Nương Bàn Nha bị gãy xương còn đang dưỡng thương ở nhà đệ đệ.
Nếu đột nhiên biết được trượng phu mình đi dạo kỹ viện, không biết còn bi thương thành cái dạng gì đâu.
Muốn cùng cha nàng tính toán, trước hết phải đợi nương bình phục đã.
Hơn nữa, Bàn Nha lúc này cũng bệnh không thể xuống giường được, cũng không dư thừa khí lực đi quản người cha hỗn trướng kia.
Nàng tính toán lại số tiền đã mất, ghi nợ hết cho Trương Nhị!
Bàn Nha suy nghĩ một chút rồi nói với Trương đại tẩu: “Đại tẩu, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, xin tẩu đừng nói chuyện này cho người khác biết, nhất là đừng để nương ta biết, nương ta thân thể không tốt, lại còn đang mang bệnh, ta sợ nếu bà phát hiện thì có thể xảy ra chuyện bất trắc.”
Trương đại tẩu gật đầu, lại nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, không nói thì không nói, Bàn Nha, ngươi đừng lo, trượng phu của ta rất kín miệng, hắn chỉ nói với ta thôi, ta lại không phải là người lắm mồm, haizz..
không phải ta nói, cha ngươi ....!cũng quá khốn nạn đi, xem việc hắn đã làm , ngay cả người ngoài là ta cũng không chịu nổi."
Bàn Nha cũng biết người cha khốn nạn này không lương thiện, nương Bàn Nha đã khổ sở với Trương Nhị bao năm nay, thật vất vả nữ nhi mới có tiền đồ, vừa kiếm được chút tiền, không nghỉ cho vợ con hưởng phúc, ngược lại cầm tiền đi kỹ viện, đó thực sự là người đàn ông hiếm có trong thiên hạ a
“Tạm thời đừng quản cha ta.
Vương Bá nói ta không thể làm việc quá sức, ta không được lo lắng nha.” Bàn Nha xua tay nói: “ trước hết ta phải đem thân thể dưỡng thật tốt, lại nói cha ta, ông ta muốn đi thì cứ đi , dù sao cũng chỉ có chút ít tiền thôi, làm loạn mấy ngày cũng không đủ đâu.”
Bàn Nha nằm xuống, tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại đau nhức vô cùng.
Đó chính là số tiền nàng vất vả kiếm được từ việc thức khuya dậy sớm, tiền mồ hôi nước mắt a, liền để cho lão vương bát đản lãng phí! Sớm biết như vậy còn không bằng mua đồ ăn ngon , may vài bộ quần áo cho hai mẹ con nàng, còn tốt hơn là để cho Trương Nhị chà đạp.
Bốn, năm ngày liền Trương Nhị không về nhà, Trương đại tẩu có chút nóng nảy, thỉnh thoảng nói trượng phu mình đi lên trấn giao hàng âm thầm hỏi thăm tin tức của Trương Nhị, biết được Trương Nhị khi đó đến Noãn Hương Các, tới giờ vẫn chưa bước ra , xem ra là đắm chìm trong ôn nhu hương, vui đến quên cả trời đất, đem nữ nhi đang bệnh nặng ở nhà quăng lên chín tầng mây .
Nhưng Bàn Nha không hề vội vã, mỗi ngày ăn no liền ngủ, một bộ không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Trương đại tẩu nhìn Bàn Nha chỉ thở dài, cảm thấy có lỗi với hài tử lương thiện này.
Lại nói ngày ấy hôm đó Trương Nhị đoạt tiền của Bàn Nha, hắn suy nghĩ trực tiếp đi đến quán rượu trong trấn gọi một bầu rượu ngon và một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Sau đó cất bạc, rụt rè đi đến kỹ viện duy nhất ở trên trấn - Noãn Hương Các.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...