Ngày hôm sau, bảy tám người thôn dân tụ tập trước nhà Trương Nhị, thì thầm với nhau: “Sao bây giờ Bàn Nha còn không mở cửa?”
"Đúng vậy, lúc trước vào giờ này đã sớm mở cửa nha, sao hôm nay lại không có động tĩnh gì?"
Đột nhiên, cánh cửa sân đang đóng, cót két một tiếng từ bên trong mở ra, Bàn Nha bước chân phù phiếm vịn cánh cửa đi tới, trên tay cầm một tấm biển ghi “Đóng cửa”.
"Mọi người, ta xin lỗi.
Hiện tại ta thấy không khỏe và không thể cử động được.
Đợi ta tốt lên mọi người lại đến.”.
Mọi người nhìn qua, bình thường Bàn Nha vốn có khuôn mặt hồng hào, tràn đầy sinh lực giờ đây giống như một quả cà tím bị phơi sương héo úa, mí mắt sưng tấy, môi không có huyết sắc.
"Không có việc gì, không có việc gì, nếu thân thể không thoải mái liền hảo hảo tĩnh dưỡng, ngày khác chúng ta lại đến."." Một phụ nhân có khuôn mặt hiền hòa khoảng ba mươi tuổi cười nói: "Nhìn ngươi yếu ớt quá.
Trở về nằm đi, có muốn ta ra đầu làng mời Vương bá lại đây chẩn bệnh cho ngươi không?”
Nàng ấy vừa nói vừa nhận lấy bảng hiệu từ tay Bàn Nha.
Khi tay nàng ấy chạm vào tay Bàn Nha, bỗng kêu lên: "Sao nóng thế? Nhất định là bệnh không nhẹ.
Đến, đại tẩu giúp ngươi treo biển , ngươi mau trở lại phòng đi, ta đi mời Vương Bá đến ”
Bàn Nha mơ mơ màng màng vuốt vuốt cái trán, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, cẩn thận nhìn kỹ mới nhận ra đây chính là Trương đại tẩu, nàng dâu của Trương đại ca ở phía tây thôn.
Bàn Nha chỉ cảm thấy hai mắt nổi đom đóm, dưới chân đứng cũng không vững, mấy ngày nay nàng bận rộn một mình, vất vả lâu ngày thành bệnh, lại thêm thời tiết càng ngày càng lạnh, hôm qua nửa đêm gặp gió, sáng sớm liền bắt đầu phát sốt.
Bàn Nha biết rất rõ trình độ chữa bệnh ở cổ đại còn hạn chế, chỉ cần bị cảm lạnh cũng có thể chết người.
Nàng cũng không phải kiểu người dám đem mạng ra để kinh doanh.
Cái thân thể của nguyên chủ nhân chính này không biết bị bệnh gì làm cho mất mạng, mới bị nàng xuyên đến, nàng cũng không dám lại tìm đường chết, vạn nhất về tây thiên thật thì sao?
“Cám ơn Trương đại tẩu, ta đau đầu quá, phiền phức nhờ tẩu mời Vương Bá đến..."Bàn Nha nói.
Thôn dân thuần phác, Trương đại tẩu cười nói: “Không phiền phức không phiền phức, ta vừa vặn trở về cũng tiện đường.
Thấy ngươi đi không vững, để ta đỡ ngươi về phòng , rồi đi mời Vương Bá.”
“Ai Nha, Bàn Nha, Ta nhìn ngươi mệt mỏi thành bệnh, Ngươi nhìn ngươi xem, ngày nào cũng bận rộn việc này việc kia, thậm chí còn không có ai giúp đỡ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức mà thôi.” Trương đại tẩu lẩm bẩm.
Mọi người tụ tập ở cửa đều giải tán.
Bàn Nha cũng biết mình mệt mỏi, ốm yếu nên gật đầu nói: "Đợi thân thể ta tốt lên, sẽ mời người tới giúp đỡ."
Trương đại tẩu nói: "Bàn Nha, Ngươi xem đại tẩu ta như thế nào, ? Nếu không ta tới hỗ trợ cho ngươi?.
Tướng công của ta nói nhi tử muốn đọc sách, Hắn đưa Ngưu tử vào trấn, ở nhà cữu cữu gần trường tư thục, dạo này nông nhàn, ta liền rảnh rỗi, không bằng tới giúp đỡ ngươi, ngươi xem được hay không a.”
Trương đại tẩu vừa nói vừa đỡ Bàn Nha lên giường, nàng im lặng nhìn Trương đại tẩu, thấy quần áo của nàng ấy tuy đơn giản nhưng đã được giặt sạch sẽ, chỉnh tề, thoạt nhìn trông rất gọn gàng.
Nhìn thoáng qua là người không cẩu thả, lưu loát, thêm nữa Trương đại tẩu làm người nhiệt tình, chào hỏi khách khứa cũng không thành vấn đề.
Bàn Nha đang lo lắng không biết thuê ai giúp đâu, vừa vặn đụng trúng Trương đại xông vào , Bàn Nha gật đầu nói: “Được, đợi ta khỏi bệnh, đại tẩu liền đến hỗ trợ.”
"Được rồi! Quyết định như vậy nha! Bàn Nha, ngươi nằm xuống đi, để ta đi mời đại phu cho ngươi." Trương đại tẩu mừng rỡ , dù sao một phụ nhân nông thôn cũng chỉ biết thêu chút khăn, giặt y phục để kiếm thêm thu nhập trợ giúp cho gia đình.
Có thể đến quầy hàng của Bàn Nha phụ việc cũng có thêm chút thu nhập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...