Bàn Nha cùng đại thẩm mập về tới nhà, sắc mặt nàng âm trầm vào phòng, nói với đại thẩm mập : "đại thẩm , thẩm có thể chiếu cố nương ta một lát giúp ta được không, trước buổi tối ta sẽ về .”
Đại thẩm mập nói: "Được rồi, ngươi cứ đi đi, Thẩm ở đây trông chừng giúp ngươi."
Bàn Nha nói với Thang thị: "Tứ cửu mẫu, đa tạ tứ cữu nhớ tới ta,ta đưa người trở về, cũng thuận tiện đi thăm tứ cữu một chút ."
Thang thị trợn mắt nói: "Được rồi, đi thôi, đừng nói là đi vay tiền nha”
Bàn Nha liếc nhìn bà ta, không nói gì, cùng bà ta bước ra cửa.
Cha Bàn Nha nhìn thấy Bàn Nha đi ra ngoài liền cao giọng nói: "Ngươi còn định lảng vảng ở đâu nữa!"
Bàn Nha nói: “Ta đi tiễn Tứ cữu mẫu.”
Cha Bàn Nha mới hừ một tiếng rồi tiếp tục ăn Lương Bì của mình.
Bàn Nha đi từ trưa đến tối mịt còn chưa về, đại thẩm mập thấy trời đã khuya, suốt ruột muốn trở về nấu cơm.
Nương Bàn Nha nhìn bà ấy đứng ngồi không yên nói: "Ngươi trở về đi, ta khỏe hơn nhiều rồi, sẽ không có việc gì." Đại thẩm mập suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được rồi, Trương Nhị tẩu, ta về trước, nếu có chuyện gì thì gọi ta." Sau đó, bà ấy vội vã rời đi.
Cha Bàn Nha đang ngồi trong nhà, cảm thấy đói, ông gọi hai lần ra ngoài sân: “Bàn Nha, đi nấu cơm.” Rồi mới nhớ ra Bàn Nha đã đi tiễn cữu mẫu của nàng mà vẫn chưa về.
"Thật là nha đầu chết tiết! Trời tối cũng không về!" Cha Bàn Nha nhổ nước bọt, bụng réo hai tiếng.
"Lão bà tử, sao ngươi còn nằm dài trên giường, Ta đói sắp chết rồi!" Cha Bàn Nha lao vào nhà nói với nương Bàn Nha đang nằm.
“Ta đau không thể đứng dậy được.” Nương Bàn Nha đau đến nỗi toát mồ hôi hột.
Xương sườn bị gãy tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải được chăm sóc cẩn thận, không được tùy ý cử động.
“Ngươi liền giả bệnh đi đồ lười biếng !” Cha Bàn Nha vén chăn lên, túm lấy tay nương Bàn Nha rồi kéo bà xuống như kéo một con gà vừa kéo vừa mắng “ Hai mẹ con các ngươi đều không phải là một thứ đồ tốt ? Suốt ngày lười biếng không làm việc! Nấu ăn cũng không thèm, muốn lật trời sao!”
Đột nhiên, cha Bàn Nha cảm thấy có một bàn tay to nắm lấy tóc mình từ phía sau, hắn vô thức buông tay nương Bàn Nha, làm bà ngã xuống giường.
“Nương!” Bàn Nha kêu lên, lao tới đỡ nương.
Sau đó chỉ có tiếng lốp bốp vang lên.
Một đại hán vạm vỡ túm tóc cha Bàn Nha, tát vào mặt ông ta hơn hai mươi cái.
.
Đại hán vừa đánh vừa mắng: “Ta nghĩ ngươi đang lật trời nhỉ?, Ta gả muội muội ta cho ngươi, một ngày tốt còn chưa được hưởng qua, ngươi còn dám đánh nàng! Ngươi ăn gan hùm mật gấu sao? hay là ngươi khi dễ Vương gia chúng ta không có người phải không?
Mặt Cha Bàn Nha sưng vù như đầu heo, híp mắt xem xét, má ơi, vừa nhìn đã bị hù đến chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất”.
Đại cữu, tam cữu, tứ cữu của Bàn Nha, tính cả hai biểu ca và nột biểu đệ của nàng tổng cộng sáu người đều đến! Năm đó bà nội Bàn Nha sinh liền hai người con, một nhi tử và một nữ nhi, sau này mong muốn có thêm một nữ nhi giống nương Bàn Nha nữa, chỉ tiếc sinh liên tiếp hai người nữa, tất cả đều là nhi tử.
Đại hán vừa đánh cha nàng không ai khác chính là đại cữu Bàn Nha, đại ca ruột của nương Bàn Nha, Vương lão đại.
"Con mẹ nó, sớm biết ngươi không phải người tốt!" Đại cữu phun nước bọt vào mặt Trương Nhị mắng: "Ngươi vừa làm cái gì ? định kéo cái gì ? Dám đánh gãy xương sườn của muội muội ta, không muốn sống nữa đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...