- Linh...Linh à....
Anh hớt hải chạy theo bóng dáng ngúng nguẩy giận dỗi của Linh. Chả là hôm qua anh chàng hứa đưa Linh đi ăn nhưng lại lặn mất tăm không thấy đâu cả buổi cũng không gọi lấy một cuộc điện thoại mà chỉ gửi vỏn vẹn một cái tin nhắn chẳng liên quan gì, báo hại qua cô phải ăn mì tôm nên hôm nay cô nàng quyết tâm giận ra mặt để cảnh cáo.
- Thôi mà, cho anh xin lỗi chuyện hôm qua.
Không nhắc thì thôi chứ nhắc đến chuyện bữa cơm hơi hôm qua, máu Linh lại sôi lên. Cô quay phắt lại, đôi mắt gườm gườm nhìn Phong như muốn xé tan nát cái bản mặt đẹp trai ấy ra.
- Anh dám bỏ em gái anh một mình chờ đợi anh cả một tối như thế hả? Anh có biết là em ngồi chờ anh bao lâu không hả? Là 3 tiếng, 3 tiếng đấy anh biết chưa ????
Linh hét lên, bao nhiêu bực tức cứ theo đấy mà xả ra. Cô chỉ hận là không thể nhào lại bóp cổ anh cho chết ngạt, ai bảo cô là em gái anh chứ.
Cơn lửa giận trong Linh cứ ngùn ngụt như muốn nhấn chìm anh trong đó khiến người Phong nhũn ra.
“ Ôi thôi....chết tôi rồi ”
Anh khóc thầm nhưng vẫn phải lấy hết can đảm bước đến bên cạnh bà la sát bé nhỏ của anh làm ngọt.
- Thì hôm qua, anh đi với Dương mà.
- Dương nào chứ. Anh khá lắm, dám bỏ em gái anh đi với người khác. Xem lần này em xử anh thế nào.
Những tưởng anh sẽ ngon lành nhẹ nhàng bảo toàn được thân xác khi mà Linh biết anh để cô chờ cả tối như thế là vì bận đi với Thùy Dương,nhưng ai ngờ, đầu óc cô em gái của anh lại chậm tiêu đến thế. Vậy là xong, lần này chắc anh lại phải vác cái thân xác tả tơi về nhờ Duy băng bó rồi. Nghĩ đến mà rùng mình.
Anh nhắm tịt mắt chờ bản án tử hình từ Linh. 1p....2p...3p..4p...5p..... vẫn không thấy động tĩnh gì.
“ Không lẽ, nó đổi ý hành xác mình theo kiểu khác. Ôi không......”
Chỉ nghĩ thôi mà da ốc da gà anh đã thi nhau nổi lên. Anh he hé con mắt định xem cô em gái ngớ ngẩn của mình đang làm gì thì ôi không, cả thân hình anh đổ nhào xuống đất, giật mình. Cái quái gì vậy trời, Linh đang vừa vỗ trán vừa lẩm bẩm cái gì đó một mình. Và anh, đã bị xem như không khí. Chẳng phải ban nãy cô còn muốn xử đẹp anh sao? Thật là hết nói nổi mà.
- Anh à, anh nói đi, có phải hôm qua anh đi với Thùy Dương không?
Linh ngây thơ quay sang hỏi anh sau một hồi vật lộn đấu tranh suy nghĩ xem đứa con gái tên Dương chết tiệt nào báo hại cô hôm qua phải ăn mì tôm thì bất giác nghĩ đến Thùy Dương nên mới vỗ trán như vậy.
- Ủa. Anh à, anh đâu rồi? Anh à...anh ơi....
Linh réo ầm lên khi không thấy anh.
Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị cô một lần nữa làm cho hồn bay phách lạc. Cô em gái này của anh không biết lúc nào mới chững chạc lên được đây, khẽ lắc đầu, anh ngán ngẩm lên tiếng.
- Anh đây, em có thể nhỏ giọng lại được không hả.
- Ây za, sao anh lại nằm đó chứ. Dậy đi nhanh lên, thật là mất mặt quá mà.
Linh nhăn mặt luống cuống cúi xuống đỡ anh dậy.
- Tác phẩm của em cả đó, mai mốt anh mà lên báo với cái hình tượng chả giống ai này thì tại em cả đó.
Phong nhéo mũi Linh khiến cô chun mũi lên la oai oái.
- Ây za, sao lại tại em chứ.
Anh đang định nói gì đó thì nhanh chóng bị cô chặn lại.
- Mà hôm qua anh đi chơi với Thùy Dương hả?
Linh giương đôi mắt trong veo nhìn anh.
Anh thoáng bất động trước thái độ ấy của Linh, mới đó còn sống chết đòi xử anh mà sao bỗng nhiên bình thường lại nhanh vậy. Thật là biến đổi như thời tiết mà.
Anh chỉ khẽ thở dài chưa biết mở miệng như thế nào thì ngay lập tức nghe thấy một giọng êm ơi là êm, nhẹ ơi là nhẹ mà nịnh ơi là nịnh làm cho trái tim anh rung lên từng hồi cảnh báo đạt mứa nguy hiểm cần đề phòng.
- Anh à, nói cho em biết đi, qua anh đi với Thùy Dương đúng không? Rồi hai người đi đâu? Làm gì? Nói những gì? Rồi khi nào về?....blabla...
Nhìn điệu bộ nhõng nhẽo như con cún con cùng cái miệng nhỏ nhắn hết chu chéo lại trề ra, khuôn mặt thì hết sức biểu cảm của Linh mà anh bật cười. Sao cô em của anh lại có thể đáng yêu đến vậy chứ, như thế này thì làm sao mà anh chàng trợ lí của anh chịu nổi đây.
Anh khẽ cốc đầu cô.
- Ngốc ạ, không nói cho em.
Rồi anh đút tay vào túi quần dong thẳng mặc cho Linh cứ lẽo đẽo mà nheo đòi anh kể.
Khóe môi anh khẽ nở một nụ cười thật tươi, tràn đầy hạnh phúc bởi sau ngày hôm qua, anh nhận ra cô không lạnh lùng như cái vỏ bọc bên ngoài mà cô cố tạo ra, thực chất cô ấm áp hơn như thế rất nhiều và bản thân cô hiện tại chỉ là đang cố che đậy đi những vết thương mà trái tim cô đang phải gánh chịu. Anh hi vọng, cô sẽ thay đổi, sẽ trở lại như trước kia và người cùng cô bước đi trên con đường ấy sẽ là anh. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng khiến trái tim anh run lên hạnh phúc rồi.
Đang chìm đắm trong ảo tưởng hạnh phúc thì anh bị một giọng hét chói tai giật về thực tại.
- A...Thùy Dương....
Linh chạy vượt lên, vứt lại anh phía sau không thương tiếc. Đúng thật là “em có phải em gái anh không vậy Linh”, anh đau khổ.
Lắc đầu, anh nhìn theo phía mà Linh đang hớt hải chạy lại, đôi mắt chợt khựng lại, nhìn chăm chăm vào con người đó, một dây tơ trong lồng ngực lại khẽ rung lên.
Từ phía cổng khoa Tạo Dáng Công Nghiệp Viện đại học Mở Hà Nội, một bóng dáng quen thuộc đang lạnh lùng di chuyển về phía anh như một tảng băng trôi không cảm xúc, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh đến rợn người.
Anh khẽ rùng mình khi nhận thấy đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Mải suy nghĩ quá mà cô đến trước mặt anh từ lúc nào anh cũng không hay biết.
- Chào…e...
- Mũ.
Một câu cụt ngủn nhưng cũng đủ để anh hiểu. Anh thiệt là khổ quá mà, chỉ muốn chào hỏi cô một câu thì bị cô dội ngay cho gáo nước lạnh.
- À, xin lỗi em nha, anh không biết sẽ gặp em ở đây nên không mang theo rồi.
Đôi mày cô khẽ chau lại rồi cũng giãn nhanh ra, cô quay mặt bước đi không một chút cảm xúc.
- Em không muốn lấy lại nó sao.
- Khi nào?
Bóng dáng ấy vẫn không quay lại nhìn anh chỉ nhẹ nhàng phát ra hai từ không hơn không kém.
Khóe mắt anh khẽ hiện lên một ý cười.
“ Đúng vậy, em hoàn toàn không lạnh lùng như vẻ bề ngoài đúng không? ”
- Tối nay, 8h hồ Gươm nhé.
- Được.
Anh hạnh phúc,vẻ cười càng hiện rõ hơn trên nét mặt. Anh biết chắc chắn là cô sẽ đồng ý nhưng không hiểu sao trong lòng lại vui đến vậy. Kìm nén sự vui mừng ấy xuống, anh nhẹ nhàng bước lại bên cô.
- Anh sẽ đón em.
Đôi mắt u lạnh màu cà phê của cô nhìn sang anh.
“ chết tiệt...nụ cười ấy.. ”
Trái tim cô ngưng lại vài giây khi bắt gạp nụ cười hiền dịu ấm áp của anh. Sao thế này, sao trái tim cô lại không chịu nghe lời cô thế này. Khổ quá đi mà.
Cố làm ra vẻ lạnh lùng để che giấu đi thứ cảm xúc lạ đang len lỏi trong trái tim không chịu ngồi yên của mình, cô quay mặt đi hướng khác.
- Không cần. Tôi tự đi được.
Người con gái ấy, vô tình thế sao. Khẽ quay đi, giọng nói bộc lộ rõ sự thất vọng nuối tiếc.
- Em không muốn thì thôi vậy. Hẹn gặp em tối nay nhé.
Giây phút anh quay lưng bước ngược về phía ấy khiến lồng ngực cô khẽ nhói lên. Sao cô thấy khó chịu vậy chứ, đôi mắt ấy có chút gì đó mờ mờ thì phải, buồn sao? Nó len cả vào trái tim cô khiến nó cảm thấy tội lỗi, cứ như thể tất cả là tại cô vậy.
- 7h30.
Câu nói ấy, có phải, cô vừa nói không chứ, anh như muốn hét thật to lên hạnh phúc. Đôi chân anh không thể nào bước tiếp hơn nữa, anh chạy nhanh lại phía cô, vòng tay anh khẽ siết chặt lấy thân hình ấy vào lòng.
- Cảm ơn em.
Anh đã tưởng cô sẽ không chịu đi cùng anh chứ, anh đã tưởng rằng anh không thể thay đổi suy nghĩ của cô rồi chứ, nhưng không, chỉ một câu nói ấy thôi cũng đã cho anh biết cô không quá vô tình đến vậy.
Đôi môi lại vẽ nên một nụ cười viễn hoặc lòng người khiến trái tim cô vô thức mà lại đập nhanh lên.
-Đừng quên mang theo chiếc mũ.
Cô nhanh chóng rời đi để anh không thấy đôi gò má cô đã ửng lên và trái tim đang loạn nhịp của cô.
“ Cảm giác ấy, là sao chứ ”
Anh nhìn theo bóng cô khuất dần sau cánh cửa vào khoa, lòng chợt vui lạ thường.
“ Bốp ”
Một vật thể bay không thương tiếc đáp vào đầu anh kéo anh về với thực tại.
Định thần lại sau cú đau đến điếng người ấy, anh hoảng hồn khi thấy khuôn mặt như sư tử cái của Linh đang lao về phía anh.
- Lần này thì anh chết với em.
Linh rít lên, cái giọng sư tử hống như muốn xé xác anh ra làm trăm ngàn mảnh.
Thôi chết, nãy anh mải nói chuyện với cô mà quên mất cô em hiền dịu này. Giờ thì số anh xem như tận thật rồi.
- Anh dám xem em là không khí hả. Anh được lắm. Giờ thì anh biết tay em.
Linh lao về phía anh với tốc độ chóng mặt mang theo dòng dung nham khó mà kìm lại được.
Nhận rõ sự nguy hiểm đến tính mạng, anh nhìn Linh đau khổ.
“36 kế thì chuồn là thượng sách ”
- Linh à, anh có việc bận anh đi trước.
Rồi ba chân bốn cẳng, anh phi như xé gió chạy mất dạng, bỏ lại Linh phía sau với một cục tức có thể đè chết người vẫn không ngừng rít lên.
- Phong Già chết tiệt, anh đứng lại đó cho em, xem em có xay anh thành cháo không hả.
Ôi mẹ ơi. Anh mà không nhanh chân chắc giờ này thảm lắm rồi. Cô em gái này thật không nể mặt anh chút nào mà, ai đời lại rống tên anh mà chửi như thế chứ, lỡ may có start nào nghe được thì có phải khổ anh không chứ.
Lắc đầu trước cái tính trẻ con ngốc nghếch đến là đáng yêu của Linh, anh khẽ cười rồi bước nhanh về bên đường đối diện, khuất dạng trong dòng người tấp nập.
Anh vui vẻ trở lại quán, lòng nhẹ tênh như một sợi long vũ cứ nhẹ nhàng trôi vào một vùng trời hạnh phúc.
Còn bên kia, trong lớp học lại có một con người đang phân vân suy nghĩ cho những cảm xúc lạ lẫm trong trái tim mà không thể nào giải đáp, cứ đau đáu khó chịu không hiểu vì sao mỗi khi gần anh trái tim lại đạp nhanh đến thế, vì sao mỗi khi nhìn thấy nụ cười ấy lại thấy ấm áp đến vậy, phải chăng trái tim cô đã thay đổi rồi sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...