Dấu Cắn

Edit: Văn Văn.

Beta: Ann

"..."

Cơ thể Tống Thư hơi cứng. Giây lát sau, cô khẽ thở dài, cũng mặc kệ Tần Lâu còn đứng ở cuối kệ hồ sơ, cô xoay người sang chỗ khác, một lần nữa mở tập hồ sơ trong tay mình ra, nắm chặt thời gian này để khắc mấy cái thông tin mà cô không nhớ rõ vào trong đầu.

Tần Lâu thấy Tống Thư lúc này ở trước mặt chính mình một bộ dáng hoàn toàn từ bỏ việc ngụy trang, độ cong nơi khóe miệng càng sâu thêm vài phần. Hắn bước về phía trước, tiếng bước chân ép tới thực nhẹ, mãi cho đến khi tới phía sau lưng Tống Thư- người đang an tĩnh, chuyên chú mà cúi đầu xem hồ sơ mới chịu dừng lại.

Tần Lâu nhìn từ phía sau cô, mái tóc dài của cô gái được vén sau tai, lộ ra một nửa khuôn mặt, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng. Có lẽ bởi vì quá mức tập trung, bất chấp ngày thường vẫn luôn che dấu, lúc này đây ngũ quan tinh xảo, diễm lệ nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Cực kỳ giống tiểu vỏ trai luôn thích cầm cuốn sách an an tĩnh tĩnh mà đọc trong quá khứ.

Đáy mắt Tần Lâu tối sầm.

Hắn không muốn chậm trễ công việc của cô, nhất là khi xem cô vất vả mà đem toàn lực cố gắng. Nhưng có chút cảm xúc đã thực sự đã bị kìm nén quá lâu, mãnh liệt khó ức chế, tựa như ngọn núi lửa trên bờ vực sắp phun trào, con dã thú bên trong hắn sẽ xé xác để lao ra bất cứ lúc nào, đem tất cả dục vọng điên cuồng đốt cháy, cắn nuốt hết.

So với cái kia còn tốt.

Tần Lâu nghĩ như vậy, nhịn không được chậm rãi cúi người về phía trước. Hắn trước hôn hết mấy cái lọn tóc không ngoan từ sau lỗ tai cô trượt xuống, dưới mái tóc dài kia nhiễm mùi hương lan tử la nhàn nhạt.

Ngón tay Tống Thư tạm dừng trên hồ sơ, bên tai dần dần cảm nhận được hơi thở nóng bỏng. Chỉ là giây tiếp theo, lực chú ý của cô lại lần nữa rơi xuống hồ sơ, mặc kệ Tần Lâu phía sau chơi đùa đi.

Tần Lâu thấy Tống Thư không có ý tứ ngăn cản. Dưới đáy lòng, Tiểu Tần Lâu có hai chiếc sừng nho nhỏ màu đen trên đỉnh đầu càng không thể giữ được nữa. Hắn không thỏa mãn vượt trước một bước, tay nhẹ bám lấy bên cạnh Tống Thư, đem cô kẹp ở giữa kệ đựng hồ sơ cùng phạm vi cố định của hắn, muốn dịch ra một chút cũng không được.

Tống Thư cũng không phản kháng, hồ sơ trên tay nhanh chóng lật qua một tờ.

Ý cười trong đôi mắt Tần Lâu càng tăng thêm hai phần. Lọn tóc dài bên môi được hắn gạt sang một bên, hắn càng làm càn mà dán người tới, nhẹ nhàng hôn xuống vành tai trắng nõn của Tống Thư.

"Tiểu vỏ trai..."

Thanh âm hắn trầm thấp từ tính.

"..." Tay Tống Thư lại lần nữa dừng lại. Lúc này đây, cô có chút bất đắc dĩ mà khiển trách, "Đừng nháo."

Thời điểm nói xong, Tống Thư thuận tiện nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Dựa theo thời gian, vị nhân viên công tác kia đi toilet hẳn là trong một phút đồng hồ liền sẽ ra. "Anh cần phải đi." Tống Thư nhẹ giọng nhắc nhở, cũng nắm chặt thời gian cuối cùng lật xem một tờ mới.

Tần Lâu hiểu rõ, "Người bị em cho uống ly nước rốt cuộc cũng trở về rồi?"

"Bài tiết nước tiểu là quá trình sinh lý bình thường của con người, cùng tôi không liên quan." Tống Thư mặt vô cảm, tuyệt không thừa nhận mình nói dối.

"..." Tần Lâu duỗi tay, đem hồ sơ trong tay Tống Thư khép lại, cầm lấy để vào giá, dựa người vào bên cạnh.

"Anh định làm gì?" Tống Thư giương mắt.

"Em đoán xem."


Tần Lâu cười nhẹ, hắn vươn tay ra, đem Tống Thư trước mặt xoay người lại, làm cô đứng cùng bản thân mặt đối mặt, sau đó thuận thế liền đè người nào đó không có phản kháng dựa vào trên kệ hồ sơ. Hắn cúi người xuống, áp tới.

Cằm của cô gái bị hắn vươn tay nắm lấy, cánh môi hồng nhuận có hình dạng xinh đẹp, quyến rũ nhất, càng mê hoặc người tới hái, tìm tòi đến tột cùng.

Đôi mắt của Tần Lâu đen nhánh.

Sau vài giây, hắn như chịu không nổi mê hoặc, chậm rãi cúi đầu hôn lên cánh môi cô.

Tống Thư hơi ngẩn ra, hoàn hồn, vội giãy giụa: "Nơi này không được..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng hồ sơ đã bị đẩy ra lần nữa, nhân viên công tác cười xấu hổ đi vào, "Xin lỗi a, Tần tiểu thư, tôi đi ra ngoài một chuyến có chút việc. Bất quá thời gian cũng không sai biệt lắm, lát nữa tôi còn phải kiểm tra kho hồ sơ, ngài...Ai, người đâu mất rồi?"

Người nọ vừa nói chuyện vừa bước đến trước mấy cái hàng đựng hồ sơ đầu tiên, rồi dừng lại chỗ hàng ghế của Tống Thư cùng Tần Lâu. Nhìn cách đó không xa hai cái thân ảnh áp lên nhau, cô gái còn bị đè ở trên giá hồ sơ đang cố gắng giãy giụa, phản kháng nhưng đáng tiếc lại bị "trấp áp" hết lần này đến lần khác trở về.

Vị nhân viên công tác phòng hồ sơ đại não nháy mắt trống rỗng: "Cái, cái người nào đó? Nếu...nếu không buông Tần tiểu thư ra, tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát!"

"..."

Bên cạnh giá hồ sơ, Tần Lâu đem người ôm trong lòng ngực che đến kín mít, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài, khóe miệng cong lên, nhưng ánh mắt lại chứa dày đặc sát ý.

"Báo cảnh sát?" Người nọ rốt cuộc cũng thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, hoảng sợ lui một bước: "---Tần tổng?!"

"Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì, báo cảnh sát à?"

"Không không không không...Tần tổng, ngài, tại sao ngài lại ở chỗ này?"

"Không thấy sao?"

"---?" Vẻ mặt đối phương mờ mịt.

Tần Lâu cười đến phóng túng điên cuồng, "Quấy rối tình dục tại nơi làm việc."

Nhân viên công tác: "..."

Nhân viên công tác: "????"

Khi nói xong, Tần Lâu cực nhanh liền gặp báo ứng---từ khi nhân viên công tác đứng yên nói chuyện, cô gái nãy giờ không có động tác nào liền ngẩng đầu lên, không nhẹ không nặng nhéo bụng nhỏ của hắn một cái.

"Tê." Tần Lâu nhẹ hít hà một hơi, quay đầu lại, "Em còn dám cắn tôi?"

Tống Thư: "---?"

Nhân viên công tác: "..."

Nhân viên công tác thực thức thời mà cúi đầu xuống giả bộ không nghe thấy gì hết--- tới lúc này rồi cũng không nghe thấy Tần tiểu thư bị cưỡng chế ở trên giá đựng hồ sơ mở miệng kêu cứu, anh ta đã xác định là hai người này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, dục cự còn nghênh, ở trong lòng phỉ nhổ một câu "đôi cẩu nam nữ."


Tần Lâu lại áp tới nhân cơ hội hôn một cái trên môi cô, sau đó mới quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác phá hỏng chuyện tốt kia, mặt mày lộ ra chút không kiên nhẫn, cảm xúc tàn bạo.

"Tôi chuẩn bị tiếp tục, anh cũng chuẩn bị nhìn?"

Nhân viên công tác hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Không không không, tôi đây liền đi ra ngoài, Tần tổng, ngài cứ tùy ý, tùy ý đi."

Nói xong, đối phương gấp không chờ nổi mà quay người đi ra ngoài.

Chờ cửa phòng hồ sơ một lần nữa đóng lại, Tần Lâu quay qua. Hắn mới vừa rồi hôn vành tai cô, ngược lại cọ đến mái tóc dài bên tai cô gái nhỏ hôn hôn loạn cả lên.

"Tôi biểu diễn tốt chứ, đạo diễn?"

"..." Tống Thư lúc này sao còn không biết hắn làm cái gì, cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, vươn tay lấy lại hồ sơ, một lần nữa tiếp tục xem các thông tin còn chưa hoàn thành ghi chép trong đầu.

Đáy mắt Tần Lâu đè nặng tham luyến, không cam lòng hỏi: "Tôi ra sức biểu diễn như vậy, em không có khen thưởng sao?"

"Muốn khen thưởng cái gì?" Tống Thư mắt cũng không nâng lên hỏi.

Nhưng cô càng nói chuyện lãnh đạm, không gợn sóng như vậy, thân ảnh cô gái càng dần dần trùng khớp với tiểu vỏ trai trong quá khứ. Tần Lâu biết rõ trong lòng mình, vô pháp kìm nén, cái thứ tình cảm cầu mà không được này, hắn là người sâu sắc hiểu rõ nhất, nó tựa như một con dao thời thời khắc khắc mà đâm thủng, lại thọc đến huyết nhục mơ hồ, dày vò trái tim hắn gần như tê liệt trong nhiều năm nay.

Hắn ghé sát bên tai cô, hỏi: "Lấy thân báo đáp được không? Một ngày cũng được."

"."

"Một tiếng?"

"."

"Bắt đầu tính từ bây giờ cho đến lúc em rời khỏi phòng này, được không?"

Tống Thư rốt cuộc giương mắt, quay đầu liếc xéo hắn, con ngươi mang theo chút cảm xúc bất đắc dĩ nhàn nhạt: "Tùy anh vậy."

"---!"

Ba chữ này vừa rơi xuống, Tần Lâu kém chút nữa nhào lên đem người ăn sạch.

Đáng tiếc người bên kia đã ngẩng đầu lên, bổ sung thêm một câu, "Không được ảnh hưởng đến chuyện tôi xem hồ sơ."

Tần Lâu: "..."

Đến cuối cùng, móng vuốt ngo ngoe rục rịch của người nào đó cũng không làm gì cả, vì vậy liền an an tĩnh tĩnh mà ôm cô gái nhỏ trong ngực xem xong kiện hồ sơ.

Sau đó hai người "quần áo không chỉnh tề" mà ra khỏi phòng hồ sơ, bỏ lại ánh mắt của các nhân viên công tác tràn ngập lên án, trên mặt chỉ kém không viết câu "phi, đôi cẩu nam nữ".


Mãi cho đến lúc hai người tách ra, Tần Lâu cũng không có hỏi Tống Thư đang xem hồ sơ gì.

Điều này ngược lại làm cho trong lòng Tống Thư ẩn ẩn có chút bất an.

*

Giữa trưa, nhà ăn nhân viên.

Tống Thư vẫn đến cùng nhau với Diêu Ý Cầm. Trải qua hai ngày nay, lời đồn đãi ngày càng lên men với quy mô lớn, Tống Thư đã đạt được mức độ nổi tiếng cực cao trong toàn tập đoàn từ trên xuống dưới.

Bất đồng với những lời nghị luận khó phân lúc trước, lúc này đây tất cả đều là liên quan đến cô, lọt vào trong tai chỉ toàn là những tiếng châm chọc, trào phúng qua lại.

"Lúc trước chúng ta thật đúng là trách oan cho bộ trưởng Loan, hóa ra cô ấy chỉ là em gái của mối tình đầu Tần tổng, chân chính là hồ ly tinh lại ở ngay trước mắt chúng ta."

"Quá thất vọng a, mối tình đầu của Tần tổng khi trưởng thành lại là cái dáng vẻ này sao?"

"Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cứ cảm thấy lớn lên quá mức quyến rũ, dễ dàng câu dẫn đàn ông, không thích chút nào. Cũng khó trách bộ trưởng Loan lại tức giận như vậy, nếu tôi tự thấy chị mình chết, về sau thế nhưng lại có một con hồ ly tinh tự cho rằng có khuôn mặt giống chị, liền tưởng muốn thượng vị, chắc tôi cũng tức chết."

"Chúng ta không thích thì có tác dụng gì, quan trọng là Tần tổng thích, ok. Hơn nữa cô ta không phải còn có vị hôn phu bên luật sở sao? Không biết vị Dư tổng bên đó có biết hiện tại trên đỉnh đầu chính mình đã xanh mơn mởn tới mức phát sáng luôn rồi không?"

"Dư tổng tuổi trẻ tài cao, anh tuấn soái khí, lại gặp phải vị hôn thê kiểu này...thực đúng là đủ thảm---nếu cho tôi gặp được mối tình đầu của sếp trong tập đoàn, biết người đó cùng chính mình lớn lên giống nhau, chắc chắn tôi sẽ tìm một cái cớ tự nhận lỗi rồi từ chức cho xong chuyện."

"Nhân gia không thể nha, luật sở mặc dù mạnh nhưng cũng chỉ là cái công ty luật tư nhân trong nước, trong tay Tần tổng ít nhiều còn có quyền sỡ hữu cổ phần, nếu thông đồng cùng Tần tổng chắc chắn tính chất sẽ khác đi rất nhiều a..."

"Cho nên chúng ta chỉ có nước hâm mộ thôi, ai kêu chúng ta lớn lên lại không giống người nào đó có được khuôn mặt giống người mà Tần tổng luôn tâm tâm niệm niệm kia chứ?"

"..."

Diêu Ý Cầm càng nghe sắc mặt càng trầm xuống, Tống Thư ngược lại cũng không có phản ứng gì nhiều, thậm chí ý cười trên mặt càng chân thành hơn vài phần.

- --ít nhất hiện tại phát triển đúng theo phương hướng mà cô thích, còn mang theo Loan Xảo Khuynh an toàn rút ra ngoài.

Sao cô lại không vui chứ?

Tống Thư bưng theo một đĩa chứa mấy đồ ăn ngon và chọn một cái bàn trống ngồi xuống.

Diêu Ý Cầm mới vừa ngồi xuống, liền nghe thấy vài người từ phòng pháp lý ở bàn bên vẫy vẫy tay, "Chị Cầm, chị qua ngồi chung với tụi em nè."

Chỉ hô Diêu Ý Cầm mà không kêu Tống Thư, người có mắt đều có thể thấy được. Diêu Ý Cầm nhìn Tống Thư với vẻ mặt phức tạp, Tống Thư vào lúc này cũng ngẩng đầu lên.

Ý cười trên khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ kia, giờ khắc này phá lệ động lòng người.

"Chị Cầm, chị qua đó ngồi đi."

Diêu Ý Cầm nhíu mày, "Em một mình một người ngồi ở chỗ này, được sao?"

Tống Thư cười cười, "Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, bọn họ còn có thể làm cái gì? Bọn họ càng không phải là học sinh tiểu học đi thích chơi mấy cái trò diễn xiếc vô bổ đó."

Diêu Ý Cầm ngoài ý muốn liếc Tống Thư một cái.

Từ chuyện của Lisa, cô ấy vốn cho rằng đây là người vừa mới ra trường, chắc chắn vẫn chưa có kinh nghiệm tiếp xúc với xã hội, không nghĩ tới cô gái này xem sự tình lại thấu đáo tới như vậy.

Cảm thấy luôn luôn giống như hai người hoàn toàn khác nhau...


Diêu Ý Cầm trong lòng nói thầm, một bên vẫn là xin lỗi mà đi về hướng bên kia---cùng làm việc một chỗ, không có quan hệ lợi hại gì đó, mọi người cũng đều là người thông minh. Cho nên mặc kệ cô có không thích những lời nghị luận đó tới mức nào, thậm chí còn tức giận, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không vì Tống Thư ra mặt, càng sẽ không tùy tiện vì cô mà đi đắc tội với nhiều người như thế.

Nếu nghĩ theo cách này, học sinh tiểu học mặc dù hay dùng những mánh khóe gian xảo để đùa bỡn người khác nhưng chúng chỉ đùa bỡn ngoài sáng, ngẫm lại có chút buồn cười, ít nhất cảm xúc của chúng đều chân thật.

Đồng dạng đưa lên đài xem diễn, chân chính buồn cười nói không chừng ngược lại là những người trưởng thành như bọn họ a.

Tống Thư hạ mắt xuống, thần sắc bình tĩnh.

Những cái thanh âm nghị luận đó ngày càng nhiều, nhưng cô không quan tâm---lời đồn đãi sao? Từ rất sớm trước kia, thân thể đến tâm cô đã được rèn luyện mài giũa để lại nhiều vết chai dày hình thành một bức tường đồng vách sắt, nên cái dạng công kích này trong mắt cô chính là không đau không ngứa.

Lời đồn đãi có thể được sử dụng như thức ăn hoặc là chất độc.

Khóe miệng Tống Thư cong cong, chọn một chiếc đũa gắp súp lơ bỏ vào trong miệng.

Chỉ là chưa ăn được bao nhiêu, đối diện bàn ăn một bóng người chậm rãi ngồi xuống.

Tống Thư ngẩng đầu, ngẩn ra, ngay sau đó bắt đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

"...Tần tổng."

Tần Lâu nhướng mày, "Nghe giọng điệu này của em là không quá muốn gặp tôi?"

Tống Thư liếc mắt nhìn hắn, cho hắn một cái ánh mắt "anh biết thì tốt", sau đó đạm mạc cười, "Tần tổng cứ thích nói đùa, đây là tập đoàn của ngài, tôi càng là nhân viên của ngài, sao lại như thế được chứ."

Hai tròng mắt Tần Lâu sáng rực lên, "Em nói đúng."

"?"

"Em xác thật là nhân viên, của tôi."

"..."

Tống Thư làm bộ không nghe thấy khúc tạm dừng ở giữa đó.

Từ lúc Tần Lâu bắt đầu xuất hiện, xung quanh toàn bộ bàn cô lập tức im ắng, không rên nổi một tiếng. Mặt khác, những đôi mắt cùng thanh âm từ các góc khác của nhà ăn nhìn về đây còn tăng thêm vài phần.

Cây đũa thứ hai trong tay Tống Thư không rơi không rớt, cô ngẩng đầu lên thì lại phát hiện người đàn ông đối diện đang chăm chú nhìn cô, "Ngài không ăn cơm sao?".

"Tôi xem em ăn."

"..."

Tống Thư tạm dừng, gật gật đầu.

Đột nhiên Tần Lâu nhớ tới cái gì đó, "bang" một tiếng vỗ bàn xuống.

Tống Thư ngơ ngẩn, ngẩng đầu lên.

Sau đó liền thấy người nọ biểu tình nghiêm túc, một lời kịch đọc đến có chút bài bản hẳn hoi: "Đừng nhíu mày, em nhíu mày liền không giống cô ấy."

Tống Thư: "...?"

Cô nhíu mày khi nào cơ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui