Đau Bụng Là Thật Đó!


Nửa đầu câu chuyện kết thúc, phần còn lại dành cho ngày hôm sau.

Diệp Mông cảm thấy hứng thú với kịch bản của hai người Việt Độ, lúc trên đường về khách sạn cứ luôn miệng hỏi này hỏi nọ.

"Em nói nhiều quá.

" Việt Độ ngắm nghía tay Lương Tử Đằng, không muốn trả lời cô.

Tròng mắt Diệp Mông đảo sang, máu diễn trào lên, cô bèn uốn éo giọng nũng nịu nói: "Thần thiếp là vì sợ mất đi sự sủng ái của bệ hạ mà.

"
Ngón tay thon dài của Lương Tử Đằng rất đẹp, khớp xương rõ ràng, Việt Độ kéo lên hôn một chút.

Nụ hôn nhẹ nhàng chạm vào trái tim, hàng mi dài của Lương Tử Đằng khẽ run run, ánh mắt ý bảo Việt Độ đừng quá trớn.

Việt Độ nhận ánh mắt, dùng ngón tay chen vào giữa các ngón của Lương Tử Đằng, mười ngón đan vào nhau, sau đó bày ra vẻ hững hờ của đế vương: "Ngươi thậm chí còn không được sủng ái, nói gì tới chuyện mất đi?" Anh trả lời Diệp Mông, song ánh mắt vẫn dán trên người Lương Tử Đằng: "Người trẫm sủng ái đương nhiên chỉ có một mình Hoàng hậu mà thôi.

"
Xúc cảm ngưa ngứa trên tay lan truyền đến ngực, Lương Tử Đằng và Việt Độ nhìn nhau, cậu cảm nhận được sự dịu dàng sâu sắc trong mắt anh.

Lương Tử Đằng gần như là trầm mê trong ánh mắt này, cậu bối rối quay đầu đi, xong rồi, lại muốn giam Việt Độ lại rồi.

Việt Độ buồn cười: "Sao Đồng Đồng không nhìn anh nữa?"
Lương Tử Đằng không trả lời, chỉ siết chặt tay của Việt Độ, cậu sợ mình không kìm lòng được mất.

Diệp Mông bị cho ra rìa: "! "

【 Hóa đá, lại bị đút cơm chó 】
【 Tội Manh Manh quá đi 】
【 Ép duyên, gia tộc, liên hôn, ôi đàn ông 】
【 Uổng công hồi trước tui còn tưởng tượng ra câu chiện hai nam giành một nữ, còn bây giờ! 】
Cơn mưa bình luận【 Tội nghiệp Manh Manh 】tràn màn hình.

Sau khi xuống xe, Diệp Mông tới tìm Việt Độ: "Còn phía Âu Phong làm sao đây?"
Việt Độ lơ đễnh nói: "Không làm gì hết.

"
Diệp Mông kinh ngạc: "Cậu ta là tình địch của anh đó, từ bao giờ mà anh đối xử với tình địch tốt vậy?"
Việt Độ bất đắc dĩ: "Anh đối với tình địch tàn nhẫn lắm sao?"
Diệp Mông gật đầu.

【 Muốn biết lão Việt đối xử với tình địch thế nào 】
【 Muốn biết +1 】
Việt Độ nhất thời cạn lời: "Anh Độ chỉ em một cách giải quyết tình địch.

"
Diệp Mông tò mò: "Giải quyết thế nào?"
Việt Độ đi về phía Âu Phong và Lương Tử Đằng: "Biến tình địch của mình thành tình địch chung của cả hai.

"
Âu Phong và Lương Tử Đằng thảo luận về những bộ phim trước kia của cậu ta, Lương Tử Đằng không tiện từ chối, cứ trò chuyện với cậu ta câu được câu chăng.

Âu Phong tự đắc việc mình có thể nói chuyện với Lương Tử Đằng, chợt phát hiện Việt Độ đang đi về phía bọn họ nên có hơi bất mãn, trong lòng nghĩ một đống từ ngữ trà xanh đậm đặc.


Bọn họ đều nhìn Việt Độ, Việt Độ không nói chuyện với Lương Tử Đằng mà ngồi xuống cạnh Âu Phong: "Đang nói gì đó?"
Trong mắt Lương Tử Đằng hiện lên vẻ kinh ngạc.

Âu Phong mở miệng giải thích: "Tiền bối Việt à, em và anh Tử Đằng chỉ đang nói chuyện phim ảnh, em thật sự rất thích anh Tử Đằng mới như thế, anh tuyệt đối đừng có giận nha, anh Tử Đằng ưu tú như vậy có người thích là rất bình thường, không lẽ anh lại để bụng chuyện này sao?" Thái độ của cậu ta yếu đuối, trông như bị Việt Độ ức hiếp vậy.

Không ngờ Việt Độ lại không giận cậu ta, ngược lại còn bật cười ha hả, khuôn mặt anh tuấn càng thêm phần quyến rũ: "Không cần gọi tôi là tiền bối đâu, xa cách quá, cứ gọi anh Độ như Tiểu Mông là được.

"
【 Âu – trà trong các loại trà – Phong 】
【 Việt Độ bị quỷ ám hả? 】
【 Lão Việt cười lên trông mê người quá, nhưng sao lại cười với Âu Phong? 】
【 Lão ta còn dịu dàng như thế với tình địch nữa? Đm, không nói tưởng lão thích Âu Phong không á 】
【 Lão Việt bị gì vậy? 】
Âu Phong há hốc mồm, đành phải nghe lời Việt Độ gọi: "Anh Độ.

"
Lương Tử Đằng thờ ơ nhìn Việt Độ cười với Âu Phong, lạnh lùng liếc Âu Phong một cái, Âu Phong cảm thấy có gì đó không đúng.

Việt Độ nói tiếp: "Tiểu Âu nấu cơm không tệ đó, tôi thích người biết nấu cơm, chừng nào rảnh thì chúng ta giao lưu kinh nghiệm nhé.

"
Âu Phong cảm giác ánh mắt Lương Tử Đằng nhìn mình càng lúc càng rét lạnh, sau lưng cậu ta cũng có hơi lạnh lạnh.

【 Hình như cụ giận rồi, không nói câu nào luôn kìa 】
【 Ừa ừa, mặt mày quạu đeo luôn 】

【 Cụ Lương đang ghen hở? Trùi uiiii cư tê z shao 】
Việt Độ vươn tay định khoác vai Âu Phong, kết quả lại bị người ta nắm lấy, đôi mắt đen láy của Lương Tử Đằng không rõ cảm xúc, chỉ liếc Âu Phong rồi nhìn anh: "Đi về.

"
Việt Độ biết mình thành công rồi, đoạn nắm lại tay Lương Tử Đằng, vô cùng đắc ý: "Tụi mình về ngủ thôi, Tiểu Mông à mấy em cũng nghỉ ngơi sớm đi nha, ngủ ngon.

" Ánh mắt của anh chẳng hề dành cho người khác dù chỉ là một chút, chỉ nhìn mỗi Lương Tử Đằng.

Âu Phong nằm vật ra sô pha, tuy lúc trước ánh mắt của nam thần nhìn mình là lạnh nhạt, không thèm để ý, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ta theo đuổi nam thần, nhưng vừa nãy cái liếc mắt cuối cùng của nam thần dành cho cậu ta thế mà lại khiến cậu ta sợ hãi.

Khủng khiếp.

【 ha ha ha ha ha đây là biến tình địch của mình thành tình địch chung của cả hai sao? Cười chết tui rồi 】
【 Lại tội nghiệp cho Âu tiểu trà lần nữa, Việt Độ đúng là không phải người mà 】
Lúc quay về phòng, Lương Tử Đằng cắn vai Việt Độ, giọng điệu nặng nề: "Thích người biết nấu cơm?"
Việt Độ giữ cổ cậu, áp đầu mình vào đầu cậu, chóp mũi chạm nhau: "Cậu ta nấu đồ ăn đẹp mắt?"
Hai người đều ăn ý không nhắc tới tên Âu Phong, ánh mắt họ nhìn nhau mãnh liệt, và sự ghen tuông trào dâng đều bị hòa tan vào nụ hôn bùng cháy.

Bầu không khí khô nóng.

Lương Tử Đằng thở hổn hển giữ bàn tay đang lần mò xuống dưới của Việt Độ, âm thanh không còn lạnh lẽo mà mềm mại như đang làm nũng: "Ngày mai có ghi hình.

"
Động tác của Việt Độ vẫn không ngừng lại, anh hôn má cậu: "Ngoan, anh cọ bên ngoài thôi, không vào đâu.

"
"Ai thèm tin.

" Lương Tử Đằng phản bác.

Sự thật chứng minh lời của đàn ông quả thực không đáng tin.


Yêu cầu không làm của Lương Tử Đằng lúc bắt đầu biến thành không để lại dấu hôn trên cổ và tắm rửa sạch sẽ xong nhất định phải mặc quần áo.

!
Sáng hôm sau, tổ chương trình muốn phát trực tiếp đánh thức các vị khách mời, lúc đi vào phòng của Việt Lương đã thấy một cảnh tượng rất hài hòa: hai tay Lương Tử Đằng ôm lấy cổ Việt Độ, đầu cậu vùi vào cổ anh.

Tay Việt Độ cũng đang ôm Lương Tử Đằng, anh hôn đỉnh đầu cậu, trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa.

Cảnh tượng ấm áp này khiến người ta không đành lòng quấy rầy.

Việt Độ tỉnh dậy trước, anh đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo người quay phim đừng đánh thức Lương Tử Đằng, đồng thời mở tay Lương Tử Đằng ra một cách thuần thục, động tác nhẹ nhàng, không đánh thức Lương Tử Đằng.

Nhưng lúc Việt Độ rời khỏi giường Lương Tử Đằng vẫn nhúc nhích, cậu mơ màng vươn người về phía Việt Độ, mang theo giọng mũi mềm mại như bông: "Anh ơi.

"
Việt Độ cúi người hôn cậu: "Ngoan, ngủ một lát nữa đi, anh đi làm đồ ăn sáng cho em.

"
Lương Tử Đằng được dỗ dành ngủ tiếp.

【 Đôi chồng chồng giả hai người làm ơn tự giác chút đi, có cần phải show ân ái vậy không? 】
【 Tuôi dậy sớm không phải để ăn cơm chó 】
【 Cái chữ 'chua' này tui muốn nói lâu rồi 】
【 Lương Tử Đằng bất đắc dĩ, ảnh đế Việt thân bất do kỷ 】
【 Ôi, đồ đàn ông giả dối, hôm qua còn bảo gia tộc liên hôn, hôm nay đã ngủ với nhau rồi 】
【 Ảnh đế Lương cao lãnh băng sơn, ép duyên thành Đau Bụng 】
【 Không bao giờ tin đàn ông nữa 】
【 Tui chèo lộn thuyền rồi hu hu hu khóc cho coi 】
【 Hóa ra có một vài cặp không nên đánh giá bằng chiều cao, á á á nhầm thuyền rồi 】
【 Thật ra thì làm nũng công cũng rất là tuyệt đó 】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận