Ngày đầu tiên ở nhà, những tưởng sẽ ngủ bủ sau những tháng ngày dài đi học, di huấn luyện vất vả, nhưng không, chả cần đến đồng hồ báo thức hay còi kèn nhà trường, đúng 5h tôi thức dậy và chẳng sao ngủ lại được nữa, rón rén qua phòng thì mẹ và em vẫn ngủ, tôi nhẹ nhàng lên sân thượng mở cửa, hít căng lồng ngực một hơi dài ngập tràn hương lúa buổi sớm mai, làm vài động tác khởi động chung, khởi động sâu, đến khởi động chuyên môn, rồi đi đi một bài quyền đã thành kỹ sảo từ trước, động tác lúc nhanh lúc chậm, uyển chuyển điều hòa như dòng nước, trần đầy năng lượng gọi là chào buổi sáng.
Tới 5h 30p , lọ mọ xuống nhà kiếm đồ ăn sáng, nhưng mỗi tội không có, mà mẹ với em còn đang ngủ, thôi đành đi tắm trước rồi đợi tiếp vậy, đợt này em tôi cũng đang nghỉ hè nên không biết khi nào nhà mới dậy đâyBuổi sáng hôm ấy, hầu như cũng chả biết làm gì ngoài qua quán giúp bố dọn hàng ra, rồi nhận nhiệm vụ trông quán cho mẹ đi chợ, thật là chán quá, buồn bực chân tay, nếu bây giờ mà ở trường chắc đang đẩy pháo ra thao trường hay đang chạy mấy vòng đồi rồi.Tôi tiếp tục trông quán đến khi mẹ về, sau đó về bên nhà ở để dọn dẹp cũng như tống đống quần áo vào máy giặt cho nó quay.
Nói chung là ở nhà cũng không có nhiều thứ phải dọn lắm, vì trước khi tôi được quân đội huấn luyện theo nền nềp chính quy, nội vụ vệ sinh, thì bố tôi đã dạy cho tôi nên người về tính ngăn nắp gọn gàng rồi, mỗi tuần ông dọn nhà là y như rằng anh em tôi không giấu được cái gì, tính cẩn thận, gọn gàng tỷ mỷ ấy nằm ở phương châm của ông” Ở đâu gọn ấy, đứng dậy sạch ngay” và “ Thấy sai sửa ngay, không được lười biếng” phương châm này cũng chịu ảnh hưởng từ thời gian ông còn là hạ sĩ quan hải quân ở đảo bạch long vĩ, nơi đầu sóng ngọn gió của tổ quốc.Hết buổi sáng thì cơ bản việc dọn nhà cũng xong xuôi, tôi đang loay hoay với mấy chậu hoa thủy tiên của mẹ trên ban công tầng 2 thì đã nghe thấy tiếng ý ới gọi từ nhà đối diện, cũng đang bên ban công tầng 2, con bé hàng xóm đang gào thi với tiếng còi xe dưới đường:Em ấy tên là Vân, Thanh vân, con bé đang học chuyên ngành đa khoa tại đại học y hải phòng, vậy là lần này cũng nghỉ hè đây, biết là gọi mình nên tôi cũng gào lên qua ban công đáp lại.- Nhắn tin đi, anh không nghe thấy gì đâu.Hẳn mọi người cũng thắc mắc là tại sao lại là nhắn tin chứ không phải gọi điện phải không, vậy thì thì lý do là đây.Vân là con gái của bác sỹ Trường, một nha sỹ có tiếng trong khu nhà tôi, gia đình Vân chuyển qua sống ở đây từ khi tôi bắt đầu vào lớp 11, em kém tôi 2 tuổi.
Hồi ấy, con bé mới đến còn bỡ ngỡ vì chưa có bạn, mặt khác lúc ấy bác trường mới mở phòng khám răng còn rất bận bịu, hầu như mỗi lần nó đi học về đều tranh thủ phụ mẹ việc bếp núc với giúp bố mấy việc ở phòng khám.
Mỗi lần tôi đi học về, nếu không phải bận việc ngoài quán với mẹ, hay đi học thêm tôi đều tranh thủ sang bên phòng khám để xem bác Trường chữa răng, vì lúc đầu chưa có định hướng trở trành một sỹ quan quân đội, thì ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành một bác sỹ, rồi gặp nhiều thành quen, tôi thân với Vân - đứa em gái nhí nhảnh này.
Thật sự, so với bạn bè đồng trang lứa vân khá là trẻ trung và mang nét dễ thương riêng có, đôi mắt to tròn, với hàm răng đều trắng bóc chuẩn con gái bác sỹ nha khoa, gương mặt thanh tú tựa thiên thần, ngây thơ như chẳng bao giờ thấy có vẻ âu lo suy nghĩ, mà quần áo thì,… Hỡi ôi không biết cơ man nào là váy cụp, váy xòe, chuẩn là một tiểu thư đáng lẽ chẳng phải động vào việc gì.
Cứ mỗi buổi chiều tôi lân la xem nghề như vậy cũng tích lũy được kha khá kiến thức về răng miệng, cũng như ngành đa khoa khi bác Trường chữa bệnh tại nhà.
Với Vân thì thi thoảng hai đứa đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ đi chơi loanh quanh hết chợ đến dọc các con đường Thị trấn, giới thiệu cho em những chỗ tôi biết, cho là hay ho mà trong con mắt của vân mọi thứ đều mới lạ, tôi cũng dành thêm thời gian chơi cầu lông với em và giải quyết vấn đề bài tập về nhà từ lớp 9 lên lớp 10, vì sau đó tôi thi vào trường sĩ quan không được phép dùng điện thoại nữa.Một sự đặc biệt nữa dẫn tới tình cảm anh em chúng tôi là… Phòng tôi trên tầng 2, cũng đối diện luôn phòng Vân ở nhà bên kia, 2 ô của sổ mỗi tối đều sáng đèn tức là còn đang học, dẫn đến câu chuyện mỗi khi tôi bắt đầu học là lại lấy điện thoại nhắn tin cho em đốc đi học cùng và em cũng vậy, như một thói quen, có khi thì hỏi bài, đa phần là tâm sự đủ mọi chuyện trong ngày em gặp phải, từ đó tôi cũng biết ngay từ khi bước vào lớp 10 em đã là một cô gái có nhiều thanh niên theo đuổi.
Nếu các bạn đã từng nghe và xem MV bài “ you belong with me’’ của taylor swift thì các bạn sẽ hiểu ra phần nào câu chuyện của chúng tôi, nhưng chỉ khác chúng tôi nhắn tin chứ không viết giấy và tôi với vân coi nhau là anh em chứ chưa từng nghĩ đến điều gì vượt quá cả.Trở về với câu chuyện ngài ban công, tôi mở facebook lên đã thấy có tin nhắn của cô nàng.- Anh hàng xóm về rồi sao không thấy báo cáo gì hửm.- Anh mới về hôm qua, đi học có được dùng điện thoại đâu mà báo cáo gì.
Mà em mới cho tay vào ổ điện hả?- Điên à, có anh cho tay vào ổ điện ấy.- Thế sao giữa ban ngày ban mặt gào to thế, muốn cả xóm nghe thấy à, người ta lại tưởng em hay anh có vấn đề.- Kệ chứ, em cả xóm này quý luôn ý, tưởng gì chứ.
Thế anh nghỉ đến bao giờ đấy.- Anh nghỉ 20 ngày, em tự tính đi, em thì sao?- Em cũng vậy, mà anh có dự định gì chưa, nghe bác Lan hôm trước bảo từ tết đến giờ anh chưa về, em lại tưởng anh quên đường về nhà.- Có quên em thì được chứ đường về thì mơ đi nhé.
Không nhớ ngày trước ai đưa em đi chơi à.- Vâng thưa anh hàng xóm, à mà giờ phải gọi là đồng chí sĩ quan nhỉ..
hihi- Ừm gọi là gì cũng được, anh thì vẫn gọi em là Vân chuối nhé hhehe- Hứ, người ta hêt chuối lâu rồi nhé, sắp thành bác sĩ rồi ạ.
Mai anh làm gì không em biết một chỗ hay cực kỳ ý, ở Thị trấn mình thôi.::)- Thế hả, thị trấn mình có chỗ nào em biết mà anh ko biết nữa.- Anh đi lâu rồi không biết, giờ em dẫn anh đi.- Thế để coi đã, chứ mai chắc anh về quê.
Không thì để sau, nghỉ còn dài mà.-“ Okie anh” Kèm thêm cái icon hình con chó cười nhe răng, bao lâu không gặp vẫn chưa hết nhí nhảnh, em không chịu thôi ngây ngô hay là với chỉ mình tôi, em mới mãi chưa chịu lớn như thế.
Nhắn tin một lúc thì tôi quên béng mất đã đến giờ cơm trưa, chắc ở quán còn đang đợi, nhân tiện nói thêm nhà tôi ăn cơm bên quán để tiện trông và bán hàng, đa phần các nhà kinh doanh ở đây đều vậy, trừ những cửa tiệm vừa là quán bán hàng vừa là nhà ở thì tất nhiên là không thôi.
Thôi nhắn tin với Vân, không quên hẹn khi nào rảnh 2 đứa đi ăn chè ở chân đài tổ quốc ghi công, tôi xuống nhà đóng cửa và về quán.Bữa trưa hôm nay đơn giản hơn, có mấy món luộc và thịt rang của bố nhưng thật sự đối với tôi cũng là rất tuyệt vời rồi, vì tôi tin nếu là bạn đã đi xa làm công việc gì, được ăn sơn hào hải vị thế nào cũng không bằng mâm cơm đầy đủ thành viên trong gia đình và còn được ăn những món mà cha mẹ nấu cho từ thuở tấm bé, còn được nhận những điều đó thì ắt hẳn bạn là người hạnh phúc nhất thế gian..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...