Dịch: My
Nhóm: TTTV
--------------------------
- Thủy Tinh Long ngũ vị!
Ngô bá suy tư, lập tức hiểu được hàm nghĩa cái tên này.
Năm loại thịt nhồi vào trong giá, dĩ nhiên sẽ có năm hương vị khác nhau, chỉ là không biết hương vị như thế nào.
- Tiểu Hiên, sao ngươi có thể nghĩ ra món ăn này? Trước kia cũng chưa từng thấy ngươi làm a! Hơn nữa, hiện tại ngươi nấu đồ ăn thuần thục hơn trước kia rất nhiều, có chuyện gì xảy ra? - Ngô bá nghi ngờ nói.
Ngô Hiên cười, đặt món ăn này vào lồng hấp, chậm rãi đạy lại, sau đó mới trả lời:
- Món ăn này gần đây ta mới nghĩ ra, còn chưa kịp nói với Ngô bá.
Hôm nay vừa đúng dịp biểu hiện cho ngươi xem.
Hắn cũng không nói nhiều về chuyện này.
Chính mình cất giấu nhiều bí mật không thể tưởng tượng cũng không thể cho ai biết.
Đương nhiên, cho dù nói ra cũng sẽ không ai tin.
Từ thế giới khác xuyên qua? Vì sao không nói là Đế vương chuyển thế luôn đi? Nếu thật sự nói như vậy sẽ bị người ta cho là đầu hắn bị đập xuống đất nên mê sảng nói lung tung.
Lúc này đã gần đến giờ ăn cơm, Ngô Hiên mới để món ăn vào lồng hấp không được bao lâu.
Ngô bá đã bắt đầu sốt ruột, nói:
- Món này có kịp không? Hay là lát nữa ta mang món này lên sau?
- Không cần đâu! Đợi thêm lát nữa là được rồi.
- Ngô Hiên nhìn Ngô bá cười nói.
- Đợi lát nữa là được rồi? Nhanh như vậy? - Ngô bá mở to hai mắt nhìn hắn.
Từ nãy đến giờ còn chưa được một ấm trà, hơn nữa còn là dùng lồng hấp.
Những món ăn nấu bằng lồng hấp đều cần không ít thời gian.
Ngô Hiên lắc đầu nói:
- Món ăn này không cần quá nhiều thời gian, thịt cũng không nhiều nên rất mau chín.
Quan trọng nhất là đảm bảo mùi vị thanh thúy của giá, nếu hấp quá lâu sẽ trở nên mềm nhũn… Được rồi!
Vừa dứt lời, hắn lập tức bưng Thủy Tinh Long ngũ vị ra khỏi lồng hấp.
Một mùi thơm ngát xông vào, thấp thoáng trong đó là hương thơm nhẹ của thịt.
Mùi hương không nồng đậm nhưng lại lôi cuốn không tan.
Ngô Hiên lấy ra mấy cái đĩa, ở phía trên đổ một chút xì dầu, nói:
- Nếu trưởng lão thích ăn hơi đậm, dính vào một chút xì-dầu sẽ giúp hương vị ngon hơn.
- Hắn quay đầu nhìn về phía Ngô bá, phát hiện Ngô bá đang nhìn chăm chú vào bàn Thủy Tinh Long ngũ vị bèn cười nói:
- Ngô bá, hay là ngài nếm thử, xem ta làm hương vị như thế nào?
Ngô bá lại lắc đầu từ chối:
- Không cần! Ta tin tưởng tài nấu nướng của ngươi!
Đôi mắt Ngô Hiên lấp lánh, đưa thay sờ sờ cái mũi.
Hắn có tự tin hắn tuyệt đối với món ăn này! Nói đúng ra là tự tin tuyệt đối vào tài nấu nướng của mình.
Kiếp trước, tài nấu nướng của mình đã hấp dẫn không ít người.
Nếu như an phận làm một đầu bếp bình thường, được mời ra nước ngoài làm bếp trưởng là điều hiển nhiên.
Nhưng hắn cũng không an phận, vì vậy mới xuất hiện chuyện xuyên không này.
- Như vậy, bây giờ ta sẽ đem món ăn này lên đầu đi.
Hi vọng món ăn này có thể cho ta kinh hỉ! - Ngô bá cẩn thận từng li từng tí bưng bàn thức ăn này ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Ngô Hiên.
Ngô Hiên quay người muốn rời khỏi phòng bếp, đột nhiên đầu óc choáng váng, dưới chân mất thăng bằng ngồi xụp xuống đất.
Hắn lắc lắc đầu, hít vào một hơi lẩm bẩm:
- Sao ta lại cảm thấy thân thể như mất hết sức lực, một chút sức cũng không còn...
Sau khi thoát khỏi trạng thái tập trung cao độ, hắn cảm giác vô cùng mệt mỏi, đến nỗi đứng cũng không vững.
Ngồi nghỉ một lát, thể lực mới khôi phục một chút.
Hắn vừa định đứng lên, bỗng nhiên ánh mắt chạm đến một chiếc hộp đặt trên kệ.
Chiếc hộp này không giống như đồ vật trong bếp.
Rõ ràng có thể nhận ra nó được làm từ ôn ngọc, làm cho người ta hiếu kỳ về vật nằm trong đó.
Ngô Hiên đứng lên, đi lấy chiếc hộp xuống.
Hắn cầm chiếc hộp vào tay, cảm thấy trĩu nặng, đồng thời còn truyền đến cảm giác ấm áp.
Hắn tò mò mở chiếc hộp, một mùi thơm kỳ lạ từ bên trong nhẹ nhàng bay ra.
Đập vào mắt hắn chính là năm cây cỏ giống nhau như đúc.
- Đây là cái gì?
Ngô Hiên cầm ra một cây cỏ.
Vừa chạm tay vào, một luồng thông tin đột nhiên xuát hiện trong đầu hắn: Hàn Long thảo, nhị phẩm chữa thương linh thảo, có thể trực tiếp sử dụng để chữa thương, cũng có thể dùng vào luyện đan...
Biến hóa bất ngờ này làm hắn sợ đến mức lập tức ném cây thảo dược này vào trong hộp ngọc làm chiếc hộp suýt chút nữa rơi xuống đất.
May mà hắn còn nhớ không thể ném thứ này được nên mới giữ lại.
- Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? - Ngô Hiên đặt lại chiếc hộp ngọc lên kệ, nghi ngờ nói:
- Hàn Long thảo, nhị phẩm chữa thương linh thảo? Tại sao có thể có loại tài liệu này?
Hắn lục lại ký ức trong đầu, nhưng không tìm được nhiều thông tin về phương diện này.
Những kiến thức về phương diện linh thảo này gần như ít đến đáng thương, chỉ biết về những đan dược bình thường nhất.
Thông tin về Hàn Long thảo này chỉ vừa mới lóe lên, cũng không phải ký ức của bản thân.
Ngô Hiên nghi hoặc đưa tay ra cầm lấy Hàn Long thảo một lần nữa.
Trong đầu hắn lập tức lóe lên tin tức về Hàn Long thảo được phân tích kỹ càng toàn diện, thậm chí ngay cả nơi sinh trưởng đều có!
Lần này, hắn không còn kinh hoảng mà nghiêm túc nghiên cứu chuyện vừa xảy ra.
Quả nhiên, vừa mới quan sát, hắn lập tức phát hiện sự thật trong đó.
Trên đôi tay xinh đẹp của hắn đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhàn nhạt!
Lúc hắn buông tay ra, trong đầu không còn những tin tức này, nhưng tin tức về Hàn Long thảo này đã khắc sâu trong đầu.
Nhưng điều mấu chốt là hắn phát hiện ra những tin tức này là nhờ đôi tay xinh đẹp của mình mang đến!
- Đây là kiến thức về thuốc sao? – Đôi mắt Ngô Hiên lấp lánh, hắn cảm thấy việc này thật thần kỳ.
Trong phòng ăn, rất nhiều trưởng lão đang mặt mày ủ rũ ngồi bên cạnh bàn ăn như đang suy nghĩ việc gì.
Nhị trưởng lão Ngô Thiên liếc sang bên cạnh, phát hiện chỉ có bảy trong chín trưởng lão Ngô gia bèn nói:
- Ngũ trưởng Lão đâu? Hôm nay lại không muốn ăn cơm? Xem ra gần đây bọn họ loay hoay sứt đầu mẻ trán a.
Tu vi của bọn họ mặc dù cao, nhưng đều cần ăn uống.
Tu vi cao đến cảnh giới nhất định, tuy không cần ăn gì nhưng tối thiểu cũng cần Linh đan tới bổ sung năng lượng mới được.
Trừ phi đạt tới cấp độ có thể hấp thu thiên địa linh khí cho mình dùng, bằng không vẫn phải thành thành thật thật ăn uống.
Lúc này, Tứ Trưởng Lão Ngô Toàn mới dãn lông mày, cười nói:
- Gần đây, mọi người đều khá bận rộn tổ chức hai mươi năm một lần rèn luyện.
Ngũ Trưởng Lão là trưởng ban tổ chức dĩ nhiên là bận rộn.
Mỗi trưởng lão quản lý những lĩnh vực khác nhau, vì vậy cần làm những việc cũng không giống nhau.
Bọn họ thường xuyên bận rộn đến không có thời gian ăn cơm là rất bình thường.
Vì thế, phòng ăn này cũng thường xuyên không đầy đủ người, thậm chí một vài trưởng lão còn bế quan.
Xây lên phòng ăn này ngoại trừ phục vụ những sự kiện chúc mừng bình thường còn có tác dụng để giữ liên lạc.
Nếu không có nó, tất cả mọi người đều bận rộn như vậy, có lẽ quanh năm suốt tháng cũng khó nhìn thấy mặt một lần.
Ngay lúc này, Ngô bá đã bưng bàn “Thủy Tinh Long ngũ vị” lên.
Món ăn vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả trưởng lão ở đây.
Trưởng lão đang chuyện cũng lập tức ngừng lời.
Đồ ăn được đặt lên bàn, nhị trưởng lão Ngô Thiên kinh ngạc nói:
- Đây là một món ăn mới? Trước kia ta chưa từng thấy a! - Chỉ nhìn bề ngoài đã làm cho đông đảo trưởng lão không thể rời mắt.
Tất cả đều ngạc nhiên vì hóa ra thức ăn cũng có thể chế biến thành như vậy, hơn nữa thoạt nhìn nguyên liệu cũng chỉ là giá đỗ bình thường.
Ngô bá cúi người, cười nói:
- Đúng vậy nhị trưởng lão, món này mới được nghiên cứu ra.
Nhưng mà món ăn này cũng không phải do lão nô làm, mà là đứa bé Ngô Hiên kia nghĩ ra.
- Ngô Hiên? - Nhị trưởng lão suy nghĩ, trong trí nhớ dần hiện lên người này.
Trong lúc các trưởng lão khác còn chưa nhớ ra, Bát Trưởng Lão Ngô Tiếu bỗng vỗ bàn một cái, nói:
- Lão phu nhớ ra đứa nhỏ Ngô Hiên này.
Đó chẳng phải là hài tử được thu dưỡng trở về sao.
Đáng tiếc hắn không thể luyện võ, kinh mạch trời sinh bế tắc.
Lão phu còn đặc biệt luyện chút đan dược tới trị liệu cho hắn, đáng tiếc không thể thành công...
Ngô Tiếu nhớ tới chuyện năm xưa, bỗng nhiên cảm thán.
Cửu Trưởng Lão Ngô Tiếu quản lý linh dược các, không chỉ biết luyện chế đan dược mà tu vi cũng không thấp.
- Thì ra là đứa bé kia! Ngươi nói vậy làm ta nhớ ra… - Ngô Thiên dường như nhớ lại một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn là một chút mà thôi.
Đệ tử Ngô gia nhiều không kể xiết, trừ phi là đệ tử xuất sắc, bằng không căn bản không nhớ được.
- Không có món khác sao? - Nhị trưởng lão hỏi.
Ngô bá gật gật đầu nói:
- Hôm nay chỉ có một món này.
Nếu trưởng lão cảm thấy hơi nhạt, có thể chấm với nước tương, hương vị sẽ ngon hơn chút.
- Những lời này là dựa theo lời của Ngô Hiên, hắn cũng chưa từng nếm thử.
Nếu không phải vì vẻ đẹp của món ăn làm hắn tin tưởng, hắn sẽ không nói như vậy.
- Chỉ có một món, có chút đơn điệu a...!Thoạt nhìn món ăn này khá đẹp mắt, không biết hương vị như thế nào.
Bên ngoài dù có đẹp nhưng không thể ăn thì cũng chỉ vứt đi mà thôi.
Các trưởng lão lấy đũa gắp thức ăn đưa vào miệng, từ từ nhai.
Một lát sau, tất cả trưởng lão không hẹn mà cùng mở mắt, ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt cơ trí!
- Giá đỗ rất giòn, lại thoang thoảng một chút vị thịt gà, không nhiều nhưng hương vị lại quanh quẩn không tan!
- Nói bậy! Ta ăn là vị thịt vịt! - Một trưởng lão bỗng nhiên hô lên.
- Ừ, ta ăn tại sao là vị cá...
Sau một khắc, tất cả trưởng lão không hẹn mà cùng vươn đũa ra gắp những bộ phận khác của Thủy Tinh Long.
Ngô bá trợn mắt há hốc mồm nhìn một bàn Thủy Tinh Long rất sống động đã bị gắp trống trơn, chỉ còn dư lại một ít cặn.
- Món này tên là gì? - Nhị trưởng lão thỏa mãn tựa vào ghế như thể đã rất lâu rồi không ăn món nào ngon đến vậy.
Ngô bá lúc này mới hồi phục tinh thần, vui mừng nói:
- Món này gọi là Thủy Tinh Long ngũ vị, tổng cộng có năm loại hương vị, cho nên mới tên là Thủy Tinh Long ngũ vị!
- Thủy Tinh Long ngũ vị...!rất hay! Không nghĩ tới một món ăn đơn giản như vậy lại ẩn chứa năm loại hương vị, thật sự là món ngon hiếm có, ha ha ha...
Các trưởng lão khác cũng đều lộ ra nụ cười hài lòng, vẻ mặt nhăn nhó ban đầu đã biến mất hoàn toàn.
Một món ăn mỹ vị, nhẹ nhàng khoan khoái quả thực có thể thay đổi tâm tình một người.
Cửu Trưởng Lão vỗ mạnh vào mồm, nói với Ngô bá:
- Ngươi đi gọi tiểu tử Ngô Hiên kia tới đây, chúng ta có chuyện nói với hắn.
Ngô bá trong lòng vui vẻ, vội vàng gật đầu nói:
- Lão nô đi ngay! - Nhìn thấy các trưởng lão đều nở nụ cười hài lòng, Ngô lão biết họ muốn ban thưởng cho Ngô Hiên!
Ngô bá vừa mới rời đi, Thất Trưởng Lão đột nhiên nửa đùa nửa thật nói:
- Vừa rồi ta ăn món ăn này lại có cảm giác tu vi của mình hơi hơi tăng lên.
Cảm giác đó thật mỹ diệu a, đáng tiếc hiệu quả không rõ ràng...
Lời còn chưa dứt, những trưởng lão khác đều đồng loạt nhìn về phía hắn, đôi mắt sáng rực, làm cho Thất Trưởng Lão ngây ngẩn cả người.
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng vậy!
"..."
Các trưởng lão hai mặt nhìn nhau, bầu không khí trong nhà ăn chớp mắt trở nên sôi nổi.
- Đây là trùng hợp a! Có lẽ do ăn ngon miệng nên tu vi tăng lên a! - Nhị trưởng lão cười, không có tiếp tục chú ý vấn đề này.
Hắn cho rằng đây là do mỹ vị của món ăn tác động vào tâm tình, giúp cho tu vi hơi tăng lên một chút.
Tuy nhiên, nếu sau này vẫn cứ như vậy, bọn họ mười phần nguyện ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...