Đậu Đỏ Tương Tư - Lạc Hân

Ánh mắt sắc bén, nàng đưa tay chộp lấy sợi dây xúc xác trước mặt hắn, xoay người nhìn xung quanh rồi mỉm cười nói: "Ồ, sao Bùi tướng quân lại mang theo thứ này? Không biết là vị cô nương nào đưa tặng?"

Đó gần như là mối bận tâm thầm kín nhất của Bùi Cửu Lâm, những năm này chưa bao giờ lộ ra với người khác, huống chi lại là người mà hắn ngày đêm nhớ tới, hắn không chút do dự nói: “Đưa cho ta…”

Linh Lung né tránh bàn tay vội vàng của hắn, nhanh tay nhét xuống dưới gối, cười nói: “Nghe nói tướng quân sau khi ta rời đi đã đến Như Ý Các mấy lần.”

Hắn bị cảm xúc lấp đầy, không biết phải làm gì với bàn tay phải đặt trên cổ tay mảnh mai của nàng. Linh Lung vui vẻ đặt tay lên cổ hắn, thở ra như hương lan, "Vậy thì, ta sẽ nhận ngân phiếu của tướng quân, hãy phục vụ ta cho tốt vào tối nay. Nếu ta vui, có thể sẽ yêu cầu ma ma gỡ bỏ biển hiệu."

Bùi Cửu Lâm rất vui mừng: "Thật không?"

Linh Lung nhìn hắn một cách mơ màng: "Điều đó phụ thuộc vào bản lĩnh của tướng quân, nếu không thì tiểu nữ tử nhỏ bé như ta... một khi không vui, có thể sẽ thay đổi ý kiến."


Bùi Cửu Lâm cười thầm: "Tất nhiên là ta sẽ khiến cô nương hài lòng."

Hắn nói xong, trần trụi quỳ xuống trước mặt Linh Lung, kéo chân nàng ra, ngón cái xoa nắn hoa môi sưng to, chờ đến khi nó tiết ra dịch mật trong suốt, ngón trỏ liền xâm nhập vào trong huyệt động u tối, bắt đầu khuấy động từ từ và tỉ mỉ. Linh Lung thở ra, hốt lên hai tiếng rên rỉ "ưm ưm", "Cửu công tử học kỹ năng này ở đâu? Chắc là đã không ít lần lẫn lộn trong tần lâu sở quán những năm qua, phải không?"

Bùi Cửu Lâm không vui bình luận, vỗ nhẹ vào mông trắng như tuyết của nàng, "Linh Lung cô nương, ta mới trở về từ Tây Nam vào năm nay, còn ở nhà điều trị thương tích một thời gian dài. Nàng xem thường ta quá, cho rằng ta là kẻ khinh bạc càn rỡ hay sao."

Linh Lung kinh ngạc kêu lên một tiếng, nhưng thân dưới của nàng lại bị Bùi Cửu Lâm làm cho thoải mái, không nhịn được mà nhích eo đón lấy, nhưng đúng vào lúc sắp cao trào thì người nọ lại rút tay ra. Trong hoa huy*t không có chút thoải mái nào, nàng cảm thấy thật trống rỗng và ngứa ngáy. Bùi Cửu Lâm chỉ dùng quy đầu đạt ở cửa động mà nghiền qua nàng, hoàn toàn không chịu thâm nhập.

Linh Lung tức giận nói: "Sao không nhanh vào đi?"

Bùi Cửu Lâm liếc nhìn phía dưới, thấy côn th*t đã thấm đẫm mật dịch, sau khi trêu chọc nhiều lần, ngọc thể của giai nhân cũng đã mềm nhũn, sẵn sàng cho hắn hái. Hắn cười khẽ, duỗi thẳng eo, đảo qua hoa huy*t, cắm trực tiếp vào trong. Tiếng kêu trầm thấp của Linh Lung bị hai tay hắn che lại, Bùi Cửu Lâm cúi người hôn lên môi nàng, "Cô nương, cẩn thận, Bùi mổ sắp cử động đây."

Hai tai và má của Linh Lung đỏ bừng vì xấu hổ trước cảnh báo của hắn, Bùi Cửu Lâm một tay giữ eo nàng, đâm sâu vào, mỗi cú đẩy gần như chạm vào phần sâu nhất bên trong, khiến nàng liên tục thở hổn hển. Tay còn lại không nhàn rỗi, đùa giỡn với bộ ngực trắng nõn và đầy đặn.

Đôi bàn tay thô ráp này đã quen cầm kiếm, bây giờ lại đột nhiên ôm lấy bộ ngực mềm mại mịn màng tinh tế của mỹ nhân, gần như không thể buông xuống, ngón tay cái lướt qua núm vú đỏ tươi, mang theo hoa dịch lúc nãy. Vừa bị ẩm từ bên dưới, rải bừa bãi, sau đó đánh dấu dâm mỹ.

hoa huy*t bên dưới hạ thể đang mút lấy dương v*t hắn bỗng nhiên căng chặt, hắn đoán đây là dấu hiệu sắp đạt cực khoái, sau vài cú thúc sâu, nữ tử bên dưới hắn phun ra d*m thủy từ cửa động, bắn tung tóe khắp người hắn.


Linh Lung từ trong cơn choáng váng cực khoái mở mắt ra, tiểu huyệt lại hơi khép, phát hiện Bùi Cửu Lâm vẫn còn ở bên trong, càng lúc càng cứng, nàng cắn môi suy nghĩ, đã bao lâu rồi hắn không chạm vào nữ tử?? Tại sao... không phải nghe nói trong nhà hắn có thiếp thất thông phòng sao?

Bùi Cửu Lâm ôm nàng ngồi dậy, xoay nghiêng người về phía đầu giường, để Linh Lung ngồi trên eo hắn, ôm lấy nàng, đưa tay gãi gãi chóp mũi nàng: “Nàng đang nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần như thế..."

Linh Lung phục hồi tinh thần, ánh mắt lưu chuyển, "Ta đang nghĩ về Bùi tướng quân... Dù trong nhà có thiếp thất xinh đẹp, sao lại còn dục cầu bất mãn như vậy."

Bùi Cửu Lâm cười khẽ, "Văn nương là người thay ta phụng dưỡng phụ mẫu tại nhà và làm tròn hiếu đạo với bọn họ."

"Ồ..." Linh Lung kéo dài giọng nói, "Vậy là tướng quân cưới người ta về nhưng lại để người ta phòng không chiếc bóng sao? Thật là kẻ lãng tử bạc tình."

Bùi Cửu Lâm nói: "Ta cũng từng thử với nàng ấy, nhưng nàng ấy luôn sợ hãi và không chịu làm những việc này, ta cũng không ép buộc."

Linh Lung bật cười, "Bùi tướng quân thật biết cách trân trọng mỹ nhân."


Bùi Cửu Lâm nhẹ nhàng vén mái tóc rơi xuống của cô, vén ra sau tai, thì thầm nói, "Ta đã nói sau này nàng ấy chỉ cần chăm sóc lão thái gia và thái phu nhân, nàng ấy đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết rằng ta cũng vậy. Linh Lung cô nương, nàng có biết lý do tại sao không?"

Trái tim Linh Lung đập mạnh, Bùi Cửu Lâm đã tiếp tục nói: "Chỉ vì trong trái tim ta đã có một người, hứa sẽ bảo vệ nàng ấy suốt đời…"

Linh Lung đặt tay lên môi hắn, cười nhẹ nhàng nói, "Bùi tướng quân, ngươi không thể nói linh tinh. Nam nhân phản bội vô tình sẽ bị trời giáng sấm sét, khi đó bị cháy thành than, ta biết tìm người bạn giường biết quan tâm như thế này ở đâu?"

Bùi Cửu Lâm vuốt lưng mảnh mai của nàng, thở dài nói: "Nếu ta nói, ta thật lòng thì sao?"

Linh Lung cúi mắt xuống, không biết trong lòng đang nghĩ gì, khi ngẩng đầu lên lần nữa, nàng đã mang theo một nụ cười rạng rỡ, hôn lên môi Bùi Cửu Lâm, giọng nói thì thầm, gần như không thể nghe được: "Cửu Lâm, đừng nhắc đến những điều này... cứ như vậy thôi... ngày hôm nay những gì chàng cho ta, ta nhận lấy, sau này cho dù ta có rơi xuống vực sâu tan xương nát thịt, ta cũng sẽ không hối hận."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận