Dấu Cắn

Editor: Bèngg.

Beta: Thanhthanh111222

Năm 2010, tháng thứ ba, cuối tuần chạng vạng. Tống Thư ngồi xe Tần gia trở về cùng mẹ Bạch Chúc, em gái Loan Xảo Khuynh cũng ngồi xe đi cùng.

Từ đầu năm, cô cùng Tần Lâu đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát ở tháng tám. Tần Lương ở nhà mời gia sư chịu trách nhiệm phụ đạo thêm cho cả hai, mỗi dịp cuối tuần Tống Thư đều sẽ đi Tần gia, cùng học với Tần Lâu, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Về đến nhà đã là 7 giờ, Tống Thư mở cửa, phát hiện sau cửa phòng đặt một đôi giày cao gót nữ cùng với đôi giày da của nam.

Chuyện này làm cho Tống Thư có điểm ngoài ý muốn.

"Chị, chị cuối cùng cũng về rồi." Loan Xảo Khuynh không biết từ trong góc nào vụt ra tới. "Hôm nay dì đã về nhà rồi."

"Ừ, còn có người nào nữa sao?"

"Em cũng muốn nói đến chuyện này! Hôm nay ba chị thế mà lại đến cùng!"

Động tác đang tháo ba lô xuống của Tống Thư chợt dừng lại, cô lạnh nhạt nói: "Ông ấy không phải ba chị."

"À, em đúng là vô ý không biết cách dùng từ..." Loan Xảo Khuynh ảo não mà gõ gõ chính đầu mình, "Bất quá em chuyển đến hai năm, vẫn là lần đầu tiên thấy ông ấy đến đây đó. Ông ta làm sao vậy, không sợ vợ và con cái lại nói ra nói vào sao?"

Tống Thư trầm mặc hai giây, "Bài tập làm xong rồi sao?"

"À, vâng?" Nụ cười trên mặt Loan Xảo Khuynh liền cứng đờ.

"..."

"Không, không, vẫn chưa làm xong."

"..."

"Làm làm làm, chị họ đừng có mà nhìn em như vậy, em đây liền đi làm ngay lập tức, còn không được sao."

Loan Xảo Khuynh lẩm bẩm mà trở về phòng.

Tống Thư ngồi một mình ở phòng khách trong chốc lát.

Phòng sách và phòng khách cách nhau chỉ có một bức tường, trong nhà lại không có thiết kế cách âm. Mới đầu âm thanh bên trong nói chuyện còn rất khó nghe thấy, một lúc sau ngữ khí hai người dần dần kịch liệt, Tống Thư ở phòng khách cũng có thể nghe được rõ ràng.

"...Cô mới tiếp nhận công ty bao lâu, dựa vào cái gì liền nói công ty con của chúng ta hình thức thương nghiệp có vấn đề?!"

"Vấn đề vừa xem liền hiểu ngay, rốt cuộc ở đâu, tôi không tin trong lòng ông không biết rõ ràng."

"Bạch Chúc, suy nghĩ của cô thật kỳ quặc-đừng tưởng rằng ba đem quyền quản lý giao cho cô, cô liền kê cao gối ngủ (2), có thể đối với chúng tôi tùy tiện ra lệnh, tôi nói cho cô biết, chuyện này ở chỗ tôi, cô không thực hiện được đâu!"

(2) Kê cao gối ngủ (Cao chẩm vô ưu 高枕無憂): thành ngữ Trung Quốc nói về cuộc sống yên bình, không có ưu phiền, có thể ngủ trong hòa bình, không phải lo lắng. (Nguồn Google.)

"Được. Ông không thừa nhận hình thức thương nghiệp của EAG (3) có vấn đề cũng không có việc gì, vậy tôi hỏi ông, EAG chủ yếu kinh doanh về cái gì?"

(3) EAG: mình đi search trên mạng đã đời cũng không tìm được giải thích, suy nghĩ một lúc thì theo mình nghĩ đây là tên công ty con của Tần gia. (ㄒ~ㄒ)

"Đương nhiên là trầm hương!"

"Vậy muốn trầm hương kết thụ hương, chu kỳ sinh trưởng phải bao nhiêu lâu?"

"Chu kỳ sinh trưởng? Không sai biệt lắm... năm sáu năm đi."


"Năm sáu năm? EAG tuyên truyền đối ngoại tự xưng chính mình là công ty đứng đầu về ngành trầm hương, viện sản xuất trầm hương đều là trong nghề danh sách tối ưu phẩm chất-danh sách tối ưu phẩm chất trầm hương ít nhất cũng phải mười năm, thậm chí là hai mươi năm chu kỳ sinh trưởng, năm sáu năm có thể kết hương cũng chỉ có thể là trầm hương bình thường nhất."

"...Tôi, tôi cũng không phải giám đốc sản phẩm, tôi làm sao có thể biết được gieo trồng thế nào?"

"Được, tôi lại hỏi ông. EAG mới thành lập bất quá chỉ ba năm, trầm hương thấp kém nhất chỉ sợ vẫn chưa sinh sản ra được-nói cách khác hoàn toàn không có biện pháp từ tiêu thụ đạt được tiền cơ sở, vậy công ty con của các người sử dụng tiền chi các hoạt động chống đỡ là tiền từ đâu ra?"

"..."

Lúc này đây không khí rơi vào trầm mặc, Tống Thư lại nghe được âm thanh Tống Thành Đồng đã bị hạ thấp tự tin.

"Thì chính là... góp vốn sao. EAG phải như vậy mới tốt, sản nghiệp tiền cảnh, không ít làm PE (4) ( tư mộ cổ quyền đầu tư) đều thực xem trọng công ty chúng ta phát triển."

(4) Chỉ số PE: dùng để đánh giá tình hình hoạt động, kinh doanh của một doanh nghiệp, công ty, qua đó sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến việc có quyết định đầu tư hay không của các nhà đầu tư. (Nguồn: Royce Capital)

"Là xem trọng EAG, hay là xem trọng mặt mũi của tập đoàn Tần thị?"

"Hai cái này có cái gì khác nhau."

"Thương trường không có bạn bè, bọn họ chịu đầu tư vào công ty nhiều tiền như vậy, thật cũng chỉ vì mặt mũi đơn giản như vậy?"

"Chứ còn có thể là nguyên do gì nữa?"

"Ông nghĩ tôi không điều tra ra được EAG cấp cho các nhà đầu tư quá nhiều hứa hẹn có lợi ích? Hứa hẹn lớn như vậy nói ra, hình thức thương nghiệp của các người lại hoàn toàn không đủ để trả. Nói cách khác, các người vẫn luôn dựa vào một vòng người đầu tư tiền vốn tới hoàn lại vốn có người đầu tư lợi tức-ông đây là lôi kéo toàn công ty cùng nhau đi dây xiếc!"

"..."

Ngữ khí Tống Thành Đồng hoàn toàn mềm xuống dưới, thậm chí giống như cầu xin.

"Bạch Chúc, bà cho tôi một chút thời gian... một loạt trầm hương mới nhất liền tiến vào giai đoạn tiêu thụ, chỗ trống tài chính thực nhanh tôi liền có thể lấp đầy. Bà không thể ngay lúc này cắt đứt đường lui của tôi, bằng không tôi liền xong rồi! Tần gia, ba Tần còn có mọi người đều sẽ hứng chịu liên lụy!"

"Ông cũng biết ông sẽ lôi kéo công ty vào tai ương?"

"Tôi biết sai rồi, tôi đã hối hận Bạch Chúc-bà yên tâm, thật sự, chỉ cần cho tôi sáu tháng, tôi nhất định cho bà một cái báo cáo vừa lòng, được không? Bà phải tin tưởng tôi lúc này đây-liền tính, bà xem dù sao cũng phải nể mặt mũi của Tống Thư? Tôi dù sao cũng là ba của nó!"

"..."

Âm thanh cầu xin vang trong phòng sách dần dần đi thấp xuống.

Hai phút sau, cửa phòng sách mở ra.

Bạch Chúc đứng ở trước cửa, "Tống Thành Đồng, đây là một lần cuối cùng tôi dùng tư cách cá nhân ra để cảnh cáo ông, nếu trong sáu tháng, ông còn không có biện pháp đem cái tài chính kếch xù của ông lấp đầy chỗ trống, vậy thì ông đừng trách tôi không che giấu giúp ông."

"Được, được, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ!"

"Tôi còn có một hồi hội nghị video sắp đến giờ rồi, không tiễn ông, ông đi đi."

"Được, tôi tự mình đi."

Cửa phòng một lần nữa đóng lại.

Vài giây sau, Tống Thành Đồng mặt âm trầm từ hành lang ra tới. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy được Tống Thư ngồi trên sô pha không có tiếng động.

Tống Thành Đồng cố gắng gạt bỏ khó chịu, gượng cười một cái.

"Tiểu Thư, ba ba hôm nay-"


"Đi ra ngoài nhớ đóng cửa cho kĩ."

Tống Thư đứng dậy, cũng không quay đầu lại hướng đến phòng ngủ chính mình mà đi.

Tống Thành Đồng nụ cười treo trên mặt.

Đáy mắt hắn xẹt qua cảm xúc phức tạp, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng rời đi.

**

Đầu tháng sáu, cao trung tốt nghiệp quý.

Không khí của tất cả học sinh hoặc là vui mừng khôn xiết hoặc là buồn bã mất mát, Tần Lương cho Tần Lâu và Tống Thư sau tốt nghiệp liền an bài kế hoạch đính hôn, lại bị ép buộc bỏ dở. Nguyên nhân chỉ có một-

Đầu tháng, Tần Lương bị bệnh nặng phải nhập viện.

Thẳng đến lúc này cũng không còn biện pháp dấu diếm, bác sĩ gia đình Tần gia mới nói thật với người trong nhà ông. Cuối năm trước Tần lão tiên sinh đã sớm khám ra bệnh ưng thư tế bào gan, trong lúc đó vẫn luôn tiến hành trị liệu bằng dược liệu.

Dựa theo ý tứ của Tần Lương, chuyện này mới bị đè xuống lừa gạt mọi người.

Biết được tin tức này, Tần gia một phen huyên náo. Tần Phù Quân ở bên giường cha mình khóc mấy ngày, rốt cuộc bị Tần Lương không chịu được nữa mà đuổi ra ngoài.

Tần Lâu và Tống Thư ở cùng nhau đều bị kêu vào trong phòng.

Thời điểm bọn họ đi vào, bác sĩ gia đình tuổi không kém Tần Lương mấy đang ở trong nhà lẩm nhẩm lầm nhầm mà nói cái gì đó, Tần lão tiên sinh không kiên nhẫn mà lạnh mặt, hiển nhiên là bị dong dài đến không nhẹ.

Vừa thấy Tần Lâu cùng Tống Thư tiến vào, trên giường bệnh ông lão lúc này mới miễn cưỡng lộ ra điểm cười.

"Các con lại đây đi."

Tống Thư nghe lời, đi đến bên giường ngồi ngay ghế cạnh giường, chỗ Tần lão tiên sinh vỗ vỗ, Tần Lâu cau mày đứng, Tần Lương cũng không quản lại cậu.

Nói chuyện phiếm hai câu xong, Tần Lương thở dài.

"Rốt cuộc cũng là tại ông bị bệnh, đem chuyện đính hôn của các cháu làm chậm trễ theo."

Tần Lâu từ lúc Tần Lương sinh bệnh đến nay trên mặt không nở nỗi nụ cười, lúc này cau mày: "Ông cũng biết như thế, vậy còn không mau chóng tốt lên?"

"..."

Bác sĩ gia đình đã nhìn quen cảnh tượng người trẻ trong nhà ân cần hỏi han ông đến trên mặt giàn giụa hai mắt đẫm lệ, lần đầu gặp phải chuyện thăm bệnh mà tỏ thái độ như Tần Lâu, không khỏi ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái.

Sau đó ông quay qua cậu.

"Con trai Tần gia các người có phải hay không di truyền tính không thích nói tiếng người?"

Tần Lâu không biểu tình, Tần Lương liếc mắt trừng mắt nhìn bạn già của chính mình một cái.

Bác sĩ cũng không ngại bị trừng, chính mình tập trung chế nhạo: "Tôi lúc trước đã nói rồi, đừng kéo dài, đừng kéo dài, sớm một chút đi M quốc trị liệu, vậy ông liền có thể sớm một chút ôm cháu trai-ông này ông chính là không thèm tin. Nếu lỡ trị liệu xảy ra vấn đề, ông không kịp nhìn thấy cháu trai mà đã đi rồi, đi xuống cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông... Hiện tại thoải mái rồi chứ? Người trẻ tuổi của Tần gia các người chuẩn bị đính hôn liền bị chuyện tốt của ông cắt đứt."

Sắc mặt Tần Lương theo lời nói của bác sĩ gia đình càng ngày càng đen, đến cuối cùng tức giận đến vỗ vỗ ván giường, "Ông không nói lời nào, cũng không ai nói là ông câm!"

"Hừ."


"..."

Tống Thư và Tần Lâu lần đầu tiên thấy được một mặt trẻ con như vậy của Tần Lương, tinh thần cũng dần trở nên tốt, Tống Thư không khỏi buồn cười mà cười rộ lên.

Cùng hai ông lão ngồi nửa buổi chiều, trước khi đi, Tần Lương thở dài cùng Tống Thư nói: "Qua hai ngày nữa ông đi M quốc chuẩn bị trị liệu giải phẫu, bọn họ khẳng định là muốn ông đem Tần Lâu xách đi theo. Đến lúc đó công ty bên này chỉ có một mình mẹ con lo liệu, khẳng định rất vất vả; mà con và Tần Lâu vốn dĩ có thể ra ngoài đi chơi cũng bị ông trì hoãn lại-hai mẹ con các người là bị ông già này liên lụy đến không nhỏ. Con đừng trách ông nhé."

"Sẽ không." Tống Thư lắc đầu, thực nghiêm túc mà nhìn ông lão, "Chờ ông hết bệnh rồi trở về, tiệc đính hôn cháu sẽ dâng cho ông một ly trà, rượu ông không được uống nha."

Xem cô gái nhỏ luôn luôn không có biểu tình gì mà lúc này lại nghiêm túc cùng mình vui đùa, Tần lão tiên sinh cũng nhịn không được mà thoải mái cười to.

"Được, được! Ông nhất định uống ly trà do cháu dâu kính cho ông! Không bao giờ nuốt lời!"

"Vâng, chúng ta một lời đã định."

"..."

Vài ngày sau.

Người trẻ tuổi ở Tần gia-Tần Phù Quân, Tống Thành Đồng, cùng hai chị em Tống Như Ngọc và Tống Suất, còn có Tần Lâu-mọi người cùng nhau đi với Tần lão tiên sinh xuất ngoại chuẩn bị trị liệu giải phẫu.

Trong công ty lại không thể thiếu người, Bạch Chúc lưu lại tự lực chống đỡ. Tống Thư ở nhà cũng không rảnh rỗi phải chiếu cố Loan Xảo Khuynh.

Ngày Tần Lâu đi đó, Tống Thư đi sân bay tiễn cậu.

Diện mạo thiếu niên hiện giờ càng thêm tuấn mỹ, vóc người cao ráo trong đám người hiện lên thực chói mắt, chỉ mặc một bộ đồ bình thường, nhưng toàn thân như toát lên hơi thở "Người sống chớ đến gần".

Tính cả những người trẻ tuổi của Tần gia cùng người hầu đều hận không thể cách xa cậu vạn dặm.

May mà có Tống Thư đi đến, Tần Lâu rõ ràng sôi trào bùng nổ bên cạnh, cảm xúc sắp không kìm nén nỗi như nước vỡ đê thấy Tống Thư mới chậm rãi bình ổn hẳn.

"Làm sao mà bây giờ mới đến?" Tần Lâu đem tiểu vỏ trai của cậu ép tiến vào trong lòng ngực, ôm thật chặt, không chút nào để bụng đi ngang qua ánh mắt mọi người.

"Trong nhà..."

"Thôi, đừng giải thích. Thời gian bay không còn bao lâu nữa, yên lặng để tôi ôm một lát đi."

Tiểu vỏ trai vì thế an tĩnh lại, ngoan ngoan yên lặng để cho cậu ôm.

Hai người này ở sân bay quốc tế liền an tĩnh không tiếng động, hơn nữa như thế nào cũng không cảm thấy tịch mịch hoặc là nhàm chán, không tiếng động cũng luôn là Tần Lâu hận không thể thả chậm lại thả chậm, cậu cũng có đủ thời gian làm tâm trí yên ổn.

Chỉ là thời gian nhất quyết không nghe lời.

Trong chốc lát, người hầu đi theo Tần gia đã có tâm đi đến thúc giục.

Tần Lâu không kiên nhẫn đem người đuổi đi, lúc này mới ngồi dậy.

Cậu thấp mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, lẩm bẩm: "Búp bê Tây Dương, em nói xem vỏ trai có thể mang qua hải quan bên M quốc không?"

"Vỏ trai" chính thống không thèm để ý lời nói vô lại của cậu.

"Tôi phải đi rồi."

"Được." Cô gái nhỏ gật đầu.

Tần Lâu ra vẻ uy hiếp: "Dám thông đồng với kẻ điên khác, sau khi tôi trở về liền đem em ném vào nồi hầm." Cậu nghĩ nghĩ, "Hấp cũng được."

Cô gái nhỏ vẫn là gật đầu, "Được."

"..."

Ánh mắt Tần Lâu đảo nhẹ hạ thấp, cậu xoay người.

Sau đó đột nhiên bị giữ chặt.


Tần Lâu ngoái đầu nhìn lại.

Cô gái nhỏ vẫn là không có biểu tình gì, chỉ hướng cậu nhẹ nhàng vẫy tay, "Anh hạ thấp người xuống đi."

"Làm gì?"

Thiếu niên ngữ khí một bộ không kiên nhẫn, nhưng vẫn là đem thân thể cao chót vót kia khom xuống dưới.

Sau đó đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng bị sờ sờ.

"Tiểu kẻ điên, đừng sợ."

"..."

Đồng tử Tần Lâu thoáng run rẩy.

Qua hơn mười giây, cậu mới nén tiếng cười rộ lên, nụ cười mang theo chua xót cùng bất đắc dĩ rốt cuộc cũng bị lột ra, bị lộ tẩy khiến đáy lòng của cậu không khỏi rùng mình.

"Em lại nghe thấy tôi cầu cứu rồi, búp bê Tây Dương."

Tống Thư không có trả lời, chỉ là thu hồi tay lại, thanh âm an tĩnh khiến cho người ta an tâm-

"Tôi ở đây."

Như là nhớ về bao nhiêu năm trước kia cái đêm giông tố, cô gái nhỏ ở trong phòng trống vắng ôm cả người cậu, che lại lỗ tai cậu một lần một lần không hề cảm thấy phiền phức mà nói chuyện.

Tôi ở đây.

Lúc này đây tầm mắt thiếu niên khẽ đảo, cậu nở nụ cười.

"Chỉ cần em ở đó, cái gì tôi cũng không sợ."

**

Ngày 13 tháng 8 năm 2010.

Tần Lương ở M quốc, viện nghiên cứu ung thư D-F trị liệu giải phẫu viên mãn hoàn thành, sau khi trị liệu kết thúc.

Làm người phụ trách cùng đi với người nhà Tần Lâu cuối cùng cũng có thể rời khỏi viện.

Cậu trước tiên liền đem tin tức tốt này, cùng với tiểu vỏ trai chia sẻ.

Nhưng mà từ khi gọi điện đến giờ, Tần Lâu không cách nào nối máy đến Tống Thư được, ngay cả điện thoại Bạch Chúc cũng không thể.

Thẳng đến lúc cậu ở bên ngoài chờ Tần Phù Quân và Tống Thành Đồng. Khi cả hai đến, gương mặt Tống Thành Đồng đều mang vẻ mặt đau đớn kịch liệt, Tống Thành Đồng đưa điện thoại cho Tần Lâu, điện thoại di động mở một mục bưu kiện điện tử.

Tần Lâu giơ tay nhận lấy-

"Tập đoàn Tần thị - tổng giám đốc Bạch Chúc, bị nghi ngờ có liên quan đến việc lợi dụng EAG công ty con phi pháp lung lạc tài chính 500 triệu, không có khả năng trả lại mặt tiền vốn, gặp phải bao gồm chuyện lừa gạt, rửa tiền, 8 hạng hình sự lên án... trước đêm mở phiên tòa Bạch Chúc sợ tội nên đã tự sát."

"Hiềm nghi liền vây đến người con gái duy nhất Tống Thư, hôm mở phiên tòa ngày đó trên đường đã bị tai nạn xe cộ, bị thương nặng phải nhập viện. Sau đó, bác sĩ chữa trị cho Tống Thư không có hiệu quả, kết quả tử vong."

"---!"

Di động rơi xuống trên mặt đất.

Màn hình bị chia năm xẻ bảy, mảnh nhỏ đứt lìa phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của thiếu niên.

**

Tác giả có lời muốn nói: Ân, từ chương trước nói khi viết lại chương 2 liền bắt đầu chôn, đến thư phòng ngoại nơi đó đã là minh tuyến.

Phần này sắp kết thúc, phần chết giả trở về gặp lại tẩy oan sắp bắt đầu.

Bèngg: Xin lỗi mọi người, khúc sau tác giả còn viết thêm một phần về văn án truyện mới của mình, nhưng mà mình thấy không liên quan với truyện "Dấu cắn" và trong văn án kia từ ngữ tác giả dùng khó hiểu quá, nên mình dứt khoát cắt bỏ luôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui