Trương Nhị chưa bao giờ đến nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy, trong lòng khiếp đảm vô cùng, co đầu rụt cổ ở cửa ra vào một lúc , chợt nghĩ: Ta là người có tiền, sợ cái gì!
Sau đó hắn ngực ưỡn một cái, cả gan đi vào.
Noãn Hương Các người đến người đi, khách quen đến phần lớn là những người giàu có, ăn mặc sang trọng, chỉ có Trương Nhị ăn mặc rách rưới, liền biết hắn là kẻ nghèo túng
Mama kỹ viện liền tùy tiện chào hỏi vài câu, gọi Hồng Trà, một kỹ nữ đã ngoài ba mươi đến để tiếp đãi Trương Nhị.
Hồng Trà vốn sinh ra là nha hoàn của Noãn Hương Các.
Lúc còn trẻ, dung mạo của nàng cũng tầm thường, thậm chí có phần xấu xí.
Ở thanh lâu này, tiền nào của nấy, số tiền trong tay Trương Nhị cũng không đủ để uống rượu với cô nương đầu bài ở đây đâu.
Trên mặt Hồng Trà thoa phấn thật dày , che đi nếp nhăn nơi khóe mắt và lông mày.
Nàng ta mặc bộ đồ màu đỏ xanh rất sặc sỡ, cười duyên làm nũng nói: “Vị này ca ca, cùng Hồng Trà muội muội vào bên trong ngồi, uống chén rượu ủ ấm thân thể đi.”
Trương Nhị nghèo hèn, nhát gan, chưa từng gần gũi với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài lão bà của mình.
Đột nhiên, một nữ nhân nũng nịu đối với hắn , khiên toàn thân hắn mềm nhũn, hấp tấp đi theo sau Hồng Trà.
Hồng Trà nhìn Trương Nhị, biết chắc hẳn hắn chưa từng đi kỹ viện, Hồng Trà xấu , già , ít khách, nên ít tiền hơn.
Trương Nhị mặc dù nhìn thì nghèo nàn, nhưng trong túi rốt cuộc vẫn có chút bạc, hắn theo nàng ta vào phòng, nếu không đem túi bạc của hắn lừa gạt sạch sẽ, sẽ không bỏ qua a.
Mây mưa lăn lộn hai lần.
Hồng Trà tràn đầy năng lượng nên chẳng mấy chốc đã mê hoặc Trương Nhị thần hồn điên đảo ở lại phòng Hồng Trà vài ngày.
Mấy ngày nay Túy Sinh Mộng Tử, có nữ nhân phong trần hầu hạ, Trương Nhị chợt cảm thấy những ngày này là những ngày hạnh phúc nhất đời mình.
Cho đến sáng ngày thứ năm, Trương Nhị vẫn còn nằm trên giường Hồng Trà, chìm trong mộng đẹp thì có người kéo hắn dậy.
“Ta nói Trương đại gia, ngài còn chưa trả tiền ngày hôm qua đâu, chúng ta vốn là mua bán nhỏ, không cho ký sổ a.” Trương Nhị mở mắt ra, nhìn thấy một Phụ nhân trung niên cao gầy đang một tay chống nạnh, một tay nhấc cổ áo mình.
"Có chuyện gì từ từ nói , đừng động thủ, trước, trước thả ta xuống." Trương Nhị nuốt khan.
Phụ nhân kia hừ một tiếng, đem Trương Nhị thả xuống..
“Ta có tiền, ta có tiền!” Trương Nhị lẩm bẩm, vội vàng rút túi tiền ở thắt lưng và đổ ra ngoài.
“Chỉ có mấy đồng tiền thôi làm sao đủ!” Người phụ nhân kia nhìn trong túi Trương Nhị chỉ có bốn năm văn tiền, lông mày chợt nhướng lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn quỵt tiền sao?"
“Không, không phải thế!” Trương Nhị toàn thân rùng mình, chợt tỉnh táo lại, dường như số tiền mình mang theo không đủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...