếc, trái với mơ ước xa vời của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh thấy cô mếu máo như sắp khóc đến nơi, anh có tỏ ra thương xót thấu hiểu, gật gù đưa tay xoa bụng cô, nhưng lại từ tốn an ủi một cách gợn đòn: “Cố lên, anh tin em.”1
Mộc Tịnh Kỳ: “...”1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...