“Con mẹ nó, tiểu tạp chủng Bàn Nha này ngươi muốn lật trời sao! Xem ta có đánh chết ngươi không!” Cha Bàn Nha tức giận, mặc quần áo vào, cầm tẩu thuốc lên, mở cửa giận dữ đi ra ngoài.
Khi mở cửa ra, nhìn thấy một đám người bên ngoài, Trương Nhị giật mình.
Hắn không ngờ lại có nhiều người đến như vậy, bản tính của hắn chỉ dám bạo ngược trong gia đình, có người ngoài tính tình này liền bị dập tắt đi rất nhiều.
Hắn chỉ dám thấp giọng chửi rủa, tìm kiếm Bàn Nha trong đám người.
Hắn tìm một lúc cũng chỉ thấy nương Bàn Nha nên hỏi: “Bàn Nha ở đâu?”
Nương Bàn Nha kể: “Con bé nói vừa rồi bị đau bụng, sợ đi nhà xí sẽ có mùi ảnh hưởng tới mọi người đang ăn ngoài sân cho nên sang nhà Lưu bá bên cạnh để đi nhờ, một lát liền trở lại."
Hắn ồ một tiếng, sau đó đi vòng quanh sân, thấy mọi người đều ăn uống vui vẻ, hắn thật không nghĩ tới, Bàn Nha còn có chút năng lực, có thể thu hút nhiều thực khách đến ăn như vậy.
Hắn quay sang thì thầm với nương Bàn Nha : "Lão bà tử, sáng nay kiếm được bao nhiêu bạc? nhanh lấy ra, đưa cho ta."
Nương Bàn Nha kỳ quái nhìn hắn một cái rồi nói: “không có bạc, Bàn Nha nói rằng hôm nay cho ăn thử miễn phí, một phân tiền không thu”.
"Cái gì? Không lấy tiền?" Có liên quan đến tiền bạc, một người hám tiền như cha Bàn Nha, nghe vậy liền tức giận tát vào mặt nương Bàn Nha, hung ác nói: "Các ngươi có phải điên rồi hay không ? Nhiều tiền không có chỗ để tiêu à? Ăn cơm nào có đạo lý không lấy tiền? Đầu óc có phải bị lừa đá rồi hay không, hay là nhận tiền rồi mà giấu đi không nói cho ta biết, hả ?”
Nương Bàn Nha thân thể nhỏ gầy, sau khi bị đánh, bà ngồi bệt xuống đất, há miệng khóc.
Khung cảnh sôi động ban đầu bị gián đoạn bởi Cha Bàn Nha, mọi người ngừng nói chuyện và nhìn phu thê Trương Nhị thì thầm.
Trương Nhị nhìn thấy nhiều người nhìn chằm chằm mình, hắn nghĩ mình không thể mất mặt trước nhiều người như vậy, nếu không sẽ bị người ta coi thường, hắn nâng chân đá vào ngực nương Bàn Nha mà nói: " Ngươi còn dám khóc! Ta là chủ nhà! Đừng có giở trò với ta ! Mọi thứ trong nhà này đều là của ta, các ngươi dám tùy tiện đưa cho người khác? xem ta có đánh chết lão khất bà ngươi hay không!”
Mọi người chứng kiến đều sửng sốt, nhưng việc Trương Nhị đánh vợ ở thời đại này là chuyện riêng của gia đình hắn, không ai dám đứng ra can ngăn.
Tứ cữu mẫu xem náo nhiệt, không chê nhiều việc, quạt khăn âm trầm châm ngòi thổi gió nói: “Thì ra Tỷ phu không biết chuyện này, ta còn tưởng ngươi biết chứ, giấu ngươi đem đồ ăn của nhà mình cho người khác thật là có chút vô lý, chẳng qua ngươi cũng đừng tức giận, điều này có nghĩa là ngươi đã nuôi dạy ra một nữ nhi tốt a, chính nàng có thể tự làm chủ, không bằng ngươi giao việc nhà cho nàng quản luôn để ngươi không phải nhọc lòng.”
"Ta nhổ vào! Sao ta lại sinh ra thứ không biết xấu hổ này cơ chứ! Ta để có nó làm chủ sao? Sao nó dám tự mình làm chủ! Để xem ta có đánh gãy chân nó không!" cha Bàn Nha hỏa khí bị Thang thị kích động lên, xoay người đi đóng cổng sân, lấy một thanh gỗ to chắn ngang cửa, quay lại nói với những thực khách trong sân: “Các người đã ăn đồ ăn của ta , Nếu không đưa tiền cho ta thì đừng hòng rời đi! Mỗi người một văn, đưa tiền cho ta!”
Dứt lời, cha Bàn Nha một tay cầm một túi tiền rỗng, vươn tay đòi tiền từng người một.
Mọi người nhìn nhau, có người nói: “Không phải đã nói không thu tiền sao? Tại sao giờ lại muốn thu ?"
"Đúng vậy, có thể là một nhà Bàn Nha liên thủ lừa gạt chúng ta, trước tiên lừa chúng ta ăn cơm, sau đó thu tiền.
Đây không phải là cướp sao?"
"Đúng vậy, nếu sớm nói là phải trả tiền, chúng ta liền trả.
Đồ ăn ngon như vậy ta cũng sẵn lòng trả.
Nhưng trước khi ăn thì nói miễn phí, ăn xong lại muốn tiền, chẳng phải là trắng trợn cướp đoạt rồi sao?"
“Dù sao không đưa tiền cho ta thì các ngươi cũng đừng hòng rời đi!” Cha Bàn Nha vì tiền lá gan cũng lớn lên: “Ăn cơm trả tiền là chuyện đương nhiên, Nếu các ngươi không đưa tiền cho ta , liền xem như ăn quỵt, ta sẽ đến gặp trưởng thôn kiện các ngươi!”
Một số người da mặt mỏng, không nhịn được liền lấy ra một văn tiền đưa cho hắn, những người khác thấy vậy, có người không tình nguyện vừa trả tiền vừa thấp giọng mắng.
Có người giả vờ như không nhìn thấy, nhất quyết không đưa tiền.
Cha Bàn Nha để những người đã đưa tiền rời đi, nhốt những người không đưa tiền trong sân, không cho họ rời đi.
Đại thẩm mập một ở bên nhìn thấy, tức giận đứng lên, cầm hai văn tiền ném vào mặt Cha Bàn Nha, tức giận nói: “Ai thiếu của ngươi hai văn tiền? Ta ăn hai bát, cho ngươi! Đáng tiếc Bàn Nha là một cô nương tốt, thật thà, giỏi nấu ăn, lại có một người cha vô liêm sỉ như ngươi, nàng ấy thật xui xẻo tám kiếp!”
Cha Bàn Nha nhặt tiền, vui vẻ cầm túi tiền nặng trong tay, dương dương đắc ý nói: “Nó là con gái ta nên phải nghe lời ta, số tiền kiếm được phải đưa cho ta, tiền đưa rồi ngươi biến khỏi đây ngay!"
Đại thẩm mập mắng Cha Bàn Nha rồi giận dữ đi ra ngoài, vừa ra khỏi nhà đã gặp Bàn Nha đang đi vệ sinh về, vội vàng nói: “Âi Nha, khuê nữ béo, mau trở về, cha ngươi đang làm loạn kìa!"
Sau đó hai câu ba lời đem chuyện phát sinh bên trong kể cho Bàn Nha nghe một lần, Bàn Nha vừa nghe xong, sắc mặt thay đổi, nói với Đại thẩm : “Cám ơn thẩm đã nói cho ta biết, ta đi về trước, ngày khác lại đến nhà bồi tội với thẩm”
Nói xong, Bàn Nha vén gấu váy, hung hăng đạp một cước, đá văng cử viện rách nát của nhà mình .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...