Đậu Đậu, Em Chưa Biết Yêu

Dịch & biên: Trần Bì

Kougami Shinya nhíu mày, ánh mắt hòa dịu lại.

''... Đã lâu không gặp, vậy mà cái tật hấp tấp đó vẫn không thay đổi nhỉ, Tsurutome.''

Bàn tay đang lau mứt của Đậu nhi ngừng lại...

Ái chà, kiểu phát triển gì đây?

Tsunemori kinh ngạc: ''Ơ, ơ ơ? Là người quen sao, Kougami tiên sinh?''

''Lúc xem bảng tên tôi đã chú ý, giờ nhìn thấy người thật thì mới xác nhận, là cùng khóa với tôi ở trường Nitto.'' Kougami đáp lời, tầm nhìn dừng trên môi Tiểu Đậu, khóe miệng có phần ý cười. ''... Cũng là một trong những học trò của thầy Saiga.''

Đậu xanh rau má. Shin-gia, ngài mới vừa cười à? Là cười đúng không? Không phải những lúc đối mặt với người không quá quen thuộc thì thuộc tính lạnh tanh và cẩn trọng ít nói của ngài sẽ lơ đễnh từ trong miệng toát ra sao?

Nói tới nói lui, thầy Saiga... Ừm, cái này thì Đậu thần nhớ được. Ông ấy là thụ nghiệp ân sư của Kougami - kun, nhân tài trong giới Tâm lý học lâm sàng và Tâm lý học tội phạm, là nhân vật thuộc loại trí giả có nhiều tác dụng then chốt trong quá trình Kougami lùng giết Makishima.

Cái gì mà cùng trường, học chung chứ, cái tình tiết ''Bạn ngồi cùng bàn'' cũ rích này mà biên kịch cũng nghĩ ra được ha?!

Tiểu Đậu chùi mứt dính trên môi, che đậy nội tâm đang kinh ngạc ---- Vì không biết Tsurutome và Kougami đã quen đến mức độ nào, cô đành dùng nụ cười có hệ số an toàn cao nhất: ''Đã lâu không gặp... Mời vào.''

Ừm, trước cứ mặc kệ cảnh hồi tưởng KouRin đi... Sẽ không phải là Cục An ninh đã tra lên đầu mình rồi chứ?

Đồng nghiệp đi rồi, ba người bước vào văn phòng rồi ngồi xuống. Tsunemori trước hết đặt câu hỏi: ''Tsurutome tiểu thư biết người tên Oshikiri Kenji không? Chúng tôi nhìn trên danh sách thấy cô là bác sĩ phụ trách của cậu ta, cho nên muốn hỏi cô một số vấn đề.''

Tiểu Đậu ở trong lòng nhanh chóng sàng lọc câu nói ấy một lần, suy đoán mục đích đối phương đến đây, ''Mời nói.''

''Chúng tôi tra được ngày hôm trước Oshikiri tiên sinh đã xuất viện. Và do có sự kiện khẩn cấp cần tìm cậu ta, chúng tôi đã thử liên hệ bằng thiết bị liên lạc nhưng không có ai nhận cuộc gọi. Chúng tôi cũng từng đến địa chỉ liên lạc cậu ta để lại nhưng nhân viên quản lý lại nói rằng cậu ta đã sớm đã chuyển nhượng quyền tài sản phòng ốc. Bởi vì hoài nghi cậu ta đang cố ý tránh né điều tra, cho nên chúng tôi mới gặp cô... Xem có manh mối gì không.''

Tiểu Đậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tốt rồi, xem ra chỉ là tra hỏi theo lệ.

... Chẳng qua là xin lỗi nha, với lập trường hiện tại, Đậu thần không thể báo cho hai người biết chân tướng là thiếu niên Oshikiri đã chạy trốn.

...


Cuộc dò hỏi vừa kết thúc, đồng nghiệp liền gõ cửa nói có bệnh nhân mới cần điều trị. Đậu gương mẫu không thể làm gì khác hơn là ủ rũ chạy đi thăm hỏi bệnh nhân. Sau khi xong việc rốt cục có thể tranh thủ thời gian, cô liền rời tòa nhà chính định ra ngoài hóng mát.

Vị trí bãi đậu xe trực tiếp liên tiếp quảng trường phía trước Trung tâm trị liệu. Tiểu Đậu vừa đi ra liền mắt sắc nhìn thấy Kougami đứng ở xe của Cục An ninh đậu phía trước, đang dựa lên cửa xe nhả khói.

Đối phương tựa hồ đã sớm thấy cô, lúc này đang lẳng lặng nhìn sang.

Tiểu Đậu chỉ có thể phối hợp đi tới trước mặt Kougami, ''Thế nào ở đây một mình?''

''Giám thị viên đi thăm một người bị hại mà lúc trước được bọn tôi đưa vào Trung tâm trị liệu, tôi ra đây đợi trước.'' Kougami lấy thuốc lá trong miệng ra, cằm hơi hất lên chỉ về hướng tay phải của mình: ''Đứng ở bên kia đi, đầu ngọn gió.''

Chờ Tiểu Đậu lách người đi qua, chàng trai mới nghiêng đầu, chậm rãi phun ra một ngụm khói.

... Cái gì mà không khiến nhà gái chịu xông khói, trình độ nam tính tăng vọt này. Shin-gia, Đậu thần coi trọng anh. (→0→)

Tiểu Đậu tiếp tục tìm đề tài. ''Vẫn đứng ở đây chờ mãi sao? Nên đi tìm chỗ nào ấm áp mà ngồi chứ.''

Kougami khẽ gạt tàn thuốc, ''Loại hành vi tự do dành cho người khỏe mạnh ấy là không được phép. Nếu Chấp hành viên không theo sau Giám thị viên cho tử tế và duy trì khoảng cách an toàn nhất định, ắt sẽ hỏng bét.''

Chấp hành viên là chó săn và cũng là tội phạm tiềm ẩn, một khi rời đi tầm nhìn của Giám thị viên, là có thể xem như bỏ trốn mà hành quyết ngay lập tức ----

Tiểu Đậu lặng yên một lúc mới mở miệng: ''Nghề cảnh sát... Thấy thế nào cũng không quá dễ dàng.''

''Ờ, nhắc tới chuyện đó, có lẽ cậu nên chịu toàn bộ trách nhiệm nhỉ?'' Khóe miệng Kougami cong lên, ''Sau cái thời đại học bị cậu đá, tôi liền nghĩ 'tương lai tuyệt đối không thể làm chung với cái cô đó được, bằng không khi gặp lại nhất định sẽ rất mất mặt', đúng lúc Ginoza chọn nhậm chức ở Cục An ninh, thế là tôi qua loa quyết định luôn.''

Ơ kìa, Đậu thần vừa nghe được cái gì!?

Đang khiếp sợ, bỗng Kougami phì cười lên tiếng. ''Đùa thôi, tôi chỉ là thấy vẻ mặt cậu có chút nặng nề. Có rảnh thì cậu nên đi thăm thầy Saiga một lần đi, mấy ngày nay khi tôi gặp thầy thì thầy có nhắc tới cậu đấy.'' Nói rồi hắn dùng ngón tay dập tắt tàn thuốc, lướt qua vai Tiểu Đậu nhìn phía sau: ''A, Giám thị viên đến rồi. Lần sau nói tiếp đi... Nếu như cậu có hứng thú thăm tù.''

Tiểu Đậu khẽ gật đầu, ''... Chăm sóc tốt bản thân.''

Kougami ngẩn ra rồi lập tức nhíu mày, lưng rời cửa xe thẳng người lên.

Người đàn ông vóc người cao lớn kia, đứng ở trước mặt cô chụp xuống một bóng ma.

Hắn cúi đầu nhìn cô, toát ra một nụ cười khổ. ''... Lời này vẫn nên giữ lại nói với chính mình đi. Nhìn sắc mặt cậu, không phải bây giờ vẫn còn thói quen mất ngủ sao?''


Lông mi Tiểu Đậu run rẩy.

... Ặc. Ở chung với nhà triết học lâu quá, đàn ông thuộc hệ chữa trị thế này, Hold không nổi mà. _(:3)∠)_

Cô ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau rơi vào im lặng.

Tiếng bước chân phía sau từ xa đến gần, Tsunemori lên tiếng: ''Xin lỗi, thời gian hơi lâu... Á, Tsurutome tiểu thư cũng ở đây?''

Tiểu Đậu thuận thế quay đầu, gật đầu với Tsunemori: ''Vậy tôi về trước, còn có việc phải làm.''

Ô, độ thiện cảm +10 gì gì đấy, Đậu thần không thấy gì hết (...).

...

Giờ tan tầm.

Tiểu Đậu vừa xoa bóp xương cổ vì ngồi lâu mà hơi đau nhức, vừa theo dòng người đi ra ngoài. Không chờ cô tới ga ra, trước mặt bỗng nhiên từ từ lái tới một chiếc xe ----

Nhìn người đàn ông mắt cáo Choe Gu Sung ở cửa xe tươi cười xán lạn với mình, lòng Tiểu Đậu run lên, tầm mắt hướng về chỗ ghế sau.

Shogo đại mỹ nhân... Khắp người đang tản ra khí tràng tao nhã, dù bận vẫn ung dung ngồi ở phía sau.

Tiểu Đậu yên lặng mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Makishima.

So với Makishima, nhiều lúc Choe Gu Sung biểu hiện càng giống nhân loại bình thường (...): ''Tuy nói bận rộn cực kỳ còn bị chộp tới làm tài xế thật có chút vô nhân đạo. Có điều nếu nghênh đón chính là Tsurutome - san xinh đẹp thì cũng là chuyện vui vẻ~''

Tiểu Đậu cũng phối hợp lộ ra nụ cười triết học gia-tiêu chuẩn: ''Anh đặc biệt đến đây... Có chuyện gì không?''

''Không không, không có gì đặc biệt.'' Choe Gu Sung đáp, ''Vốn định thẳng về nhà Tsurutome tiểu thư, nhưng vừa vặn đi ngang qua chỗ gần đây, Makishima mới đề xuất trực tiếp vòng tới đây đón quý cô xinh đẹp. À, xe của Tsurutome - san sẽ cho người lái về~''

Tiểu Đậu sửng sốt, ''Vậy sao... Muốn dọn ra nhà Senguji à?''

Makishima nhàn nhạt lên tiếng. ''Tạm thời không cần thiết ở lại nơi đó.''


''Nói cũng phải, mấy thứ đồ nguyên sơ ấy thấy nhiều cứ làm tôi cảm thấy không thoải mái.'' Choe Gu Sung nửa thật nửa giả oán trách.

Cùng lúc đó, xe lái qua tấm hình chiếu quảng cáo to lớn trước Trung tâm trị liệu Ashikaga. Ký hiệu cực lớn của hệ thống Sibyl tỏa ra một vùng ánh sáng lam dạ quang, hoàn toàn bao phủ thân xe.

Choe Gu Sung ngừng nói, hồi lâu có chút châm biếm đọc lên những chữ viết trên giao diện quảng cáo. ''[Hệ thống trợ giúp con người hướng đến cuộc sống hạnh phúc một cách tổng quát]...''

''Nói nó là một hệ thống,'' Makishima trầm giọng mở miệng, ''Không bằng nói là ngục giam xây tròn khổng lồ? ---- Hình thái công trình giám thị toàn diện, dùng ít lính gác nhất khống chế nhiều tù nhân nhất.''

''Ai~ Chính vì cái tồn tại không thú vị này.'' Choe Gu Sung nở nụ cười, ''Chính vì như thế, cho nên tôi mới hiếu kỳ... Những người đối với điều này cảm thấy không thú vị giống như Makishima tiên sinh, Tsurutome - san và tôi, đến tột cùng có bao nhiêu đây? Tìm ra bọn họ, cho bọn họ sức mạnh, xem bọn họ có thể làm tới bước nào... Đây chính là chuyện thú vị nhất mà tôi có thể nghĩ tới ở quốc gia này cho tới giờ...''

Toàn bộ quá trình dự thính, Đậu thần bày tỏ tương đối Hold không được.

Dùng giọng điệu người cách mạng tự do, nói ra ngôn luận phản xã hội... Không sao chứ? (:3 っ)3

...

Nhà Tsurutome.

Tiểu Đậu từ trong phòng tắm đi ra, xõa mái tóc còn ướt nhẹp, kéo ra tủ quần áo.

Sau đó cô giật giật khóe miệng.

Rảnh rỗi sinh nông nổi à, nguyên một tủ váy thuần trắng phong cách nữ thần này... Người giám sát trang phục đâu, kéo ra ngoài phạt nhặt tiết tháo một trăm lần cho Đậu thần!

Nhìn tới nhìn lui, cô vẫn chọn một cái có độ dài vừa phải rồi yên lặng thay. Trong lúc thay quần áo cô vô tình đụng trúng tủ đầu giường, Tiểu Đậu nhe răng quay đầu nhìn lại, lược quá mấy cái như là bỗng một ý nghĩ lóe lên rồi biến mất đi ----

Cô cúi người, mở ra tầng dưới cùng của tủ đầu giường.

Bên trong nằm một quyển nhật ký tinh xảo.

Đừng hỏi tại sao Đậu thần biết đó là nhật ký, bản năng thân thể vừa nhìn đến món đồ này trong nháy mắt liền để cô ''nhớ ra'' rằng Tsurutome Rin có thói quen viết nhật ký ----

Tiểu Đậu cầm cuốn nhật ký mở ra. Trong chốc lát, căn phòng chỉ có tiếng vang nhỏ khi đầu ngón tay lật nhẹ trang sách, trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Hồi lâu, con ngươi của cô hơi co rụt lại.

Eo.

... Đậu thần, hình như tìm ra ranh giới của bản chất vấn đề rồi.

Được rồi, bây giờ phải đi đối đáp lời kịch thôi.


...

Tiểu Đậu dạo đến phòng khách.

---- Shogo đại mỹ nhân, đang ngồi ở trên ghế salon đọc sách.

Ôi, rớt tiết tháo không phải một hai ngày, mỗi ngày đều phạt nhặt nó rất nhiều lần. (←_←)

Ngay lúc cô vừa tiến vào, Makishima liền ngẩng đầu lên.

Phòng tiếp khách này chính là nơi Đậu thần nhìn thấy Shogo đại mỹ nhân lúc mới vừa tới thế giới này ---- Chỉ là hôm nay không có oi bức như lần đó, tuy rằng lò sưởi trong tường còn đang thiêu đốt, cửa sổ lại hở ra một khe nhỏ, gió đêm từ từ thổi vào.

Tiểu Đậu không nhịn được sờ sờ bộ váy trắng thuần phong cách nữ thần trên người.

Chết tiệt, phần dưới váy của Đậu thần lành lạnh... Sao, sao lại còn tung bay trong gió nữa chứ?

Gió hôm nay, hơi hỗn loạn ha?

Đang phiền muộn, Makishima đã lên tiếng.

''Rin.'' Hắn bình tĩnh gọi. ''Lại đây.''

Ừm, đại mỹ nhân ngài thật thức thời, đã sửa miệng gọi tên rồi ha?

Tiểu Đậu biết nghe lời phải đi tới.

Makishima lẳng lặng nhìn cô càng bước càng gần, mãi đến tận cô dừng lại ở trước mặt hắn. Vẫn duy trì tư thế hai chân bắt chéo, hắn dùng một tay giữ cuốn sách ở đầu gối, tay khác thong thả giơ lên ----

Cô thuận thế cúi người, nhẹ nhàng tựa ở gò má trên bàn tay hắn.

Da thịt dán vào nhau, nhiệt độ truyền qua.

---- Tại sao phải làm như thế, chính bản thân Makishima cũng chẳng rõ.

Có lẽ để xác nhận ---- Thứ ''cảm xúc'' kia vẫn còn tồn tại.

Là lúc cảm nhận được độ ấm của một người không phải là mình, mà nảy sinh sự vui thích.

Dù rằng thứ cảm xúc kia chưa tới nơi tới chốn, cũng không biết sẽ đi đến đâu. Nhưng chỉ cần hiện tại làm hắn cảm thấy thích ý đã đủ rồi.

Tay hắn vòng qua mái tóc buông xõa của cô, xoa sau gáy rồi kéo cô càng ngày càng gần. Tiểu Đậu không thể không quỳ trên sô pha, thụ động bị hắn ôm lấy ---- Bên cổ cô nóng lên, hô hấp của hắn đã phun lên gáy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui