1
Ta cùng gia chủ mở tiệc chiêu đãi khách quý ăn uống ngủ nghỉ.
Đó là chuyện ngoài ý muốn, lúc bưng canh giải rượu vào một phòng nọ, ta liền bị túm lên giường.
Ngày thứ hai, khách quý tỉnh dậy, khuôn mặt tuấn tú đen lại hỏi ta là ai.
Quả nhiên, tối hôm qua tối như bưng không thấy rõ, hắn ngủ nhầm người rồi.
Ta nháy mắt mấy cái: "Ta gọi là Hồng Đậu, là đầu bếp nữ của biệt phủ suối nước nóng này."
Hắn sắc mặt nhăn nhó một chút, nhắm lại mắt nói: "Thôi, sự đã thế này thì ngươi theo ta đi thôi."
Ta có chút do dự: "Ta ở đây làm đầu bếp nữ, một tháng sáu tiền bao ăn ở.
Cùng ngài đi, làm cái gì, trả công ta nhiều hay ít hơn?"
Tay hắn đang mặc quần áo thì dừng lại, trầm giọng nói: "So với làm đầu bếp,lương tháng cho ngươi hơn gấp bội."
Ta ôm lấy chăn mền ngồi dậy, mừng khấp khởi nói: "Ngài thật tốt."
Hắn đột nhiên gần sát ta, tay trái nâng cằm ta lên, tay phải ấn bên trên đôi vai trần trụi của ta, bình tĩnh tường tận xem xét.
Ta lo sợ, nụ cười vụt tắt.
Lòng bàn tay của vị khách quý này có tầng chai mỏng, là người tập võ, nắm tay ta lâu như thế, da thịt chạm nhau truyền đến ngứa ngáy, ta vô ý thức né tránh.
Hắn thu tay lại, ho nhẹ một tiếng: "Theo giúp ta làm việc, lương tháng cho ngươi gấp mười."
Con mắt ta sáng lên: "Có thể ban ngày làm việc ở phòng bếp, ban đêm phục vụ ngài không?"
Làm đầu bếp nữ được trả sáu tiền, ngủ cùng hắn cầm ba lượng, một tháng ba lượng sáu tiền, một năm chính là bốn mươi ba lượng hai tiền, còn bao ăn ở!
Hắn khóe mắt co rúm: "Ngươi có thể làm nổi không?"
Ta không khỏi ưỡn ngực: "Ta rất tài giỏi, cam đoan hai bên đều không trễ nải lơ là."
Hắn ánh mắt dời xuống, chậm rãi nói: "Xem ra có vẻ là làm được đấy."
Ta nhìn ánh mắt nguy hiểm của hắn, đột nhiên phát hiện vừa rồi có chút kích động, đệm chăn đi xuống một chút, lộ ra xuân quang*.
( là ngự..c đó mấy bà ơi)
Trên mặt đỏ bừng, ta dùng tay che đậy lại.
Hắn xốc mí mắt, lại hỏi: "Ngươi rất thiếu tiền?"
Ta cười cười: "Bạc mà, càng nhiều càng tốt."
Hắn câu môi: "Hầu hạ tốt bản thế tử, sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Ta ánh mắt khẽ nhúc nhích, hoá ra hắn là vị khách mời danh dự đêm qua, là khách quý của khách quý.
Gia chủ ta họ Liễu.
Liễu gia là phú thương Giang Nam, cơ nghiệp kinh doanh trải rộng đại giang nam bắc, năm nay quyết ý khai thác thị trường phía bắc cùng các thuộc địa Bắc Mông cổ.
Liễu Nhị thiếu gia nhận mệnh, chuyện thứ nhất liền muốn đả thông quan hệ với các tầng lớp phía trên.
Bắc Mông dù đã cúi đầu xưng thần với triều đình, nhưng trên thực tế vẫn là khu tự trị của người Mông, các vị Vương gia ở đây có quyền quyết định, mọi việc về quân sự chính trị, chớ nói chi là là việc của một thương hội nho nhỏ này.
Cho nên, Liễu Nhị Thiếu hao tổn tâm cơ mở tiệc chiêu đãi thế tử, hi vọng đến một câu ân chuẩn.
Đêm qua tiệc rượu ở suối nước nóng, chủ và khách đều vui vẻ.
Nhưng hôm nay, Liễu Nhị Thiếu nhìn thấy ta đi đằng sau lưng thế tử, xuân phong đắc ý không còn, sắc mặt ngược lại tái xanh.
Ta biết hắn tại sao lại kinh ngạc sợ hãi, dựa theo kế hoạch ban đầu của hắn, hầu hạ thế tử xuân phong nhất độ hẳn là đẫ sớm hao tâm tổn trí điều giáo “Dương Châu sấu mã”, chứ không phải là nữ đầu bếp xấu xí như ta.
( Dương Châu sấu mã = Ngựa gầy Dương Châu, ý chỉ những bé gái có tư sắc mua về nuôi dạy cầm kỳ thi họa để bán vào lầu xanah hoặc cho người ta mua vui.
Những người này còn không tính là thiếp vì thiếp còn có được mai mối đàng hoàng)
Liễu Nhị Thiếu thần sắc xám xịt, chắc mẩm trong bụng thôi thế là xong, hướng về phía thế tử, run giọng nói: "Thế tử......"
Không đợi hắn mở miệng, thế tử đỡ lấy khuỷu tay Liễu Nhị Thiếu, mỉm cười nói hắn rất hài lòng với ta, hi vọng dẫn ta đi vân vân.
Liễu Nhị Thiếu mồ hôi lạnh trên trán rút đi vài phần, kinh hỉ đến mức mặt đỏ bừng, cười một tràng sai người mang ta đi thu dọn đồ đạc, còn sợ ta cô đơn, muốn đem khuê mật cùng phòng Sơn Trà cùng nhau đưa cho thế tử.
Sơn Trà nghe ta thuật lại, nhảy lên cao ba thước, vui vẻ nói: "Ai nha, ngươi một đêm không có trở về, ta còn lo ngươi xảy ra chuyện, sợ cả một đêm, thì ra là gặp gỡ tạo hóa."
Tay ta vừa dọn dẹp, cười tủm tỉm nói: "Cũng không tệ, tiền lương của ta đã tăng gấp mười hai lần rồi!"
Sơn Trà cười phốc một tiếng: "Ngươi ngốc a, còn chỉ nghĩ tới tiền, thế tử nếu là thích ngươi, ngày sau nâng ngươi lên làm thiếp thất, vậy ngươi coi như một bước lên trời."
"Cái này cũng đừng nghĩ tới, không có đâu." Ta bĩu môi.
Đồ vật không nhiều, chúng ta đều chỉ thu thập một cái gói nhỏ, liền theo quản gia ra.
Sơn Trà nhìn Liễu Nhị Thiếu ân cần chăm sóc cho Thế tử hệt như thùy tùng, khó hiểu: "Nhị thiếu sắc mặt không giống ngày thường, giống như không đúng lắm."
Ta thờ ơ nói: " Đúng là có chút đỏ, đại sự đã thành công mỹ mãn, quá kích động đi chứ sao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...