Đau Đến Mấy Vẫn Yêu


Ngày hôm sau...
Buổi chiều hôm nay mát mẻ, không khí thoáng đãng.

Thế nên, Vũ Hiểu Châu quyết định đi dạo ngoài công viên cho khuây khỏa đầu óc.

Cô đang cố gắng để mình thật thoải mái, không muốn nghĩ ngợi gì đến chuyện tình cảm, bởi vì cô đã quyết định buông xuôi, cô quá mệt mỏi vì phải nuôi hy vọng, chờ đợi rồi liên tiếp thất vọng.
Lúc trước, mối tình đơn phương với Phó Thành Quân không có kết quả ngọt ngào.

Thế nên, cô quyết định tập trung vào sự nghiệp để khi nào mình trưởng thành hơn, gặp được người phù hợp mới lập gia đình chứ không muốn liên hôn như nhiều gia tộc khác.

Thế nhưng, mọi chuyện cứ sắp đặt cho cô và anh bên nhau, từ xem anh như bạn bè rồi yêu anh lúc nào không hay, không biết.
Nhớ những ngày cô và anh còn chung sống, mỗi buổi sáng anh đều làm bữa sáng, pha cho cô một ly socala nóng, bắt cô ăn hết, uống hết mới chịu đưa đi làm.
Nhưng điều đó đâu phải dành riêng cho mỗi cô, chắc có lẽ với ai anh cũng ân cần, chu đáo, chăm sóc như thế!
Thiên thần nhỏ ngày một lớn lên trong bụng, những cử động của đứa bé cô cảm nhận rõ ràng.

Lần đầu đứa bé cử động đạp cô, cô sợ lắm, phải bảo bà Vũ đưa đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy bà ấy biết, cũng có giải thích với cô, nhưng cô vẫn không an tâm, bắt buộc phải đến bệnh viện.

Đến khi bác sĩ nói, cô mới thật sự tin tưởng.
Những ngày đầu biết mình mang thai, cô hoang mang, lo sợ, không biết làm mẹ thế nào.

Còn bây giờ, cô lại háo hức, trông mong, ngóng chờ từng ngày, từng ngày để được gặp con, và mong chờ đến ngày thiên thần nhỏ bập bẹ biết nói gọi cô là “ Mami ”.
Cảm giác đó, hạnh phúc biết bao!
“ Hiểu Châu! ”
Chiều nay, Phó Thành Quân cũng đưa Mặc Lạc Viên đi dạo.

Nghe được tiếng gọi của cô ấy, cô quay sang hướng phát ra âm thanh.
“ Cậu cũng ra đây đi dạo à? ”
“ Ừm, hôm nay anh Quân đi làm về sớm, nên dẫn mình ra đây đi dạo, ở nhà riết ngột ngạt quá.


Cả ba đi lại chiếc ghế gần đó ngồi xuống để tiếp tục trò truyện, nhưng chỉ có hai người phụ nữ mang thai ngồi thôi, Phó Thành Quân thì đứng phía sau bóp vai cho vợ, tại vì chiếc ghế chỉ vừa đủ cho cả hai.
Vũ Hiểu Châu dĩ nhiên nhìn thấy hành động đó, tuy buồn nhưng từ hôm nay cô sẽ vui vẻ chấp nhận điều đó, hài lòng với những gì đang có ở hiện tại.
Chẳng biết từ bao giờ cô gặp Phó Thành Quân, cô lại thoải mái giao tiếp, không còn những cảm giác nặng nề như lúc trước, chắc có lẽ từ khi Chử Liên Dĩnh xuất hiện.
Anh đến, len lỏi vào trong trái tim chữa lãnh vết thương cho cô.

Sau khi đã lành lặn, khỏe mạnh, lại nhẫn tâm đâm cô một nhát còn sâu, còn đau hơn vết thương đầu rất nhiều...
Yêu đơn phương Phó Thành Quân, cô không hy vọng gì cả!
Yêu Chử Liên Dĩnh, cô đã hy vọng rất nhiều, rất lớn, đặt trọn hết tất cả...
Lúc này, Hiểu Châu vui vẻ lạ thường, lên tiếng hỏi Mặc Lạc Viên:
“ Cậu có hỏi bác sĩ về giới tính không? ”
“ Nói nhỏ cho cậu biết thôi đó, tại anh Quân muốn bất ngờ nên không cần biết.


Xong rồi, Mặc Lạc Viên chòm người tới, ghé mặt vào tai của Vũ Hiểu Châu nói nhỏ, gương mặt không giấu được vui sướng bởi vì đúng ý của cô ấy.
” Cậu thích trai hay gái? ”
“ Đúng ý mình luôn á.



Mặc Lạc Viên nhoẻn miệng cười tươi, nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.
Cô ấy hỏi lại:
“ Còn cậu? ”
“ Trai hay gái gì mình cũng đều thích.

Con trai mạnh mẽ bảo vệ được mẹ, con gái thì tâm sự với mẹ.


“ Cậu xem mấy đứa trẻ đáng yêu chưa kìa, mình nhất định phải sinh từ ba bảo bối trở lên.

Mẹ ruột của mình á, vừa mới kết hôn đã gọi sang đốc thúc chuyện sinh con, sợ mình mê công việc hơn gia đình, nhưng mà với mình á, gia đình vẫn là trên hết...”
Nói luyên thuyên dông dài, cuối cùng nhìn thấy sắc mặt không được vui vẻ của Hiểu Châu làm Lạc Viên khựng lại, sau đó nhí lí nói:
“ Mình xin lỗi nha, mình sơ ý quá.


“ Cậu xin lỗi mình việc gì Lạc Viên? ”
“ Thì mình...!Ờ...!”
Vũ Hiểu Châu bật cười, ngẩng lên nhìn Phó Thành Quân lên tiếng:
“ Này anh Thành Quân, anh xem vợ anh này, tự nhiên lại xin lỗi em.


“ Tại mình...!”
“ Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó.


Lúc này, Phó Thành Quân nhìn vào đồng hồ, thấy cũng đã trễ, vợ anh lại chưa ăn cơm nên lên tiếng:
“ Được rồi, cũng đã trễ, về thôi, hôm khác gặp nhau cho hai người tiếp tục.

Hiểu Châu, em đi bằng gì, hay là lên xe, anh đưa em về.


“ Không cần đâu, anh và Lạc Viên về trước đi, em muốn ở đây chơi một lát nữa.

Nếu trễ thì em sẽ gọi cho anh hai hoặc tài xế đến đón, anh không cần lo lắng cho em.


“ Được, vậy anh và Lạc Viên về trước.


Phó Thành Quân và Mặc Lạc Viên tay trong tay rời đi làm Vũ Hiểu Châu buồn man mát nhìn theo.

Không phải loại cảm giác đau lòng nhìn người mình yêu quan tâm người con gái khác, mà làm cảm giác chạnh lòng, tủi thân vì cô ấy cũng mang thai giống cô, nhưng cô lại ngồi đây một mình với đứa bé trong bụng.
Vũ Hiểu Châu mỉm cười thê lương, xoa xoa chiếc bụng tròn tròn nhô ra của mình, tầm mắt của cô lại hướng tới những cặp vợ chồng cùng với những thiên thần nhỏ nô đùa vui vẻ.
Con của cô, sau này tội nghiệp lắm đúng không?
“ Trễ rồi, sao chưa về? ”
Từ đằng sau phát ra giọng nói quen thuộc, Vũ Hiểu Châu giật mình quay sang, người đàn ông đó tiến lại ba bước, sau đó ngồi xuống cạnh cô.


Lúc này, cô đã bình tĩnh vài phần, lên tiếng trả lời:
“ Tại muốn nhìn mấy đứa trẻ, chúng dễ thương quá.

Ờm, nhưng sao anh biết tôi ở đây? ”
“ Khi nãy tôi có đến Vũ gia, mẹ bảo em đi dạo ngoài công viên, nên tôi đến đây.

Vừa xuống xe thì gặp Phó Thành Quân, anh ta bảo em ngồi ở đây.


Chử Liên Dĩnh nói đến đó, lại nhớ về chuyện hôm qua.

Anh thật bất ngờ khi biết Vũ Hiểu Châu sang đó, cô là vì điều gì, yêu anh hay nghĩ cho đứa bé trong bụng?
Vừa nãy, anh bị ông Vũ mắng cho một trận, còn bảo sau này hạn chế đến đây, hạn chế gặp Hiểu Châu, tốt nhất là đến ngày cô sinh con.

Lúc ấy, anh đột nhiên có cảm giác sợ mất, chính là lo sợ mất vợ mất con.
Anh hắng giọng một tiếng, tiếp tục nói:
“ Hiểu Châu, em đã hiểu lầm, thật ra...!”
“ Tôi chẳng phải là vợ anh, nên anh không cần phải giải thích.

Dẫu cho chúng ta chưa ly hôn, thì cũng là hôn nhân trên danh nghĩa.

Anh yêu ai, tôi không có tư cách để can thiệt! ”
“ Vậy hôm đó em cùng với Lý Hiển, tôi cũng không có tư cách để can thiệp? ”
Càng nói, cả hai lại càng đẩy câu chuyện đi xa, khó thể quay đầu.

Đôi mắt của Vũ Hiểu Châu đỏ hoe nhìn anh, giận lẫy, mạnh mẽ mà gật đầu.
Chử Liên Dĩnh cười nhạt, lạnh lùng cất lời:
“ Vậy được...được rồi! ”
...----------------...
Trên bàn nhậu tại nhà họ Phó.

Lúc này, Phó Thành Quân, Vũ Dịch Kiến và Chử Liên Dĩnh đều đã ngà ngà say, nhưng chưa đến mức mất hết lý trí.

Khi chiều, gặp nhau ở công viên, anh ấy đã rủ anh nếu không bận sang Phó gia chơi một chuyến.

Vốn dĩ anh đã định từ chối, nhưng kết thêm bạn với một người tài giỏi cũng là điều tốt, học hỏi không nhiều cũng ít, thế nên anh đã đồng ý.
Rượu vào lời ra, Phó Thành Quân lên tiếng dẫn vào câu chuyện trước:
“ Nãy giờ nói về công việc rồi, bây giờ nói đến chuyện tình cảm đi.

Liên Dĩnh, cậu và Hiểu Châu thế nào rồi? "
Nét mặt của Chử Liên Dĩnh lập tức khổ sở, cười nhạt một cái thay cho câu trả lời, sau đó nốc cạn ly ruợu.
Thấy vậy, anh ấy nói tiếp:
“ Kể cho hai cậu nghe về chuyện tình của tôi nhé.

Vợ tôi là mối tình đầu của tôi và tôi cũng là mối tình đầu của cô ấy.


Hai cậu biết rồi đó, vợ tôi là tiểu thư của Mặc gia, chúng tôi chính thức yêu nhau năm cô ấy 17 tuổi, hai gia đình thân thiết nên không ai phản đối cả, nhưng mà chúng tôi phải yêu xa gần sáu năm.

Tôi thì bận công việc bên đây, cô ấy thì bận học bên thành phố S, hai ba tuần tôi mới sang được một lần.

Sau đó cô ấy còn đi du học bên Anh, nhớ nhau cũng chẳng biết làm gì ngoài nói chuyện nhìn nhau thông qua màn hình.

Hai cậu biết rồi, yêu xa khó khăn lắm, tôi thì tin tưởng, có ghen cũng có bằng chứng cụ thể, lập luận rõ ràng, nhưng vợ tôi thì khác, có mấy lần cô ấy đề nghị chia tay chỉ vì tôi chậm nghe điện thoại của cô ấy, làm tôi phải bay sang đó năn nỉ, giải thích cả ngày.


Nghe xong, Vũ Dịch Kiến bật cười hỏi lại:
“ Vợ anh vô lý vậy sao? ”
“ Nhiều chuyện còn vô lý hơn, khi nào cậu có bạn gái tự khắc sẽ biết.

Nhưng mà thôi đi, kể ra một lát vợ tôi không cho vào phòng ngủ cùng, giận dỗi thì tôi mệt nữa.


Phó Thành Quân cười lên thành tiếng, sau đó nhìn Chử Liên Dĩnh tiếp tục cất giọng hỏi:
“ Tôi nghe nói, hôm trước Hiểu Châu có sang thành phố D tìm cậu, nhưng sau đó lại trở về đúng không? ”
“ Ừm.


Chử Liên Dĩnh buồn bã gật đầu, cầm ly rượu lên uống tiếp.
“ Tính tình của Hiểu Châu thế nào, tôi hiểu rõ.

Để em ấy chủ động như vậy, chắc chắn tình cảm dành cho cậu không ít.

Tôi không rõ giữa hai người xảy ra mâu thuẩn gì, nhưng cậu để cho em ấy trở về là cậu quá dỡ rồi.

Lý Hiển thì tôi thua, cũng không muốn tiếp xúc nhiều, nhưng cậu ghen với cậu ta chỉ đang hạ thấp bản thân mình.


Chử Liên Dĩnh chăm chú lắng nghe những lời Phó Thành Quân đang nói, sau đó nhếch môi cất giọng:
“ Vậy tôi ghen với anh thì sao? ”
Phó Thành Quân chững người mấy giây, sau đó hỏi lại:
“ Tôi sao? ”
“ Ừm.


Lúc này, anh ấy cười lớn, lên tiếng:
“ Cậu đúng là giỏi đùa.

Tôi là người đàn ông đã có gia đình, yên bề gia thất.


Chử Liên Dĩnh cũng cười lên, nhướn mày cất lời:
“ Tôi đang đùa thật! ”
“ Phụ nữ mang thai và sinh con là cả một quá trình đầy cực khổ và đau đớn.

Người ta đã hy sinh tuổi thanh xuân, sức khỏe, công việc để sinh con cho mình, chẳng lẽ việc đơn giản như nhường nhịn họ, đàn ông chúng ta lại không làm được.


Ly rượu trong tay của Chử Liên Dĩnh càng siết chặt, sắc mặt trở nên trầm tư hơn hẳn.

Đến thời điểm này, anh hiểu tại sao Hiểu Châu yêu đơn phương anh ấy, nếu anh là phụ nữ, anh cũng đem lòng yêu một người đàn ông hoàn hảo, tâm lý như Phó Thành Quân.
Nhưng cũng đơn giản dễ hiểu, anh ấy sinh ra và lớn lên trong một gia đình tử tế, được dạy dỗ nề nếp từ nhỏ.


Còn anh, anh tự sống, tự dạy dỗ chính mình, như Hiểu Châu từng nói, đàn ông nhà họ Chử của anh chẳng ai đoàng hoàng.
“ Tôi nói vậy không phải dạy đời cậu hay chứng minh, thể hiện mình là người đàn ông tốt.

Tôi chỉ đang phân tích cho cậu hiểu, dù sao tôi cũng lớn hơn cậu hai tuổi, trải nghiệm nhiều hơn cậu hai năm.

Tôi thừa nhận mình thua cậu, cậu tự thân thành lập được tập đoàn H.C, còn tôi thì đã được ba tôi dọn đường sẵn.


“ Anh đừng khiêm tốn với tôi, năng lực và bản lĩnh của anh thế nào chẳng lẽ tôi không biết.

Đúng là anh được chú Phó dọn đường sẵn, nhưng đâu phải ai cũng có khả năng phát triển vượt bậc, anh thấy Chử Thị của hiện tại không? ”
Chử Triết Hoàng và Chử Triết Hạo, riêng anh quan sát thì thấy cả hai có năng lực, tuy không sánh bằng Phó Thành Quân nhưng cũng không đến mức tệ hại.

Nếu cả hai tập trung vào công việc nhiều hơn những cuộc chơi bên ngoài, thì Chử Thị cũng không thụt lùi như ngày hôm nay.
“ Là đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.

Không có sự nghiệp, suốt ngày ăn chơi ai dám gả con gái cho mình? Tuy ba mẹ vợ tôi không có khắc khe, nhưng mình phải làm sao để xứng với họ.

Mặc gia mười, thì tôi cũng phải được bảy chứ.

Nếu không, mặt mũi nào lại hỏi cưới con gái nhà người ta.


“ Tôi nhận ra, anh và tôi có nhiều suy nghĩ rất giống nhau.


“ Tôi cũng cảm thấy như vậy, nên muốn kết bạn với cậu.

Nhưng có vài điều tôi thắc mắc, khi nào không có Dịch Kiến tôi sẽ hỏi cậu.


Phó Thành Quân và Chử Liên Dĩnh nhìn nhau cười rộ lên, chỉ một ánh mắt anh đã ngầm hiểu điều đối phương muốn hỏi là gì.
“ Này anh Thành Quân, tuy em chưa có nhiều kinh nghiệm, trải đời như anh.

Nhưng, em biết anh thắc mắc chuyện gì nhé, và em cũng rất thắc mắc muốn biết.


“ Cậu nói thử xem? ”
Phó Thành Quân nhướn mày, dựa lưng về sau lắng nghe câu nói tiếp theo của Vũ Dịch Kiến.
Cậu ấy chỉ thua về tuổi tác, chứ về thông minh nhạy bén, cậu ấy đã có sẵn trong máu.
Lúc này, cậu ấy đưa mắt dò xét nhìn sang người ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi:
“ H.C, có phải là Hiểu Châu? ”
Chử Liên Dĩnh im lặng, khẽ hắng giọng một cái, phủ nhận:
“ Không phải, chỉ là sự trùng hợp.


“ Sự trùng hợp có sắp xếp à? ”
Phó Thành Quân bật cười rộ lên, vỗ vào vai của Vũ Dịch Kiến, lên tiếng:
“ Đừng có làm khó em rể chứ Dịch Kiến, người ta đã không muốn nói.

Tôi chỉ nói vậy thôi nhé Liên Dĩnh, chỉ có người trong cuộc mới biết mình cần điều gì.

Nào cạn ly, lâu lâu tôi mới được vợ cho phép uống rượu, hôm nay tôi không say, không cho hai người về.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận