Có những ngày Josie Mitchell không hề muốn đến phòng tập thể dục vào lúc năm giờ ba mươi phút sáng một chút nào. Đúng năm giờ, Capital Radio trên chiếc bàn cạnh giường gào rú ầm ĩ, buộc cô phải mở mắt hất chăn ra, cố gắng hết sức để nhấc người dậy, trong khi miệng vẫn lầm bầm khó chịu.
Sau khi mặc áo phông, quần chạy thể dục và đi giày đế mềm, cô viết vài chữ nguệch ngoạc cho nhân viên dọn vệ sinh trước khi cầm túi đựng đồ thể dục lên (đã được chuẩn bị cẩn thận từ hôm trước), quần áo công sở được xếp gọn gàng trong túi xách, rồi cô ra khỏi nhà để đến câu lạc bộ Harbour.
Thói quen hàng ngày của cô hiếm khi thay đổi. Cô khẽ mỉm cười gật đầu với nhân viên quầy tiến tân (ai mà có thể mong nhận được hơn thế vào cái giờ tinh mơ này chứ?), sau đó cô đi bộ đến tủ cá nhân, treo quần áo và đứng trong sân thể dục để khởi động chân tay vào lúc 5:40.
Ở câu lạc bộ Harbour đã có rất nhiều người đến. Hầu hết là nhân viên ngân hàng, nhân viên tài chính làm trong thành phố, thỉnh thoảng cũng có người mà cô quen biết, mặc dù cô luôn khước từ bất cứ ai muốn bắt chuyện với cô. Cô nghiêm túc tập luyện và không có tâm trạng chuyện phiếm trong lúc tập.
Mỗi tuần cô tập tạ hai lần, thực hiện những bài tập tim mạch hai lần, và mỗi tuần một lần, vào sáng Chủ nhật, cô tham gia lớp đạp xe.
Cô ăn sáng trên đường đi làm. Ngày nào cũng một món: cà phê sữa nóng và bánh mì khô. Cô không có thời gian ngồi thưởng thức bữa điểm tâm, mà thực ra cô cũng chưa bao giờ thấy hứng thú với đồ ăn thức uống.
Khi còn nhỏ cô bị béo phì, cô không bao giờ cảm thấy thuộc về thế giới mình đang sống, mình bằng bạn bằng bè, vì vậy cô tìm đến đồ ăn để tự an ủi, để thoát khỏi mọi mặc cảm. Lên đại học, cô lại trượt sang thái cực đối lập và khám phá ra rằng việc không ăn uống có thể trao cho cô thứ sức mạnh không giống bất cứ thứ gì trước đó, ăn càng ít cô càng cảm thấy khỏe, ngay cả khi cơ thể cô chỉ còn da bọc xương.
Cô không ăn những thứ không "tự nhiên", theo cách gọi của cô, và duy trì sự sống nhờ rau diếp, cà chua, dưa chuột, táo, cam, thỉnh thoảng cô tự thiết đãi mình bằng bữa ăn toàn bánh mì.
Khi cô để bệnh và chỉ nặng chưa đến 44 ký lô, cô được đưa đến gặp chuyên viên tư vấn của trường đại học và họ chuẩn đoán cố mắc chứng chán ăn. Giờ đây, mặc dù nghĩ mình đã có thái độ rất lành mạnh đối với thực phẩm và cân nặng "bình thường", cô vẫn cảm thấy không thoải mái khi ăn uống trước mặt người khác, cô vẫn sợ người ta nhìn vào sẽ nghĩ cô ăn tham, hoặc tệ hơn là cô béo, bất chấp sự thật là cô có thân hình mảnh mai.
Thói nghiện thực phẩm của cô được thay thế bởi thói nghiện tập thể dục. Cô đấu tranh để giảm số lần đến phòng tập xuống còn năm lần mỗi tuần – cô có thể ngày nào cũng tập, và thỉnh thoảng, khi cô về nhà sớm mà không có việc gì làm, đó là cuộc đấu tranh để không đi tập lần thứ hai trong một buổi tối.
Và tất nhiên cô còn công việc nữa. Càng say mê với công việc, cô càng cảm thấy mình tốt hơn, và cô càng ít suy nghĩ về cuộc sống bên ngoài phòng làm việc.
Ngoài công việc, đời sống xã hội của Josie không phong phú lắm. Cô quá cứng rắn và đáng sợ để có thể có bạn gái, cô chưa bao giờ có bạn bè cùng giới thực sự, cô cũng chưa bao giờ biết đến niềm vui của một nhóm bạn gái thân thiết, và cô chưa từng chia sẻ về cuộc đời mình cho bất kỳ ai.
Trong vài dịp hiếm hoi, khi cô buộc phải viện đến mối liên kết giữa phụ nữ với nhau - nếu cô tranh thủ giành lấy sự ủng hộ của khách hàng nữ và biết rằng một lời than vãn về đàn ông sẽ tạo ra sự thân mật giả tạo – cô không bao giờ cảm thấy tự nhiên.
Nhưng cô rất tự hào về vẻ ngoài của mình, cô luôn trau chuốt kỹ lưỡng để đảm bảo rằng lúc nào trông mình cũng thật hoàn hảo: mái tóc được nhuộm sọc ở tiệm Daniel Hersheron, quần áo của Gucci, móng tay móng chân cắt tỉa không chê vào đâu được. Nếu không biết cô nổi tiếng là người đàn bà thép, hẳn bạn sẽ nhầm cô là một bà vợ giàu sang, hoặc một cô bạn gái quyến rũ.
Có thể bạn mong sẽ nhìn thấy cô ấy ăn trưa ở E&O hoặc mua sắm trên đường Bond. Có thể bạn cực lực tin rằng cô sẽ dùng bữa với một người như Alice. Chắc chắn điều bạn ít ngờ đến nhất là Josie sẽ dừng lại ở Marks & Spencer trên đường về nhà và chọn mua rau trộn hoặc thức ăn nấu sẵn, sau đó cho chúng vào lò vi sóng rồi đọc sách báo hoặc ngồi xem truyền hình trên bộ ghế sofa màu nấm cứng quèo và không thoải mái cho lắm trước khi cô leo lên giường ngủ.
Al Bruckmeister nói đùa rằng căn hộ của cô là nơi ở hoàn hảo của phụ nữ độc thân. Và Al nên biết điều đó. Anh là người bạn thực sự duy nhất của cô, hoặc ít nhất cũng là người duy nhất cô thường gặp gỡ, đồng thời là sếp thứ nhì của cô tại Goldmans, là thầy và là bạn của cô.
Al là người duy nhất biết chuyện khi Godfey Hamilton Saltz tiếp cận và đề nghị cô về làm việc cho họ, mặc dù rất tiếc khi thấy cô ra đi nhưng anh biết đó là lời đề nghị tuyệt vời đến mức không thể từ chối được, và anh nói với cô đúng như vậy.
Tính đến nay, Al, một người New York chính hiệu, đã sống ở Luân Đôn được tám năm, trong một ngôi nhà cạnh dòng sông, anh đọc Thời báo Tài chính với Tạp chí Phố Wall Châu u hàng ngày và đọc Thời báo New York vào Chủ nhật, luôn than thở rằng đi khắp thành phố này cũng không tài nào mua được bánh mì ngon.
Bốn mươi ba tuổi, cuốn hút theo phong cách Jerry Springer, và rất giàu có, bên Al không bao giờ thiếu các cô gái trẻ đẹp để anh bỡn cợt, nhưng không cô gái nào có thể chia tách tình bạn giữa anh và Josie.
Anh ngưỡng mộ Josie. Nếu anh muốn ổn định cuộc sống thêm một lần nữa (đây là điều anh không nghĩ đến, mặc dù quanh anh luôn có hàng tá phụ nữ trẻ đẹp), và Josie mới chính xác là người phụ nữ anh chọn.
Anh yêu sự bướng bỉnh của Josie. Cô mạnh mẽ cứng rắn, và anh đã có những cuộc tranh luận thú vị nhất và khiêu khích nhất với cô. Cô là người bạn đồng hành hoàn hảo để sánh bước cũng anh trong đủ loại lễ tiệc mà người đàn ông như anh phải tham gia vào và là một người tình tuyệt vời cho những bữa ăn tối với bạn bè.
Ban đầu, từ nhiều năm trước, anh cũng tán tỉnh cô. Họ cùng ăn một bữa tối sang trọng, và anh mời cô đến căn hộ cao cấp của anh để uống vài ly rượu cuối ngày. Anh đoán chắc cô sẽ bị choáng ngợp trước dinh cơ của mình, và anh hình dung cô, cũng như hầu hết những cô gái trẻ đẹp mà anh đưa về nhà, sẽ ngay lập tức mơ tưởng về một cuộc sống trong căn hộ này, sẽ vội vàng lên giường với anh với nỗ lực trở thành bà Al Bruckmeister kế tiếp.
Anh rót cho cô một ly vang Vintage Port. tắt bớt đèn, bật nhạc của Barry White, sau đó anh ngồi trở lại ghế sofa và nhìn thật sâu vào mắt Josie, hỏi cô rằng tại sao một người phụ nữ xinh đẹp như cô lại chưa có ai bên cạnh.
Và Josie cười ồ lên.
Cô cười mãi, cười mãi cho đến khi nước mắt chảy xuống hai gò má.
"Thật cảm động quá", cuối cùng cô cũng ấp úng nói và đưa tay lau nước mắt lẫn mascara trong lúc Al ngồi im không hiểu cô cười vì cái chết tiệt gì. "Có phải đây là cách anh quyến rũ những cô gái trẻ đẹp lên giường với anh không?"
"À, ừ" lúc sau anh nói vậy. "Và tôi phải nói với cô là biện pháp này thường mang lại hiệu quả".
" Anh không mong tôi sẽ rơi vào cái bẫy dở hơi này chứ?"
"Đại loại là tôi cũng mong cô sẽ mắc bẫy", anh nói với niềm hy vọng tràn trề. "Liệu cô có mắc bẫy không? Ý tôi là, có đáng để tiếp tục tiến tới không?"
"Với cái gì?" Josie cười thích chí. "Với nhiều câu nói nịnh đầm hơn à? Al Bruckmeister, anh không có cơ may nào đâu. Tôi nói cho anh biết nhé, ngay cả khi tôi bị ai đó ở công sở hấp dẫn, điều vốn không đời nào xảy ra, thì anh cũng sẽ phải đứng dưới cùng trong danh sách của tôi."
"Ờ, cảm ơn." Lòng tự trong của anh ngay lập tức bị tổn thương.
"Thôi, làm ơn đi mà. Đừng diễn trò cậu-bé-bị-tổn-thương nữa. Al này, anh là người đàn ông tuyệt vời, nhưng cũng đểu giả đến mức không thể tin được, hơn nữa mối quan hệ giữa tôi và anh sẽ không đi đến đâu hết. Mà, mấy câu tán tỉnh của anh nghe ớn lắm. Nếu anh muốn, tôi sẽ giúp anh nghĩ ra những lời có cánh tuyệt vời hơn nhiều để dành cho nạn nhân kế tiếp."
"Tôi luôn nghĩ những lời bay bướm của tôi rất hay. Chưa lần nào tôi thất bại đâu."
Josie lắc đầu. "Tôi rất tiếc, nhưng anh phải làm tốt hơn thế. Rót cho tôi thêm một ly rượu đi, và tôi sẽ nói cho anh biết là phụ nữ muốn nghe những lời nói như thế nào."
"Làm sao cô biết được?" Al đứng lên và nhe răng cười. "Cô là đàn ông mặc quần áo phụ nữ chắc."
"Tự ái quá, tự ái quá," cô dỗ dành. "Chỉ vì tôi sẽ không ngủ với anh. Nhưng tin tốt lành là tôi sẽ là bạn của anh, và tin tôi đi, anh sẽ có nhiều thời gian vui vẻ bên tôi hơn nếu tôi là người bạn suốt đời của anh thay vì là nhân tình một đêm, bởi mối quan hệ đó sẽ chỉ kéo dài vài tuần thôi."
Al nhướng một chân mày lên. "Một vài tuần à? Lâu đến vậy sao?"
"Nếu như anh may mắn."
Và cô đã đúng. Tính đến giờ, họ làm bạn với nhau được sáu năm rồi, và anh là người duy nhất cô luôn tin tưởng, là người duy nhất mà cô không thấy chán gặp.
Họ thường gặp nhau một hoặc hai lần mỗi tuần, cùng đi ăn, hoặc cùng đi xem phim. Cuối tuần, nếu Al không cặp với ai, Josie sẽ cùng anh đi uống cocktail hoặc dự tiệc tối vào thứ Bảy, hoặc cùng nhau đi dạo trong công viên Hyde ngày Chủ nhật và ăn trưa với nhóm bạn của Al. Nếu Al đang hẹn hò, họ sẽ gặp nhau ít hơn một chút (những cô gái trong cuộc đời anh luôn sợ Josie), và vào một vài dịp hiếm hoi, khi Josie qua lại với anh chàng nào đó, Al sẽ than vãn một thời gian trước khi tìm được nhân tình mới, bởi anh biết mối quan hệ của Josie sẽ không kéo dài lâu, và người bạn của anh sẽ sớm trở lại.
Lần cuối cùng Josie quan hệ tình dục là cách đây mười tám tháng, và sự thật này khiến Al choáng váng, anh thường đề nghị giúp cô thay đổi nhưng luôn luôn được chào đón bời những cái đảo mắt và một tràng cười liên hồi. Josie tự nhủ rằng mình quá bận rộn để nghĩ đến đàn ông, rằng công việc rất quan trọng và một mối quan hệ tình ái sẽ khiến cô sao nhãng. Nhưng mới vài tuần trước thôi, có gì kỳ lạ đã xảy ra. Và điều kỳ lạ đó mang tên Joe Chambers.
Josie biết những lời tán tỉnh của anh chỉ là xu nịnh. Cô biết rõ tiếng tăm của anh và cô phải tránh xa anh. Nhưng dường như đầu óc và "cô bé" của cô không đồng ý như vậy, và cô thực sự bị sốc khi nhận thấy Joe Chambers đang đánh thức xúc cảm bên trong cô – Josie những tưởng mình đã quên cảm giác đó từ rất lâu rồi.
Tất cả bắt đầu từ buổi tối trong chiếc taxi, khi anh hôn cô. Cô bước ra khỏi xe mà không nói nên lời, và khi vào tới nhà, cô phải dựa lưng vào tường mất vài giây để hơi thở ổn định trở lại.
Mày đúng là lố lăng, cô tự nói như vậy. Anh ta là đồng nghiệp, anh ta có tai tiếng là đểu cáng, và điều tồi tệ nhất là anh ta đã lập gia đình.
Nhưng đêm đó, cô nằm trên giường mà không thể không hình dung về sự việc sẽ xảy ra nếu cô mời anh vào nhà. Hơi thở của cô gấp gáp hơn, bàn tay cô luồn xuống dưới thấp hơn và cô hình dung thấy anh mỉm cười với cô khi cởi cúc áo của cô, rồi cúi xuống hôn cô và kéo váy cô lên tận đùi.
Thứ Hai, ở văn phòng, cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, và cô cầu mong anh đừng trò chuyện với cô dù bằng cách này hay cách khác.
Josie cố gắng tránh mặt Joe suốt một tuần, bất chấp cái cảm giác đôi mắt anh đang thiêu đốt cô. Rồi đến ngày thứ Sáu, cô phải làm việc muộn để hoàn thành bài thuyết trình, và đó là lúc cô nhận thấy có người đứng sau lưng.
"Chà chà." Joe kéo ống tay áo lên để xem đồng hồ. "Tám giờ tối thứ Sáu mà cô vẫn làm việc sao? Cô thật là tận tâm quá."
Josie nhún vai và quay lại với bàn phím. "Tôi chỉ đang hoàn thành bài thuyết trình. Tôi giúp gì được anh?" Sự lạnh lùng trong giọng nói của cô che giấu tâm trạng bồn chồn.
"Tôi không biết. Cô có thể à?"
Josie không nói gì, chỉ tiếp tục gõ bàn phím.
"Được rồi," Joe thở dài, đi về phía bên kia bàn làm việc và đứng đối diện với cô. "Tôi xin lỗi vì đã hôn cô. Tôi xin lỗi vì không thể không nhận thấy cô quá đẹp, nhưng tôi hứa tôi sẽ không làm vậy nữa. Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?"
Không! Josie thầm nghĩ. Tất nhiên là không rồi! Nhưng cô thở dài và gật đầu. "Cám ơn anh."
"Tôi biết cô sẽ hiểu lầm điều tôi sắp nói, nhưng bây giờ là tám giờ tối và tôi rất đói. Tôi định ra ngoài mua pizza. Cô có muốn đi không?"
Chỉ là pizza thôi, Josie nghĩ bụng. Anh ta đâu có mời mình ra ngoài ăn bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh và ở nơi đó anh ta sẽ tán tỉnh mình (đáng tiếc hơn đây!). Chỉ là ăn pizza thôi, vì Chúa. Liệu có xảy ra chuyện gì khi ăn pizza không?
"Anh vẫn mắc kẹt ở văn phòng với Dave." Joe bước vào văn phòng riêng bên ngoài tầng giao dịch để gọi cho Alice và để Josie không nghe thấy. "Bọn anh sẽ ra ngoài ăn tạm bánh pizza, sau đó chắc bọn anh sẽ quay lại văn phòng. Em yêu, đừng đợi anh nhé, có thể anh sẽ về muộn." Xin Chúa, anh thầm nghĩ và bắt tréo hai ngón tay. Xin Chúa hãy kéo dài buổi tối này ra.
Alice thở dài và buồn bã đặt điện thoại xuống. Làm ơn đừng diễn lại chuyện này, cô cầu nguyện. Suốt một thời gian dài anh đã rất dễ thương. Xin đừng làm vậy với em nữa.
Quán Pizza Express không hề có chút gì lãng mạn. Nền nhà lát gạch cứng một màu, ánh đèn màu trắng toát không tạo được không khí ngập tràn yêu thương cho bữa tối, và quả thực tình yêu là thứ ít khả năng xuất hiện nhất trong tâm trí Joe và Josie khi họ ngồi vào chiếc bàn trong góc phòng gọi món.
Joe gọi pizza Napolitana, Josie gọi rau trộn, một chai Montepulciano và một chai San Pellegrino để hai người nuốt trôi chỗ thức ăn.
Mình cũng không nhớ, Josie thầm nghĩ khi cô nhìn Joe nới lỏng cà vạt và đưa tay lên vuốt tóc, lần cuối cùng mình gặp một người quyến rũ như thế này là khi nào. Anh ta là thế nào, tại sao mình lại sẵn sàng đạt cực khoái chỉ bằng việc ngồi đây nhìn anh ta cơ chứ?
Nhanh nhanh về nhà thôi, Joe nghĩ bụng, với vẻ quyến rũ trẻ trung nhất, anh biết đặt câu hỏi chính xác và mỉm cười mỗi khi cần, nhưng anh cũng cẩn trọng không tỏ ra ve vãn quá, cẩn thận để không vô tình thể hiện rằng mình quá cuốn hút, quá sành sỏi trong việc này.
Gần tới rồi. Anh cảm thấy sự phấn khích quen thuộc, sự hồi hộp của một điều mới mẻ. Chúa ơi, đêm nay mới gọi là đêm thực sự.
Bánh pizza đã ăn hết, rau trộn xỉa quanh đĩa và bỏ lại, một nửa chỗ nước và rượu đã hết. Trò chuyện hết sức rời rạc, vì cả hai người đều biết chuyện sẽ đi đến đâu. Josie cố giả vờ như việc này hoàn toàn trong sáng, nhưng sau khi Joe quay trở lại từ phòng vệ sinh, cô biết mình sẽ ngủ với anh ta, mặc dù rành rành là việc này quá nguy hiểm, rành rành là anh ta cũng quá nguy hiểm.
Nhanh thôi.
Cuộc trò chuyện tạm lắng khi họ uống hết chai rượu thứ hai. Joe chống cằm nhìn Josie chằm chằm. Đôi mắt anh phủ lên cô ham muốn mạnh mẽ, còn bụng dạ cô cứ thốt lên từng cơn.
"Có lẽ anh không nên nói điều này," anh nói, giọng trầm và chậm rãi, và lần đầu tiên trong buổi tối, nụ cười biến mất trên mặt anh, "và anh biết có thể em không tin anh, nhưng điều duy nhất mà anh nghĩ đến trong buổi tối hôm nay là đưa em lên giường và làm tình với em."
"Em biết." Từ ngữ buột khỏi miệng Josie trước khi cô kịp suy nghĩ. "Đến nhà em nhé?"
Không cần nói gì thêm, họ trả tiền và rời đi, thế rồi ngay khi ra tới đường phố vắng vẻ, họ đứng lại nhìn nhau và trong nhiều giây liền, họ hôn nhau điên cuồng, đôi tay Joe trườn khắp cơ thể Josie, còn cô cắn môi anh và khao khát anh vào trong mình ngay lập tức.
Trên hàng ghế khách trong xe taxi, Josie nằm trong vòng tay Joe, đôi mắt nhắm nghiềm thưởng thức mọi cảm giác khi anh lần lần bàn tay dọc đùi cô, khẽ thở hổn hển khi ngón tay anh luồn dưới váy cô, ngay phía trên dây buộc bít tất, và cuối cùng, cuối cùng là trên da thịt cô, (Ơn Chúa, cô nghĩ bụng, là sáng nay mình đi tất thay vì mặc quần bó. Ơn Chúa là mình đang mặc quần lót mới, Ơn Chúa là mình mới tẩy lông chân hồi tuần trước).
Cao hơn nữa đi, cô nín thở hy vọng, cơn sóng thèm khát cuộn khắp cơ thể cô trong khi chờ anh đưa tay đến nơi nhạy cảm nhất. Cao hơn. Cao hơn nữa. Các ngón tay anh nhẹ nhàng chà bên ngoài quần lót của cô, nhẹ đến mức gần như không tưởng tượng nổi, rồi mạnh dần, rồi trượt xuống đùi cô, lần lần đến đầu gối cô. Josie thở dài khi cô quay đầu lại tìm lưỡi anh.
Giờ thì không còn đường quay lại nữa.
Mới lên cầu thang và vào phòng cô, cánh cửa chưa kịp đóng thì họ lại lao vào hôn nhau, khẽ cười vì căng thẳng. Bước đi vụng về, vẫn hôn nhau cuồng nhiệt, ngã nhào xuống giường, lưỡi, ngón tay và môi miệng trườn đi khắp nơi, cảm nhận, nếm, mút, liếm láp. Thì thào, thở dốc, sự gấp gáp tăng dần, cơ thể trườn lên cơ thể, trở đi trở lại.
Và cuối cùng họ nhẹ nhõm khi Joe nằm xuống, hơi thở họ đứt đoạn trước niềm khoái lạc bị lãng quên và ngăn cấm. Đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi cô mím chặt. Rồi cô thở hổn hển cho đến khi toàn thân cứng đờ.
Joe ngắm Josie khi cô cười trên người anh, đôi mắt cô nhắm nghiền, đôi môi mím chặt và cô thở hổn hển khi anh thọc vào sâu hơn, nhanh hơn. Anh luồn mấy ngón tay xuống dưới mơn trớn cô trong khi anh vào sâu hơn nữa, anh sung sướng nhìn nụ cười bất ngờ của cô, niềm hoan lạc của cô, toàn thân cô cứng đờ rồi co lại khi cô đạt cực khoái, và ngay lập tức cô đầu hàng dương v*t của anh.
Họ nằm trên giường mỉm cười với nhau. Joe lần tay tìm đôi môi cô, anh nhìn cô nếm mùi vị của chính mình khi cô đưa ngón tay của anh vào miệng. Hôn nhau, vuốt tóc, thì thầm.
"Thật là tuyệt diệu." Joe mỉm cười và lần tay theo món tóc sau tai cô.
"Em cá là anh nói vậy với tất cả các cô gái khác."
"Ừ, nhưng hiếm khi anh thực lòng muốn nói vậy. Lần này đúng là không thể tin được." Anh hôn cô. Anh thực lòng muốn nói vậy. "Em đúng là không thể tin được."
"Tuyệt vời, phải không anh?" Josie mỉm cười như mèo con vớ được cá, cô có cảm giác mình là mèo con vớ được cá, cô đã quên mất cảm giác thỏa mãn của con mèo vớ được cá là như thể nào.
Joe vươn vai và trở người xem đồng hồ. "Chết tiệt" anh rít lên.
"Vợ anh à?"
Anh trở mình lại và hôn Josie. "Giá như anh có thể ở đây với em."
"Quá nửa đêm rồi," cô nói. "Anh nên về nhà."
"Chưa kết thúc đâu em nhé." Anh nghiêng người hôn cô thêm lần nữa. "Chúa ơi. Em giỏi không thể tin được. Ngày mai em nhé?"
Josie nhẹ cười. "Ngày mai là thứ Bảy."
"Thì sao? Chiều mai được không em? Em sẽ làm gì nào?"
Josie muốn nói là cô bận. Cô muốn nói là cô không rảnh rỗi, rằng đây chỉ là kiểu tình một đêm và cô không phải loại gái tằng tịu với đàn ông có vợ, nhưng cô không nói gì.
"Chiều mai hả anh?" Cô nằm trở lại giường khi Joe mơn trớn một nụ hoa đang cương cứng của cô. "Em sẽ nằm đây đợi anh lại đến."
"Ôi Chúa ơi," Joe rên rỉ và trèo lại giường. "Anh khổng thể để em một mình được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...