Sau gần một tháng, Lương Bì Bàn Nha đã trở nên nổi tiếng.
Ngay cả người trong thành cũng nghe nói Lương Bì Bàn Nha rất ngon ! Một số tiểu hài tử và lão nhân không ăn được cay nên Bàn Nha tự làm mè rang thay thế , làm Lương Bì không cay.
Lương Bì Bàn Nha phù hợp với mọi lứa tuổi, khoảng sân nhỏ của Nhà nàng chật ních thực khách đến ăn, mấy chiếc bàn ghế cũ cũng không còn đủ.
Bàn Nha qua nhà Lưu bá cách vách để mượn thêm mấy cái bàn
“Bàn số 2, Hai bát Lương Bì cay, ba Lương Bì không cay!” Bàn Nha bưng một khay lớn vội vàng bưng món Lương Bì vừa mới làm xong cho khách “Lão bản, chúng ta chờ đã lâu, nhanh lên!"
Bàn Nha lau mồ hôi nói: "Được rồi, lập tức tới ngay!"
Khi số lượng thực khách ngày càng tăng, chỉ có một mình Bàn Nha bận rộn, có thêm tám tay tám chân cũng không đủ dùng.
Tuy nhiên, cha của nàng không thể trông cậy, nàng rất không dễ dàng mới trấn an Trương Nhị để hắn không quấy rồi việc thu tiền.
Căn bản chưa từng nghỉ tới để cho hắn hỗ trợ
Nương Bàn Nha vẫn đang dưỡng bệnh tại nhà tam cữu trên trấn.
Cửa hàng này chỉ có thể dựa vào đầu bếp Bàn Nha của chúng ta mới có thể duy trì được.
“Ai Nha má ơi, mệt quá!” Sau khi đóng cửa hàng, Bàn Nha mệt mỏi đặt mông ngồi dưới đất, kiếp trước nàng chưa bao giờ phải chịu tội như vậy, ngay cả rau củ cũng đã được cắt sẵn, Chờ nàng bỏ vào nồi xào, bây giờ nàng vừa làm đầu bếp, vừa làm tiểu nhị còn phải rửa chén bát và chuẩn bị nguyên liệu, thật sự là mệt quá sức..
Bàn Nha nghỉ ngơi, đứng dậy đi vào bếp rửa bát, âm thầm tính toán lợi nhuận trong ngày hôm nay, tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu Bàn Nha đã có trong tay một khoản tiền nho nhỏ.
Nông thôn là địa phương nhỏ, trình độ tiêu dùng của người dân không cao, nàng chỉ có thể bán những món ăn vặt giá rẻ như Lương Bì mà người dân có thể mua được.
Nếu muốn buôn bán lớn hơn, nàng phải đến nơi lớn hơn.
Nếu không cứ bán mỗi một bát Lương Bì như vậy, mệt chết người không nói, lợi nhuận còn mỏng.
“Chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ đón nương trờ về, và hỏi các cữu cữ thuê một cửa hàng trên trấn để mở cửa hàng.” Bàn Nha đang lên kế hoạch trong khi rửa bát.
Đến lúc thời tiết lạnh việc buôn bán không được suôn sẻ, dứt khoát chuyển sang ăn lẩu.
Với bàn tay của Bàn Nha nàng đây, quán lẩu của nàng chắc chắn mỗi ngày đều đông khách.
Sau đó một cửa hàng sẽ biến thành hai cửa hàng, và chẳng bao lâu nữa, hai cửa hàng sẽ biến thành bốn cửa hàng.
Rất nhanh sau đó nàng sẽ có thể mở một chuỗi cửa hàng trên toàn quốc và đôi tay này của nàng bong gân vì đếm tiền .
Khi nàng có nhiều tiền , nàng lại mở tửu lâu cao cấp dành cho giới nhà giàu, do Bàn Nha làm đầu bếp, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, món Lỗ Giang Tô và ẩm thực Chiết Giang hãy để nhóm người cổ đại này trải nghiệm tinh hoa ẩm thực Trung Hoa.
Đương nhiên lấy sạch tiền của bọn họ là trọng yếu nhất! chờ nàng có tiền, sẽ mua một tòa nhà lớn, mua một đám nha hoàn xinh đẹp, có thể mua bất cứ thứ gì nàng muốn, hàng ngày đều cầm thỏi vàng sáng bóng.
Khi cảm thấy hứng thú, nàng có thể thu vài đồ đệ đẹp trai, thông minh làm học trò, dạy họ vài món ngẫu hứng, làm thành hệ thống ẩm thực Bàn Nha, làm tổ sư nãi nãi,, trêu chọc các đệ tử mỹ mạo và các đồ tử đồ tôn.
“Ai Nha hắc hắc, ta cười kiêu ngạo, ta cười kiêu ngạo.” Bàn Nha ngân nga một giai điệu vui vẻ.
Bàn Nha đang rửa bát trong bếp, không để ý thấy một người phụ nhân từ ngoài sân đi vào, người phụ nhân mặc áo khoác màu hồng, trên đầu cài một bông hoa to màu đỏ, trên mặt có một chùm nếp nhăn, trên tay cầm chiếc khăn lụa đang bước vào cửa nhà Bàn Nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...