Tám giờ sáng, Vũ Hiểu Châu mới thức dậy, nhìn qua nhìn lại bên giường thì không thấy Chử Liên Dĩnh ở đâu, phần nào xác định anh đã dậy sớm và xuống nhà.
Tối qua, anh bắt cô phải bù đắp cho anh, bù đắp tận hai trận hoành tráng mới chịu dừng lại tha cho cô đi ngủ.
Tuy ít, nhưng đổi lại cả hai thực sự thỏa mãn, vô cùng thăng hoa, hạnh phúc.
Nằm lại trên giường một lúc cho tỉnh táo hẳn, chuyển động cơ thể như lời bác sĩ dặn dò, sau đó Hiểu Châu mới nhẹ nhàng bước xuống, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Lúc này ở phòng khách, Chử Liên Dĩnh đang ngồi trò chuyện, bàn bạc với bà nội Vũ và ông bà Vũ về những dự tính sắp tới.
Hiểu Châu vệ sinh xong xuôi thì đi xuống, thấy anh tâm trạng trở nên hớn hở, đi lại chào hỏi:
“ Chào buổi sáng bà nội, ba, mẹ.
”
“ Sắc mặt hôm nay hồng hào, tươi tắn rồi này.
Mang thai thì phải như vậy chứ, cứ ủ rủ hoài không tốt.
”
Bà nội Vũ cưng chiều lên tiếng, ngoắt tay bảo cô lại ngồi gần bà, cô ngoan ngoãn bước lại, ôm lấy bà nũng nịu.
“ Liên Dĩnh, tối qua Hiểu Châu có cho cháu lên giường ngủ không? ”
Nghe bà nội Vũ như vậy, Hiểu Châu đỏ mặt ngại ngùng nhìn sang anh.
“ Dạ không! ”
Cái gì???
Sáng nay Liên Dĩnh té đập đầu rồi tráo trở hay sao?
Sắc mặt của Vũ Hiểu Châu tái lại, trừng mắt hỏi anh:
“ Anh nói gì cơ? ”
Thấy vậy, bà Vũ lên tiếng:
“ Hazz, chẳng biết Hiểu Châu bao giờ chịu trưởng thành.
”
“ Mẹ...”
“ Mẹ cái gì? Con gái gì đâu mà chẳng biết nấu nướng, đã vậy tính tình còn không tốt hay giận lẫy nữa.
Liên Dĩnh, con chịu được quả thật rất giỏi.
”
Trời ơi, mẹ của cô làm sao vậy?
Có người mẹ nào chê bai con gái thậm tệ trước mặt con rể dữ vậy không, cô còn mặt mũi gì nữa chứ?
“ Nhà này ai cũng ức hiếp con hết, sau này đừng có bảo con ẩm cháu về thăm.
”
Bà nội Vũ múm mím hỏi:
“ Cháu đi đâu sao hả? ”
Vũ Hiểu Châu tiếp tục nhìn sang Chử Liên Dĩnh, cả buổi sáng anh ngồi đây, vậy chưa thông báo cho cả nhà biết chuyện hay sao?
Lúc này, ông Vũ đặt tách trà xuống bàn, lên tiếng:
“ Thôi, hai người đừng có hùa nhau chọc ghẹo bảo bối nữa.
”
“ Chỉ có ba là thương Hiểu Châu nhất thôi.
”
“ Liên Dĩnh, con chịu đón Hiểu Châu về mẹ mừng lắm, chứ con mà không lấy, mẹ chẳng biết nuôi đến bao giờ? ”
“ Là anh ấy năn nỉ con đó, nếu không...!”
“ Nếu không cũng xắp xếp quần áo đi theo sao? ”
Bà nội Vũ và Đặng Song Nhi cười rộn rã vui vẻ, làm cho Hiểu Châu chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu.
Từ nhỏ, cô rất dễ giận, la một chút giận, nên mọi người rất hay chọc ghẹo như một thú vui của gia đình, nhưng được một cái chỉ là giận hờn vu vơ, xụ mặt một lát, xong rồi cũng bình thường trở lại.
Vũ Hiểu Châu tức giận, hậm hực cất lời:
“ Liên Dĩnh, anh lên phòng thay đồ, chúng ta đi đăng ký kết hôn rồi đặt vé máy bay về thành phố D luôn, không ở đây nữa đâu.
”
“ Vừa nãy Liên Dĩnh bảo gửi cháu ở đây, đợi khi nhà bên đó được hoàn tất mới sang đón cháu về.
”
“ Sao? Nhà nào? ”
Vũ Hiểu Châu hoang mang đúng dậy, có một chút khó chịu vì cảm thấy mình đang không được tôn trọng nhìn qua Chử Liên Dĩnh.
Quả thật, anh đã ấp ủ dự định tự thưởng cho mình một căn biệt thự sau những cố gắng, nhưng để thực hiện là đến khi chuyện hôn sự của anh và cô được bàn tính.
Hiện tại căn biệt thự đang được thi công xây dựng, anh đang hy vọng sẽ hoàn thành trước ngày Hiểu Châu lâm bồn, như vậy mọi thứ sẽ rất có ý nghĩa.
“ Liên Dĩnh đang xây nhà, bà thấy như vậy cũng tốt, ở căn hộ chung cư đâu có thoải mái, cháu lại đang mang thai nữa chứ.
”
“ Tại sao anh không nói với em? Anh còn bao nhiêu chuyện giấu giếm em nữa hả? ”
Bỗng nhiên tiếng cười giòn giã lại vang lên lần nữa, Hiểu Châu xoay mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh, cô giận dỗi đến đỏ mặt hét lên:
“ Cháu đang mang thai, bà và mẹ không thương cháu hay sao? ”
“ Lúc trước bảo sang đó thì ậm ực, ậm ực...ha...”
•••
Bên trong phòng ăn, Vũ Hiểu Châu lạnh mặt ăn phần ăn của mình, mặc kệ Chử Liên Dĩnh tìm cách chọc ghẹo năn nỉ.
“ Bảo bối ơi, mẹ lại giận ba nữa rồi, phải làm sao đây? ”
“ Anh còn chuyện gì che giấu, thì tốt nhất thành thật khai ra luôn đi, để em còn biết có nên đăng ký kết hôn lại không.
”
Khuôn mặt của Chử Liên Dĩnh méo sẹo, đấu tranh không biết có nên khai nốt luôn chuyện kia ra không, nhưng anh lại chưa muốn nói bây giờ, cũng không muốn nói ra.
Thấy biểu cảm của anh như vậy, Hiểu Châu tức giận mắng lên:
“ Anh giấu em nhiều chuyện lắm đúng không? ”
“ Không! Có chuyện gì mờ ám đâu mà phải giấu, chỉ là chưa phải thời điểm thích hợp.
”
“ Khi nào mới xong? Anh định để em ở đây thật à? ”
“ Dự kiến khoảng năm tháng nữa.
Đêm qua anh suy nghĩ, nếu hiện tại hai mẹ con em theo anh về thì chẳng có ai chăm sóc cả, ở chung cư cũng không thuận tiện.
Đợi con chúng ta sinh ra cứng cáp, sức khỏe em ổn định, nhà được hoàn thành xong xuôi, anh sẽ đón hai mẹ con em về.
”
“ Nếu em kiên quyết muốn về thì sao? ”
Vũ Hiểu Châu hắt mặt, đôi mắt vô cùng kiên định nhìn anh.
“ Anh sẽ sắp xếp thời gian để về đây thường xuyên với em và con mà.
Ở đây có mẹ chăm sóc cho em, anh rất an tâm.
”
“ Không muốn em về thì thôi, ở bên đó với em gái Hạ Ly của anh luôn đi.
”
Vũ Hiểu Châu lườm nguýt, đẩy mạnh Chử Liên Dĩnh ra xa, kéo ghế tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng anh lại nhích tới, nắm lấy bả vai của cô ôm sát vào người.
“ Được rồi, được rồi! Em muốn về thì về! ”
Khuôn mặt của Vũ Hiểu Châu ngập tràn ý cười vì đạt được mục đích, nhưng vẫn tỏ vẻ giận dỗi, lên tiếng:
“ Thôi, không muốn về nữa.
”
“ Là anh năn nỉ vợ về, khỏi phải xấu hổ với mọi người.
”
“ Này Chử Liên Dĩnh, anh to gan thật đó, chọc em miết thôi.
”
...----------------...
Cả hai chính thức trở thành vợ chồng trở lại sau mấy tháng ly hôn.
Trên tay của cả hai đã đeo lại nhẫn cưới, hứa với đối phương rằng dù sau này có chuyện gì cũng không được tháo ra, cũng không được buông tay, càng không được thốt ra hai chữ ly hôn, trừ trường hợp đặc biệt.
Ở lại thành phố B ba ngày thì hai vợ chồng trở về thành phố D, bởi vì Chử Liên Dĩnh còn nhiều chuyện phải lo liệu, trước hết là sắp xếp về chỗ ở.
Anh đã nhờ trợ lý tìm những căn biệt thự hiện đại, thoáng mát, rộng rãi.
Cả hai sẽ ở tạm nơi đó một thời gian, thuận tiện cho cô dưỡng thai, sau khi căn biệt thự kia hoàn tất sẽ dọn qua bên đó.
Cả hai vẫn luôn hy vọng, tổ ấm đó sẽ hoàn thành trước ngày bảo bối của họ chào đời!
Về đến căn hộ chưng cư, Vũ Hiểu Châu một mạch đi vào phòng ngủ.
Đứng trước tủ quần áo, cô lấy hết tất cả áo sơ mi trắng của anh mang đi, định đem bỏ vào thùng rác.
Nhưng, vừa bước ra khỏi cửa phòng Chử Liên Dĩnh đã ngăn lại, khó hiểu hỏi cô:
“ Em mang áo của anh đi đâu vậy? ”
“ Cô ta đã mặc vào người, chẳng lẽ anh còn muốn mặc? ”
Vũ Hiểu Châu trừng mắt, rẻ sang hướng khác mà đi, chẳng có ai có thể ngăn cản được quyết định này của cô.
“ Khoan...!khoan...!”
Chử Liên Dĩnh hốt hoảng đuổi theo, kéo tay cô giữ lại.
Cô lập tức nổi cáu, nâng giọng cất lời:
“ Em mua lại một trăm cái áo cho anh! ”
“ Chiếc áo đó anh bỏ rồi.
”
Trời ơi, vợ anh đúng là ghen tuông mù quáng mà!
Đúng vậy, anh đã đem bỏ ngay sau khi hôm đó trở về!
Anh cũng khó xử lắm, Trương Hạ Ly cứ nấu ăn mang đến, nhiều lần anh viện lý do bận công việc để tránh né, nhưng ông Trương gọi đến bảo cô dạo này tâm lý bất ổn, nhờ anh giúp đỡ nên anh mới cho phép cô ấy mang đến căn hộ chung cư.
Ai ngờ, giúp người hại mình.
Nếu không, hôm đó anh và cô đã có thể giải quyết hiểu lầm!
“ Chắc chắn không? ”
Vũ Hiểu Châu híp mắt nghi hoặc dò xét, đổi lại là cái gật đầu chắc nịch của anh.
“ Đem treo lên lại đi.
”
Chử Liên Dĩnh nhíu mày nhìn xuống, trên tay anh lúc này là những chiếc áo sơ mi của mình, còn người lấy nó xuống thì đã quay gót thong thả bỏ đi vào bếp, mở tủ lạnh kiếm trái cây để ăn.
“ Sao không có trái cây nhở? Liên Dĩnh, chúng ta đi siêu thị đi.
”
“ Đợi anh treo quần áo lên đã.
”
Chử Liên Dĩnh thở dài, kéo hai chiếc vali của Hiểu Châu vào phòng ngủ.
Vậy đó, nhưng trong lòng của anh trái ngược rất vui.
Đại luật sư như Phó Thành Quân còn sợ vợ, chiều vợ.
Thế nên, anh có gì đâu mà sợ mất mặt.
•Buổi tối...
Tuy đang mang thai, nhưng Vũ Hiểu Châu không hề bỏ bê bản thân.
Lúc trước thì cô bảo trong lòng là làm đẹp để cho mình cảm thấy tự tin, tinh thần thoải mái đứa bé cũng phát triển tốt.
Nhưng, hiện tại cô lại có suy nghĩ khác, không chăm sóc cho sắc đẹp thì chồng chán, chồng chê, chồng không thương nữa.
Thế nên, cô rất kỹ càng.
Tuy nhiên, những sản phẩm cô sử dụng đều được bác sĩ cho phép, chắc chắn an toàn không ảnh hưởng đến bé con.
“ Thơm quá! ”
Chử Liên Dĩnh ôm lấy cô tận hưởng, bàn tay ấm áp massage chiếc bụng bầu điêu luyện, hôn hít vào chiếc cần cổ trắng ngần thơm ngát.
“ Định xin phải không? ”
Anh giả vờ uất ức, tủi thân lên tiếng:
“ Anh thấy mình thực sự bị thiệt thòi.
”
“ Bụng bầu này, anh thiệt thòi dữ chưa hả? ”
Vũ Hiểu Châu đứng dậy, ưỡn chiếc bụng của mình vào ngay gương mặt của anh.
Suốt ngày bảo thiệt thòi, rồi lấy lý do đó bắt cô bù đắp, cũng may anh còn lương tâm không hành cô mệt đến ngất.
Nhưng, cũng chẳng tốt lành gì đâu, chẳng qua cô đang mang thai con của anh thôi.
Chử Liên Dĩnh lợi dụng ôm lấy bờ mông tròn lẵng của cô, hôn lấy hôn để vào chiếc bụng, gian manh lên tiếng:
“ Vậy em thiệt thòi? Đã vậy thì anh phải bù đắp! ”
Dứt câu, Chử Liên Dĩnh ôm ngang người cô đặt xuống đùi mình, tặng cho cô một nụ hôn nồng nàn ở môi.
Lúc này, Hiểu Châu ngã đầu về sau tránh né, nụ hôn ở môi rơi xuống chiếc cổ, xuống dưới phần ngực, anh đâu cho cô trốn thoát nghĩa vụ của mình.
“ Không được ở ngực! ”
“ Anh hối hận quá Châu.
Mới sử dụng được có hai đêm, sau này còn phải chia sớt.
”
...----------------...
Một tuần sau đó, hai vợ chồng đã dọn qua nhà mới tạm thời sinh sống.
Hôm nay, ông bà Vũ sang thăm con gái, đi theo còn có dì Hoa và An Linh nữa, họ sẽ ở đây chăm sóc và giúp cô dọn dẹp nhà cửa.
Chử Liên Dĩnh không an tâm để Hiểu Châu ở nhà một mình với người lạ.
Thế nên đã nhờ bà Vũ sắp xếp, cho hai người tin tưởng nhất Vũ gia sang đây.
Vốn dĩ ông Vũ đâu biết rõ sự tình oan trái.
Thế nên, lần này sang đây, ông đã gọi điện mời ông Trương và con gái sang nhà mới của con gái ông dùng cơm, dù sao Liên Dĩnh và ông ấy cũng thân thiết.
Buổi ăn tối vui vẻ với mọi người, nhưng ngột ngạt với Hiểu Châu.
Cứ mỗi khi cô nhìn thấy Trương Hạ Ly là trong đầu tưởng tượng, làm cô chẳng có một chút tinh thần nào để ăn uống.
Thấy cô cứ hậm hực ngồi đó, bà Vũ lên tiếng nhắc nhở:
“ Hiểu Châu, sao con ăn ít vậy? Mang thai thì phải ăn nhiều vào, như vậy mới đầy đủ chất dinh dưỡng, bảo bối mới phát triển tốt.
”
Hiểu Châu ỉu xìu trả lời:
“ À...!con không đói.
”
“ Từ trưa đến giờ có ăn gì đâu mà không đói, để mẹ lấy súp cho con.
”
Nói xong, bà Vũ vào bếp múc cho con gái một bát súp do chính tay bà nấu, đem ra đặt xuống dưới bàn trước vị trí của Hiểu Châu, lên tiếng căn dặn:
“ Cẩn thận, nóng đấy.
”
“ Dạ! ”
Vũ Hiểu Châu thở dài ngán ngẫm, kéo bát súp nóng nổi, khói lên nghi ngút lại gần định ăn cho bà vui.
Nhưng, bàn tay của Chử Liên Dĩnh nhanh hơn, cầm lấy chiếc muỗng múc một muỗng đầy đưa lên miệng thổi nguội.
Lúc này, hai mắt của cô sáng bừng lên, đôi môi chúm chím hạnh phúc, hài lòng vô cùng.
“ Há miệng.
”
Giọng nói của Chử Liên Dĩnh rất khẽ, chỉ có người ngồi gần như Hiểu Châu mới nghe được.
Dưới sự cưng chiều chăm sóc chu đáo, cô ngoan ngoãn như một người vợ hiền há miệng uống lấy, anh lại tiếp tục thổi cho cô từng muỗng, từng muỗng, đến khi hết bát súp mới thôi.
Người con gái ngồi đối diện vô cùng ganh tỵ, cô ấy cũng giống như Hiểu Châu của lúc trước.
Mỗi lần nhìn thấy Phó Thành Quân chăm sóc cho Mặc Lạc Viên, cô vừa đau lòng vừa ganh tỵ, nhưng cô chưa bao giờ làm gì ảnh hưởng đến tình cảm của người cô yêu.
Trương Hạ Ly là một cô gái đáng thương, Chử Liên Dĩnh là người đàn ông đầu tiên cô ấy thích, từ thích chuyển sang yêu.
Cô ấy cũng giống như Hiểu Châu, chưa từng thổ lộ, chỉ dùng hành động thay lời nói...!nhưng, nó vô nghĩa rồi...!
“ Chị Châu, chuyện hôm đó em thành thật xin lỗi chị.
”
“ Không sao, cũng chỉ là hiểu lầm thôi, chị không để ý.
”
Chử Liên Dĩnh đột nhiên bật cười, rồi lãnh trọn cặp mắt sắc bén của Hiểu Châu dành cho, bàn tay của cô bắt đầu mò mẫn tới phần đùi sắc chắn của anh không thương tiếc ngắt nhéo.
Nụ cười trên môi ấy tắt ngụm, anh hắng giọng một cái, bàn tay choàng qua bả vai của vợ ôm lấy, gượng cười lên tiếng:
“ Đúng đó Hạ Ly, chị Châu của em thật sự không có để ý.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...