•Buổi tối...
Đặng Song Nhi nằm nghiêng trên giường, ở sát mép để tránh đụng chạm với Vũ Dịch Đức.
Cả ngày hôm nay cả hai không nói với nhau một câu, anh luôn ở trong thư phòng, còn cô thì làm bạn với chiếc giường.
Cửa phòng ngủ được mở ra, Song Nhi nghe rõ từng bước chân đang tiến lại gần nhưng chẳng thèm đoái hoài tới, vẫn ôm gối ôm bình thản.
Căn phòng bỗng chốc tối om, sau đó đèn ngủ được bật lên.
Vũ Dịch Đức lại giường nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, nhắm mắt đi ngủ.
Đặng Song Nhi lén quay đầu nhìn qua bên cạnh, khóe mắt đột nhiên cay cay.
Năm ngày xa nhau, khi về thì lạnh nhạt, nhìn xem cả hai có giống vợ chồng mới cưới hay không chứ.
Dù biết rằng cặp vợ chồng nào rồi cũng có lúc giận nhau, cãi nhau, nhưng tại sao trong lòng cô vẫn vô cùng khó chịu.
•Reng...reng...
Điện thoại của Đặng Song Nhi vang lên, cô ngẩng đầu, đưa tay lấy chiếc điện thoại được đặt nằm ở tủ nhỏ cạnh giường.
“ Alo, con nghe đây ạ! ”
[ “ Có làm phiền hai đứa không hả? ” ]
Bà Vũ vừa hỏi vừa cười, nhưng đáp lại với bà là một câu trả lời nhẹ nhàng, giọng điệu có phần tủi thân:
“ Dạ không ạ! ”
[ “ Dịch Đức có ở nhà không con, nó đi công tác về có mua quà cho con không? Phải trả lời thật lòng, không được giấu mẹ.
” ]
Đặng Song Nhi im lặng, suy nghĩ thật lâu mới dám trả lời:
“ Dạ có! ”
[ “ Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của ông bà Thái, ba mẹ không về được, con và Dịch Đức đi thay ba mẹ nhé! ” ]
Đôi mắt của Đặng Song Nhi bỗng nhiên căng ra, suy nghĩ không biết trả lời bà Vũ thế nào.
Đến đó để làm gì chứ?
Dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, người đứng đằng sau vụ bắt cóc của cô chắc chắn là Thái Tuyết Như.
[ “ Sao thế con? Này, con không được để cho Dịch Đức đi một mình.
Ngày mai con phải ăn mặc sexy, gợi cảm một chút, bảo thợ tới trang điểm.
Phải cho người ta thấy con xinh đẹp, tuyệt vời, xứng đáng như thế nào.
” ]
Mặc dù ông Vũ và ông Thái là bạn bè thân thiết, nhưng bà Vũ không thích gia đình họ.
Lúc đầu bà cũng đâu vừa ý với Thái Tuyết Như, nhưng vì con bà đành đồng ý.
“ Nhưng mà...con thấy trong người không được khỏe lắm ạ! ”
Đặng Song Nhi nói dối để từ chối đi cùng với Vũ Dịch Đức.
Cả hai đang giận nhau, đi đến đó càng thêm mất mặt và cũng không muốn làm chủ đề chính cho mọi người xung quanh bàn tán.
[ “ Song Nhi, hay là con đang mang thai hả? ” ]
Bà Vũ mừng rỡ, nhưng Song Nhi nhanh chóng dập tắt ngay niềm vui và hy vọng bế cháu của bà.
Cũng đâu phải cô không muốn sinh, mà là do ai kia.!
“ Dạ không, vẫn chưa ạ! ”
...----------------...
Sáng hôm sau...
Cả hai ngồi đối diện ăn sáng, Đặng Song Nhi chậm rãi ăn phần của mình, nhưng chỉ một ít lại chẳng muốn ăn nữa.
Đứng dậy, định bước ra bên ngoài chuẩn bị đi học thì Vũ Dịch Đức lên tiếng:
“ Tối nay cùng tôi đi tiệc, chuẩn bị cho tốt, đừng làm tôi mất mặt! ”
“ Anh đi một mình đi, em không thích! ”
“ Nếu muốn tiếp tục đi học thì đừng có bướng bỉnh với tôi.
”
Thoáng chốc đôi mắt của Đặng Song Nhi đã đỏ lên, hít lấy một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, bỏ đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, Song Nhi thơ thẩn nhìn ra bên ngoài, cô hiện tại như cái xác không hồn.
Lâm Niên quan sát cô qua gương chiếu hậu, lên tiếng hỏi thăm:
“ Thiếu phu nhân, cô sao vậy? ”
Song Nhi giật mình, lúng túng trả lời:
“ Không sao...”
Dừng một chút, cô cất tiếng hỏi lại:
“ Hôm trước anh có đến đón tôi không? ”
Lâm Niên bối rối, sắc mặt không được tự nhiên và thoải mái, bàn tay nắm chặt vô lăng, sau đó trả lời:
“ Hôm trước thiếu gia bảo tôi đến sân bay đón cậu ấy trước.
Tôi cũng có gọi cho cô thông báo sẽ đến trễ nhưng không được, lúc đến thì không thấy cô đâu.
”
“ Vậy à...!”
Đặng Song Nhi cũng đoán ra phần nào lý do khiến Vũ Dịch Đức nổi giận.
Hôm đó anh cố tình đến đón cô nhưng cô đã bị bắt cóc.
Khi nhìn vào mấy tấm hình, anh lại cho rằng cô đi với Ngô Tân Vinh đến khuya.
“ Vậy anh ấy...!anh ấy có đi tìm tôi không? ”
“ Có, cậu ấy có đi tìm cô! ”
Khuôn mặt của Lâm Niên vô cùng căng thẳng.
Đặng Song Nhi sau khi nghe xong câu trả lời thì có chút vui vẻ trở lại, trong lòng thông cảm cho Vũ Dịch Đức vì đang ghen tuông nên mới hành động và nói ra những lời như vậy.
Người ta thường nói, có yêu thì mới có ghen.!
Dù hôm trước anh dõng dạc tuyên bố rằng không cho cô tiếp tục đi học, nhưng hôm nay khi cô thay đồ chuẩn bị đi học anh cũng không nói gì.
“ Thiếu phu nhân, cô đang giận thiếu gia sao? ”
“ Tôi...”
“ Thiếu gia là một người đàn ông tốt, rất tốt, nhưng cậu ấy khá nóng tính với cố chấp.
Chỉ cần là cậu ấy quyết, dù ông bà Vũ có muốn ngăn cản cũng không được.
Nhưng nếu cậu ấy không muốn, dù bầu trời có sập xuống cũng vậy...Vậy nên tôi nghĩ việc kết hôn với cô, là do cậu ấy thích cô! ”
“...”
Đặng Song Nhi im lặng không nói gì, suy ngẫm những lời Lâm Niên vừa nói.
Dù thời gian bên anh khá ngắn, nhưng cô cũng phần nào hiểu được tính tình của anh.
Từ lúc đồng ý kết hôn, đến khi kết hôn, đến hiện tại, hôm trước là lần đầu anh nổi giận lớn tiếng với cô.
Chắc có lẽ tối nay anh muốn làm huề với cô, nên mới bảo cô cùng anh đi tiệc...!
Nghĩ vậy, Đặng Song Nhi khẽ cười, trong đôi mắt trong veo lấp lánh đã thấy những tia nắng sau những ngày u tối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...