Dấu Chân Tình Yêu

Lý Nhật Đông...
Sau khi càn quét gần hết mọi ngóc ngách trên đường Trần Khát Chân,cô và anh tung tăng như hai đứa trẻ trở về.
Hành lang dài hun hút đã tối đèn,hai bóng dáng một nam một nữ bước từng bước thật khẽ như sợ đánh thức giấc ngủ của mọi người. Hai bóng đen in lên tường,lồng vào nhau. Bóng anh to lớn tưởng chừng như có thể nuốt trọn cô vào lòng mà che chở.
Bất giác,đôi chân cô khựng lại làm cho anh đi phía sau cũng vô thức mà đâm sầm vào cô.
-Nhật Đông...
Anh nghe rõ giọng cô rưng rưng nhưng hạnh phúc và bóng dáng cô nhanh như chớp lao vụt về phía trước,phóng khỏi tầm mắt anh theo một bóng người vừa khuất nơi cuối hành lang.
Linh tính báo trước điều không hay,anh nhanh bước chạy theo cô dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đôi chân anh sững lại và thoáng chốc mất đi cảm giác khi trước mắt anh,ngay trước cửa nhà cô cô lao đến ôm chầm lấy chàng trai lạ mặt ấy,trên khóe mắt hai dòng nước mắt trào ra không phải vì buồn đau mà chính ra là như đang hạnh phúc. Một vòng tay siết chặt lấy cơ thể cô,người ấy mỉm cười gọi tên cô chan chứa những yêu thương và nhung nhớ.
Lồng ngực anh bỗng quặn lên đau đớn,nước mắt không rơi nhưng trái tim thì rỉ máu. Tại sao cô chưa bao giờ như thế với anh,nói đúng hơn dù chỉ là một chút. Anh yêu cô và anh chấp nhận hi sinh tất cả vì cô,nhưng tất cả những gì anh nhận lại được gì đây,đau khổ,tổn thương và nước mắt chăng.
Nuốt ngược đau thương vào trong,ngay lúc này đây anh muốn quay lưng dời đi để không phải chứng kiến cảnh tượng người con gái anh yêu đang nằm trọn trong vòng tay một người con trai khác mà không phải là anh. Nhưng anh biết,nếu anh quay lưng đồng nghĩa với việc anh sẽ mất cô,sẽ phải lặng im nhìn cô ra đi trong bất lực.
Đôi chân nặng nề chậm chậm bước lại phía ấy thì trái tim anh lại một lần nữa bật lên những vết cắt vô hình.
Trước mắt anh,người con rai lạ mặt đó đang đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng với anh lại nặng trĩu như muốn đè nát trái tim anh.
Không do dự,anh xoay lưng về phía họ để giấu đi những nỗi buồn và thất vọng trong anh. Đôi bàn chân không còn vững để trụ lại thân hình anh nữa nhưng vẫn cố bước đi vì anh không muốn chứng kiến cảnh tượng này thêm dù chỉ là một giây ngắn ngủi,nó sẽ làm trái tim đầy vết xước của anh bật khóc mất.

Vừa khuất bóng sau bức tường vào thang máy,cả thân hình anh dựa ập vào tường,từ từ trượt xuống,cơ thể không còn chút sức lức để chống cự lại nữa. Khóe mắt hơi cay nhưng anh lại không thể khóc vì phải chăng trái tim đã quá đau mà nước mắt cũng không thể rơi được thêm nữa.
Dựa đầu vào tường,đôi mắt anh nhắm nghiền lại như muốn xua tan đi tất cả hình ảnh ban nãy để trái tim được nhẹ nhõm hơn nhưng không thể.
-Đừng yếu đuối thế.
Một giọng nói ngọt ngào ấm áp khẽ vang bên cạnh anh và ngay sau đó là cảm giác một người nào đó ngồi xuống cạnh anh,trên người còn tỏa ra một mùi hương hoa hồng rất đậm.
Anh khẽ mở đôi mắt nặng trĩu những suy tư liếc nhìn sang bên cạnh mình. Một chàng trai,à không nói đúng hơn là một cô gái mang gương mặt đàn ông trông rất nam tính và quyến rũ bởi đôi mắt pha xanh,có lẽ là con lai nên có một chút gì đó rất phóng đãng. Tuy nhiên ánh nhìn ấy,giọng nói ấy và cả thần thái ấy thì không thể nhầm lẫn được.
Suy nghĩ mệt mỏi không cho phép anh quan tâm thêm gì nữa mà vô cảm từ từ nhắm mắt lại.
-Anh hèn nhát tới mức chỉ biết giương mắt nhìn người con gái mình yêu trong vòng tay một người đàn ông khác sao,chàng ca sĩ.
Lúc này thì não bộ của anh mới như được đánh thức. Anh quay sang chăm chú nhìn vào con người bên cạnh,trông khá ấn tượng. Chính xác hơn thì cuối cùng anh cũng đã nhận ra hắn ta là kẻ mặc đồ trắng đứng trước cửa nhà cô khi nãy.
-Đừng căng thẳng thế.
Nụ cười mê hoặc vẫn tươi rói trên môi,con người lạ mặt giơ bàn tay thon trắng nõn của mình ra trước mặt anh tỏ ra đầy thân thiện.
-Tôi là Lý Nhật Đông. Rất vui được biết anh.
Theo khả năng nghề nghiệp,anh cũng đã nhanh chóng ổn định lại tinh thần và chào lại Lý Nhật Đông bằng nụ cười đẹp nhất vì vốn dĩ anh hiểu được rằng,ít nhất anh ta sẽ không gây khó khăn gì cho anh.

Một cái bắt tay nhẹ nhàng thân thiện,một nụ cười đẹp đến mê hồn và một giọng nói trầm ấm vang lên nhẹ nhàng như vừa được trút đi mọi ưu phiền.
-Chào cậu. Tôi là...
Anh còn chưa kịp dứt lời thì đã bị con người kì lạ đó cắt lời.
-Tôi biết anh,chàng ca sĩ ạ.
Khuôn mặt tươi rói như hoa nở của anh phút chốc đơ ra cứng ngắc như gỗ trông đến là buồn cười sau câu nói bất ngờ của Lý Nhật Đông.
Như hiểu được suy nghĩ và bộ dạng kì cục của anh,Lý Nhật Đông khẽ bật cười để lộ viên đá nho nhỏ nơi chiếc răng nanh quyến rũ vô cùng.
-Tôi biết anh vì anh là người mà chị Dương yêu thương nhất,và cũng vì anh là người mà cô ấy yêu mến nhất,nói đúng hơn là yêu thương to đùng của cô ấy.
Miệng anh cứ chưa kịp khép lại thì đã mở to ngoác theo từng câu nói của Lý Nhật Đông còn đôi mắt thì ngạc nhiên và tò mò đến hết cỡ,cái gì mà yêu thương to tùng cơ chứ,chúa ơi nói cho anh biết là thật ra anh ta đang nói cái quái gì vậy.

-Chắc anh ngạc nhiên lắm nhỉ. Cũng đúng thôi,không dưng từ đâu có một thằng nhóc 18,19 tuổi đầu chạy ra bảo rằng nó biết tất cả về anh nhưng anh lại không biết gì về nó thì ngạc nhiên cũng đúng thôi.
-Cậu là con trai.

Cố gắng lắm anh mới nặn ra được mấy từ để giải đáp cho cái thắc mắc mà anh chưa thể giải đáp về giới tính của Lý Nhật Đông nãy giờ vẫn lượn lờ trong đầu anh.
Trông bộ dạng ngẩn ngơ ngây thơ của anh, Lý Nhật Đông bật cười sảng khoái.
-Đúng vậy,thế nên anh hãy cẩn thận nếu không tôi sẽ cướp chị Dương khỏi tay anh đấy. Chỉ cần anh làm chị ấy nheo mày thôi thì chị ấy sẽ được tuột khỏi tay anh ngay lập tức đấy.
Đôi mắt pha xanh xoáy sâu vào mắt anh kiên định mang theo một thông điệp cảnh cáo khiến anh bất giác khẽ rùng mình.
Trông bộ dạng anh lúc này mà Nhật Đông bật cười thành tiếng,một giọng cười trong,vút lên tựa khúc nhạc nhưng lại ẩn hiện trong đó nét gì hả hê châm biếm.
Giơ bàn tay trắng nõn của mình ngay trước mặt anh tỏ ý thân thiện, giọng nam trong trẻo ấy lại một lần nữa cất lên.
-Xin tự giới thiệu lại, tôi là Lý Nhật Đông, 21 tuổi, đàn em của chị Dương. Rất vui được biết anh.
Anh tròn xoe mắt nhìn con người kì lạ ấy. Có nhất thiết phải chào hỏi như thế không.
-Hãy gọi tôi là ken.
Một cái nháy mắt tinh nghịch làm cho anh phút chốc cảm giác vui hơn,khóe môi khẽ nở một nụ cười hoàn hảo khiến Lý Nhật Đông bất giác im lặng ngạc nhiên mà thốt lên.
-Nó thật đẹp.
Anh ngượng ngùng thu lại nụ cười nam thần ấy, e ngại giới thiệu về mình.
-Tôi là..
Còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã nhanh chóng bị tên lý Nhật Đông trời đánh kia một lần nữa chặn lại.

-Nó rất đẹp. Thật đấy ! Lúc anh cười thật khó có thể cưỡng lại những suy nghĩ mộng mị của trí não và bản năng. Bảo sao cả 2 người bọn họ đều mê anh tít mù như thế.
Hít một hơi sâu thật nhanh, Lý Nhật Đông nhìn sâu vào đôi mắt ấm áp của anh chắc chắn..
-Tôi sẽ giúp anh về chuyện chị Dương,nhưng đổi lại anh cũng phải giúp tôi một việc.
-Việc gì vậy.
Hai đồng tử của anh co lại khó hiểu chờ đợi câu trả lời của gã 50% kia.
-Lúc thích hợp tôi sẽ cho anh biết. Còn bây giờ trở về với bà chị già của tôi đi. Chị ý đang lo cho anh lắm đấy.
Rồi bước chân sải đều,không gấp gáp vội vàng cũng không từ tốn thư thái Lý Nhật Đông xoay người bước đi nhưng vẫn không quên nhắn nhủ anh.
-Tạm biệt anh. Hồ Quang Hiếu.
Anh không mấy là ngạc nhiên khi cậu ta lại biết rõ về anh như thế bởi hình ảnh của anh xuất hiện khá nhiều và cũng quá đỗi quen thuộc trong mắt giói trẻ yêu âm nhạc, trừ một con người kì lạ nào đó là không biết gương mặt anh mà thôi.
Mỉm cười,anh nói vọng theo tiếng gót giày chạm sàn nhà đã xa dần và mất hẳn.
-Nhất định. Tạm biệt cậu và hẹn gặp lại.
Trái tim lại rung lên vì nhớ cô khiến anh khó chịu. Mới xa cô một lúc thôi mà anh đã không chịu được rồi chứ nếu sau này không đk gặp cô thường xuyên nữa chắc anh không sống nổi mất.
Anh vội vã trở về lòng tự nhủ “ Có oánh chớt lần sau cũng không ngu ngốc bỏ đi như thế này nữa. Em thật là... muốn làm anh nhớ đến phát điên lên thì mới chịu hả? “
Time gian vừa rồi Du bận quá nên không post truyện được. Sorry mọi người nhiều ạ... mong được mọi người tiếp tục ủng hộ. *biểu tượng cảm xúc ...mặt cười...*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui