Chương 22 :
Bảo Minh uể oải trở mình, cảm thấy toàn thân đau nhức như vừa trải qua một cuộc vận động mạnh.
Nhìn khung cảnh xung quanh khiến Bảo Minh bất giác giật mình. Cả căn phòng như một bãi chiến trường, quần áo vương vãi từ trên giường xuống dưới đất, trên sàn cũng lăn lóc ngổn ngang những vỏ bia và rác. Trong không khí vẫn còn vương lại mùi hương nữ giới, len lỏi vào từng tế bào não bộ, mơ hồ chạy ngược lại những hình ảnh không rõ nét trong trí nhớ.
Một bờ vai trần nóng bỏng, làn da mịn màng căng đầy sức sống, vị ngọt hoà với mùi máu tanh nơi khoé miệng, cảm giác mềm mại nơi bàn tay khi di chuyển tới từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể nữ nhân, rồi cả cái xúc cảm lâng lâng của lần đầu tiên, tấ cả chân thực đến lạ. Nó khiến trái tim Bảo Minh bồi hồi, nhưng cũng giấy lên nhưng suy nghĩ khó hiểu.
Bảo Minh không thể nhớ rõ chuyện gì đã sảy ra tối hôm qua, mọi chuyện chỉ là những khoảnh khắc rời rạc nhưng xúc cảm lại vô cùng chân thực. Xâu chuỗi mọi hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ, Bảo Minh thoáng chốc giật mình, không lẽ giữa cậu và người nữ nhân mơ hồ kia phát sinh quan hệ nam nữ. Không thể nào, hôm qua cậu say đến mức không biết trời đất là gì, đến đi còn không nổi thì làm gì còn sức lực để mà vận động tạo hình vậy chứ.
Thở dài gạt suy nghĩ ấy qua một bên, nó thực làm Bảo Minh đau đầu mà. Chẳng cần biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên cần phải đi tắm đã, không thể giày vò cơ thể đang đau ê ẩm này được.
Bước ra khỏi phòng tắm, Bảo Minh giật sững người khi thấy một nữ nhân đang nằm trên giường, một nửa người vắt xuống sàn nhà, trông có vẻ như rất mệt mỏi.
Bảo Minh không hiểu cô gái này sao lại xuất hiện ở đây, cậu nhớ trước khi vào phòng tắm đã khoá cửa rất cẩn thận, không lẽ cô ta leo cửa sổ vào sao. Trường hợp này cũng không thể, bởi cửa sổ vốn dĩ được khoá trong thì cô gái này tuyệt nhiên không thể từ ngoài mà vào được, còn chưa kể, từ căn phòng này nhìn xuống có vẻ là khá cao, chí ít cũng phải tầng bảy hoặc tầng tám, vậy thì khả năng này là phi lí. Rốt cuộc, cô ta là ai và từa đâu đến, đặc biệt hơn, tại sao cô ta có thể vào được đây.
-Này cô, cô là ai, sao lại vào được đây.
Bảo minh khẽ lay tay nữ nhân ấy, cố gắng nhìn xem bộ dáng cô ta như thế nào nhưng vô ích, mái tóc đen dài xoã xuống che phủ hết gương mặt, chỉ nghe đáp lại thều thào bằng một giọng yếu ớt.
-Khoá cửa lại, làm ơn.
Đôi tay không chút sức lực chỉ nhẹ về phía cửa phòng rồi nhanh chóng trước xuống, một bên dây váy cũng theo đó rơi xuống, để lộ phần da thịt đỏ hồng khiến cơ thể Bảo Minh thoáng nóng lên.
-Tại sao tôi phải nghe lời cô. Cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai, tại sao cô lại vào được đây.
Bên ngoài bỗng nhiên vọng lại tiếng bức chân dồn dập, tiếng người quát mắng đầy giận dữ.
-Chúng mày dù phải lật tung cái khách sạn này lên cũng phải tìm được cô ta cho tao. Khốn kiếp.
Dường như hiểu ra một chút vấn đề, Bảo Minh chạy vội lại khoá trái cửa từ bên trong, áp sát tai vào cửa im lặng lắng nghe.
Tiếng bước chân ngày càng gần, rõ nét, chồng lên nhau. Ước chừng bên ngoài đó cũng phải tầm trên chục người. Bảo Minh nín thở cố gắng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
-Anh Triệu, em nghĩ con bé đó đã chạy mất rồi.
-Lũ ăn hại. Gọi thêm người tìm ngay cô ta về đây cho tao.
Tiếng rít giận dữ vang lên như con thú bị mắc bẫy, chắc hẳn đó là tên Triệu mà gã kia vừa nhắc tới.
Bên trong cánh cửa, suy nghĩ của Bảo Minh rối mòng trong đống thắc mắc, không biết cô gái này gây thù oán gì với đám người ngoài kia để phải bị truy đuổi như vậy, liệu bọn họ có phải là xã hội đen, còn cô gái này đã đắc tội với tên đại ca họ Triệu đó nên bị bọn chúng truy sát cũng nên. Nhưng nhìn bộ dạng cô ta, đâu đến nỗi như vậy.
Âm thanh ồn ào ngoài hành lang nhỏ dần rồi biến mất. Bảo Minh he hé cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Hành lang rộng và dài hun hút vắng tênh không một bóng người. Lúc này, Bảo Minh mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm quay người vào bên trong.
-Bọn họ đi rồi, cô an toàn rồi đấy.
Chỉ vừa quay lưng lại, một nhân ảnh đã lao vụt về phía Bảo Minh khiến cậu bất giác giật mình và hoảng sợ.
Bờ môi ấy, ánh mắt ấy, mùi hương ấy, gương mặt ấy bỗng nhiên quen thuộc đến kì lạ. Mùi máu tanh lại xộc vào khoang mũi, rỉ cả vào kẻ miệng Bảo Minh, vị tanh nồng hoà quyện vào từng dây xúc cảm ngọt ngào.
Những mảnh vụn kí ức tối hôm trước bất giác được xâu chuỗi, Bảo Minh có chút ngỡ ngàng nhận ra nữ nhân trong vòng tay mình, không ai khác chính là cô gái phục vụ quán cà phê và cũng chính là người con gái đã cùng cạu đêm hôm trước.Khoé môi khẽ cong lên, Bảo Minh siết chặt tay ôm lấy cơ thể nóng bỏng, đôi môi linh hoạt đáp lại nụ hôn đầy gợi tình.
Biểu cảm của cô gái làm cho Bảo Minh khá sững sờ, mạnh dạn, gấp gáp, cơ thể cũng càng ngày càng nóng lên, mồ hôi ướt đẫm cả vùng ngực cậu.
Bảo Minh khẽ đẩy cô ra khỏi người cậu, hình như có chuyện gì đó không ổn. Đôi mắt vô thức ấy, đôi môi căng mọng rớm máu ấy nhìn cậu thèm khát. Từ đáy mắt ấy, Bảo Minh thấy rõ dục vọng khó kiềm chế trong cơ thể kia.
Phát nhiệt, vô thức, dục vọng, không lẽ cô gái này trong cơ thể có thuốc kích dục, và bây giờ chính là lúc phát tác của nó. Bảo Minh thoáng buồn, chỉ khi chịu sự tác dụng của thuốc cô ta mới tìm đến cậu như một dụng cụ để phát tiết thôi sao. Vậy đêm qua, mọi chuyện có là như vậy, hay đơn giản là sự tự nguyện.
Cô gái kia dường như là không thể chịu đựng thêm nữa, đôi tay không ngừng kích thích đôi gò bồng căng tràn sức sống. Bông nhiên, cô ta nhoài người lao vào Bảo Minh, đôi tay ôm siết lấy cậu như sợ chỉ cần khẽ buông lơi sẽ mãi mãi tuột mất.
Khẽ gỡ đôi tay đang siết chặt ngang eo mình, Bảo Minh nắm chắc lấy hai bả vai gợi cảm.
-Cô à, tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi một chút, để tinh thần tỉnh táo lại.
Dằn lòng đặt cô ta nằm xuống dù đối với cơ thể nóng bỏng này cậu quả thật là có chút ham muốn. Bảo Minh kéo chăn đắp ngang người cô gái kia. Mảnh chăn vừa đắp lên khuôn ngực đã lồ lộ đôi nửa cũng là lúc một vết máu đỏ tươi trên ga giường vô tình bị thu trọn vẹn vào đáy mắt Bảo Minh trong sự sững sờ.
Bảo Minh nhìn trân trân vào dấu tích còn đọng lại đêm qua, trong lòng ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng nhóm lên sự vui sướng.
-Em quả thực vẫn là xử nữ trước khi cùng tôi ở một chỗ sao.
Khoé môi cong lên, một nụ cười viên mãn tự đắc.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, Bảo Minh bỗng thấy một luồng gió mát lạnh ập vào thân dưới. Rùng mình nhìn xuống, gương mặt cậu bỗng đỏ lên lộ rõ vẻ ngớ ngẩn kinh ngạc.Không hiểu chiếc khăn tắm, vật bám trụ duy nhất chống đỡ cho cậu đã bị cô gái kia giật phăng đi từ lúc nào mà tới bây giờ, khi phát giác ra thì nó đã an toạ dưới sàn nhà.
Cả cơ thể trần trụi loã lồ trước mặt một người con gái, người yêu không phải, vợ cũng không khiến Bảo Minh có cảm giác như chỉ muốn có một cái hố để nhảy xuống ngay lúc này, dù cho giữa hai người đã từng phát sinh quan hệ nam nữ nhưng đó là trong lúc ý thức không rõ ràng chứ không phải tỉnh táo như bây giờ.
Bảo Minh bối rối leo xuống vốn dĩ định quơ đại một cái gì đó che đi phần cơ thể bên dưới nhưng lại không thể ngờ bị một bàn tay kéo lại, thân thể vô thức bị đè xuống rơi vào thế bị động.
Bàng hoàng trước sự việc quá nhanh, Bảo Minh tròn xoe mắt nhìn người con gái đang ngồi trên người mình, phần cơ thể nhạy cảm bị cọ sát cũng vô thức không nghe lời mà tự ý hoạt động.
Dù đã trải qua rất nhiều mối tình, nhưng vốn dĩ bản tính là người nghiêm túc, Bảo Minh chưa từng phát sinh loại quan hệ này với bất kì người con gái nào, ngay cả khi hai người là người yêu. Có thể nói đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với một người khác giới, lại rơi vào thế không thể phản công nên Bảo Minh có phần chưa thể dung nạp.
Hơi thở gấp gáp phả vào mang tai khiến Bảo Minh rùng mình, tất cả các tế bào nóng dần lên theo từng nụ hôn nóng bỏng của người con gái bên trên.
Nụ hôn mang theo dục vọng cháy bỏng lướt trên từng tấc da thịt Bảo Minh khiến cơ thể cậu chốc chốc lại run lên, phần nào đè nén trong cơ thể không kìm lại được mà đáp trả lại.
Chiếc đầm lụa mềm mượt tuột khỏi bờ vai trần quyến rũ, để lộ một cơ thể nóng bóng càng khơi dậy dục vọng từ nơi sâu thẳm nhất trong con người Bảo Minh.
Bàn tay trở nên linh hoạt bất ngờ, từng ngón tay lướt nhẹ trên cơ thể đầy ma lực. Mỗi một chuyển động nhẹ của cơ thể phía trên đều khiến Bảo Minh khó lòng kiểm soát, đôi môi nhẹ nhàng tham lam nhấm nháp từng tấc thịt trên cơ thể cô gái vẫn không chịu an phận phía trên.
Mùi hương nữ giới, mùi lan nhè nhẹ quyện vào dục vọng khơi dậy cơn kích tình mãnh liệt trong cả hai. Đôi môi Bảo Minh chạm vào bất cứ đâu trên cơ thể xuân xanh ấy đều khiến nữ nhân kia không kìm lòng mà bất giác bật ra tiếng rên nhẹ trong cổ họng, đôi chân thon dài kẹp lấy vòng eo rắn chắc, đôi môi mỏng hôn lên khắp vòm ngực vững trãi rồi di chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng cắn vào vành tai Bảo Minh.
Bất ngờ bị cắn, một thứ xúc cảm dâng trào đánh thức bản năng đàn ông trong cơ thể khiến Bảo Minh càng hưng phấn hoàn thành nhiệm vụ. Hai thân thể hoà vào làm một, giây phút ấy, Bảo Minh nhẹ nhàng nhưng chân thành thủ thỉ bên tai cô gái bé nhỏ.
-Em là của anh rồi đấy. Bé ngoan.
Mỉm cười, hôn nhẹ lên bờ môi đã khô khốc của cô, Bảo Minh ôm chắc lấy vòng eo nhỏ nhắn, hành động mỗi lúc một nhanh hơn.
Cơn kích tình qua đi, bảo Minh im lặng ngắm cô gái nhỏ bé đang ngủ yên trong vòng tay mình. Không quá xinh nhưng lại mang nét gì đó dịu dàng, ấm áp vô cùng. Bất giác mỉm cười, cậu thấy lòng mình vui vẻ và hạnh phúc, tựa như có một luồng xuân tràn về vùng băng lãnh của trái tim.
-Cô gái. Em là của anh, bây giờ và ngày sau cũng vậy. Chỉ được phép thuộc về một mình anh. Từ nay về sau, anh nhất kiến cũng chỉ sẽ yêu một mình em.
Cũng chẳng biết ngoài kia mặt trời còn đó hay đã nhường chỗ cho mặt trăng, trong căn phòng 702 của khách sạn Vân Anh, đôi nam nữ vẫn say giấc trong vòng tay nhau. Một câu chuyện tình lại xuất hiện trên thế gian dù không biết câu chuyện của hai người sẽ được viết tiếp đến bao lâu nhưng giữa biển người vô tận có thể tìm được nhau đã là một mối duyên có thể gọi là tiền định. Chỉ có thể nói, hãy cùng nhau trân trọng khi còn có thể.
Lâm Phong khẽ trở mình, tay phải đã tê cứng không còn cảm giác. Bất giác nhìn sang người con gái đang gối đầu trên tay mình say giấc, anh mỉm cười hạnh phúc.
Nhẹ nhàng nâng đầu Thuỳ Dương đặt xuống gối, Lâm Phong hôn nhẹ lên tóc cô rồi dời đi xuống nhà làm đồ ăn. Bất quá, không biết hai người ngủ kiểu gì mà khi tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa.
Tiếng cửa phòng khép lại, đôi môi Thuỳ dương khẽ cong lên hạnh phúc. Thuỳ Dương thấy bản thân thật may mắn, may mắn vì có được một người yêu thương mình hơn cả chính bản thân anh ấy như Lâm Phong, may mắn vì có được một tình yêu chân thành.
Đang loay hoay với đống đồ ăn trong bếp, vòng eo bỗng dưng bị ai đó siết chặt lại, Lâm Phong chỉ khẽ mỉm cười.
-Sao em không ngủ thêm chút nữa. Anh làm đồ ăn cũng sắp xong rồi.
-Em muốn ở đây với anh.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo một chút hơi ấm phả vào sau gáy khiến Lâm Phong có chút kìm lòng không đậu.
Nhẹ nhàng gỡ bàn tay Thuỳ Dương ra, Lâm Phong quay lại nhìn cô, âu yếm hôn lên trán.
-Em ôm anh như vậy làm sao anh nấu ăn được. Hay là em qua bên kia ngồi đợi anh chút nhé, sắp xong rồi.
-Ừm. Nhanh lên nhé. Em đói.
Thuỳ Dương nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn, dù chỉ là lướt qua nhưng Lâm Phong thấy ngọt ngào và hạnh phúc vô cùng. Đã rất lâu rồi, anh lại mới thấy cô như vậy. Ngọt ngào, ấm áp, không phải gồng mình che dấu mọi thứ nữa.
Nhìn theo dáng người yêu thương ấy, lòng anh vui sướng lạ thường.
“ Từ nay về sau, nụ cười của em anh sẽ níu giữ từng giây phút. Cô gái, em xứng đáng được hạnh phúc hơn bất cứ ai hết. Vì em, anh nguyện nhường lại tất cả niềm vui và may mắn của mình cho em. Đơn giản là vì em xứng đáng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...