Cả hai đều yên tĩnh một lát.
Trong căn hộ đơn, Diệp Tô nhìn màn hình điện thoại sáng lên hai lần, mỗi lần đều là bên kia ngắt điện thoại trước khi cô nhận.
《Lục quang》nghe không hay à? 《Tiểu hạnh vận》nghe không hay sao? Hai bài đều do nữ ca sĩ cô thích nhất khi đến thế giới này, giọng hát rất hay, im lặng làm âm nhạc, sạch sẽ không có tai tiếng, là kiểu mẫu trong giới của Diệp Tô.
Diệp Tô nhiều lần liếc nhìn hai cuộc gọi chưa nhận kia, đang do dự có nên gọi lại cho anh không, WeChat đã có chuông báo tin nhắn. Trên điện thoại thông báo người dùng "Trứng thối ăn chực uống chực" gửi tới.
Trứng thối ăn chực uống chực: Đến nhà rồi sao?
A Tô: Đến rồi
Trứng thối ăn chực uống chực: Anh không có ở đây em chú ý an toàn. Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.
Diệp Tô dừng một chút, nhìn bầu trời đêm đen như mực bên ngoài, nghĩ đến việc vừa rồi anh điên cuồng gặm nhấm môi cô trong thang máy.
Cô trả lời: Ừ.
Kỷ Hằng thấy cô trả lời, nhét điện thoại vào túi, kéo khóa áo khoác lên hết cỡ, cằm giấu trong cổ áo, ra khỏi tiểu khu.
Anh vào một nhà sách gần đó, đi dạo một hồi ở khu sách kiến thức lịch sử và sưu tầm, chọn mấy quyển sách thật dày.
Ra khỏi nhà sách, Kỷ Hằng cầm sách đi tìm một khách sạn tốt ở gần đó, đặt một phòng đơn.
Người phục vụ dẫn Kỷ Hằng tới căn phòng được chỉ định riêng cho mình.
Kỷ Hằng cà thẻ mở cửa, cắm vào ổ điện, kéo mở rèm cửa sổ nặng nề của khách sạn.
Từ nơi này nhìn sang vừa vặn có thể thấy ánh đèn của căn hộ đơn tầng 23.
Kỷ Hằng thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm, anh cầm một quyển sách khoa học giám định bảo tồn khó hiểu vừa mua lên đọc. Có chỗ anh đọc rất nhanh, có chỗ sau khi xem xong anh như có điều suy nghĩ rồi gật đầu, còn có chỗ anh xem xong thì nở nụ cười, cầm bút lên, phóng khoáng đánh một cái dấu X.
Từ đó đến mấy ngày sau, Diệp Tô nghĩ cô và Kỷ Hằng đang rơi vào bầu không khí chiến tranh lạnh quỷ dị.
Kỷ Hằng chưa về nhà, liên tục vài ngày cũng không về.
Nhưng như thế không phải là bặt vô âm tín, bởi vì mỗi tối anh vẫn gửi WeChat hỏi cô có an toàn không, sẽ bảo cô đi ngủ sớm một chút, sẽ quanh co lòng vòng hỏi cô ngày mai diễn cảnh gì.
Diệp Tô lướt cuộc trò chuyện của cô và Kỷ Hằng vài lần, từ lúc mới bắt đầu hai người không thể đánh chữ chỉ có thể gửi giọng nói, mãi cho đến khi cảm thấy giọng nói không được tự nhiên nên đành học gõ chữ, đến hiện tại vừa giọng nói vừa văn bản hoàn toàn không còn khó khăn nữa, thậm chí tốc độ gõ chữ của người học sau mấy tháng là Kỷ Hằng còn nhanh hơn cô.
Diệp Tô lắc lắc đầu, rời khỏi giao diện trò chuyện.
Bây giờ Kỷ Hằng có thẻ căn cước, có thẻ ngân hàng, còn có một khuôn mặt ưa nhìn, dù thế nào cũng sẽ không lưu lạc đầu đường.
So ra điều cô cần lo lắng hiện tại là quay chương trình《Hạnh phúc 100》, cùng với Dương Dĩ Trừng và Lục Thừa, làm tuyên truyền cho bộ phim《 Trường Ca 》gần phát sóng.
**
Quay hình《Hạnh phúc 100》cần cả ngày, buổi sáng đến đài truyền hình gặp biên đạo chương trình để khớp kịch bản, buổi chiều sau khi diễn tập sơ qua thì sẽ chính thức ghi hình, chương trình khi phát sóng được cắt ghép biên tập chỉ còn lại nửa tiếng phải ghi hình trong ba giờ đồng hồ, đến khoảng bảy, tám giờ tối mới xong việc.
Cũng may Trần Dương đã sớm xin nghỉ bên《Dẫn hỏa》, ngày ghi chương trình Diệp Tô không có phân cảnh, lịch trình trống cả ngày.
"Nghe nói ngày mai em đi ghi《Hạnh phúc 100》?" Trước khi kết thúc công việc trong ngày, Tống Minh Mặc cố ý tiến lên hỏi.
Diệp Tô ừ một tiếng, thu dọn tập kịch bản đầy giấy ghi nhớ và những ghi chú bằng tay.
"Chương trình đó anh đã tham gia nhiều lần, chỉ là chơi một số trò chơi và nói chuyện phiếm, em đừng lo lắng, người dẫn chương trình sẽ dẫn dắt."
"Ừ."
"Đến lúc đó phóng túng một chút, đừng nghiêm túc quá, chương trình tống nghệ là phải cười và bùng nổ một chút, thu được tỷ suất người xem cao, không chừng có thể hút ít nhiều fan qua đường."
"Ừ."
"Khách mời nữ chỉ có em và Dương Dĩ Trừng, Dương Dĩ Trừng là cáo già của loại chương trình này, rất tinh ranh, trên dưới sân khấu là hai người khác nhau, em đừng để cô ta cướp lời, nói nhiều câu thú vị, bùng nổ một chút cũng được, như vậy trong giai đoạn hậu kỳ sau khi cắt ghép bản gốc mới có nhiều cảnh của em."
"Được." Diệp Tô nhét kịch bản nhét vào túi, vẫn không nhìn anh ta.
Tống Minh Mặc tự cho là mình nói rất chân thành, nói hết kinh nghiệm mình tổng kết được từ lúc vào nghề đến nay, chữ chữ cô đọng, phát ra từ tận đáy lòng, lại không ngờ người nghe lời tâm huyết của anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nhắm mắt làm ngơ trước khuôn mặt đẹp trai đến đáng sợ của mình. Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
"Anh nói em có thể phản ứng một chút không, anh lại đắc tội gì với em?" Tống Minh Mặc không nhịn được nói, lòng tự trọng bị chà đạp.
Diệp Tô ngẩng đầu lên, đối diện với anh: "Cảm ơn."
"Hai chữ cảm ơn là xong rồi?"
"Cảm ơn anh."
Ba chữ.
Cổ họng Tống Minh Mặc cứng lại, bị nghẹn không nói nên lời, trên người giống như có gió bắc rả rích thổi qua, thậm chí đầu óc còn thần không biết quỷ không hay phối mình với khúc《Nhất Tiễn Mai》của Phí Ngọc Thanh làm bgm (background music - nhạc nền).
Tống Minh Mặc đột nhiên bị hình ảnh mình vào vai nam chính bị khổ vì tình dọa sợ, vội vàng lắc lắc đầu, trong đầu quanh quẩn "Hoa tuyết bay bay gió bắc rả rích", hướng về bóng lưng xinh đẹp của "người ấy" kia.
Diệp Tô nhấc túi lên đi hai bước, sau tai đột nhiên truyền đến câu nói của người nào đó đang dậm chân.
"Anh sẽ không bỏ cuộc, em là người phụ nữ đầu tiên mà anh thật sự thích, em với bạn trai em chia tay anh sẽ lập tức tiếp mâm [1]! Anh không ngại, em có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào!"
[1] Tiếp mâm (接盘), hiệp sĩ tiếp mâm (接盘侠) là từ ngữ mạng thường dùng để chỉ người đàn ông không để ý đến việc người phụ nữ của mình có mối quan hệ phức tạp khác, hoặc có thai/con với người khác.
Chia tay cũng không tới phiên anh. Diệp Tô mặc niệm một câu, bước chân nhanh hơn, trong lòng thầm nghĩ không ngờ trên đời này còn thật sự có người muốn làm hiệp sĩ tiếp mâm.
Tống Minh Mặc bị sự phớt lờ của cô làm cho tức đến mức đứng chống nạnh. Kỳ thực anh vốn muốn nói anh sẽ cướp em khỏi tay bạn trai em, nhưng nghĩ tới đoạn ký ức ở nhà vệ sinh nam trong bệnh viện ngày đó thì bỗng nhiên kinh sợ, mới phát hiện tất cả những gì mình tập ở phòng tập thể thao đều là hoa chân múa tay, đổi giọng thành muốn tiếp mâm.
Tống Minh Mặc chống nạnh ngồi xổm xuống, nhất thời đau đến mức nhíu mày hít khí.
Anh có nên cám ơn tác phong quân tử của bạn trai Diệp Tô hay không, đánh người không đánh mặt?
Ngày hôm sau, tòa nhà đài truyền hình, 《Hạnh phúc 100》được ghi hình lại phòng thu số 2, cùng lúc còn có một chương trình được ghi hình ở phòng thu bên cạnh.
Diệp Tô mang Tiếu Vũ cùng đi đến đài truyền hình, sau khi chào hỏi mọi người cùng ghi chương trình thì đến hậu trường để trang điểm.
"Tô Tô, lông mi cậu thật dài."
Tiếu Vũ ghé vào trước mặt, xem chuyên viên trang điểm quét một lớp mascara lên lông mi như cái quạt nhỏ của Diệp Tô.
Dài đâu chứ? Diệp Tô nháy mắt mấy lần trước gương, rõ ràng Kỷ Hằng mới là yêu tinh lông mi, quả thực không giống đàn ông, đến cô cũng phải đố kị.
Kỷ Hằng Kỷ Hằng Kỷ Hằng, tại sao lại là Kỷ Hằng.
Diệp Tô giận mình dù làm bất kỳ việc gì cũng có thể liên tưởng đến Kỷ Hằng, hận đến phùng má lên.
Nói là cùng nhau bình tĩnh lại, mấy ngày nay lạnh nhạt đến mức giống như mùa đông giá rét, ngoại trừ mấy câu hỏi thăm ân cần trên WeChat thì không có động tĩnh gì khác, ngay cả bóng người cũng không thấy.
Có tin tôi quay thêm mấy cảnh hôn làm cho anh nổ tung luôn không, Diệp Tô nhìn cuộc trò chuyện tối qua với Kỷ Hằng mà nghĩ vậy.
Vừa nhận được một WeChat mới, đến từ người đại diện Trần Dương nắm quyền sinh sát trong tay.
Diệp Tô cúi đầu nhìn một dãy dài dặn dò do Trần Dương gửi tới.
"Lúc nào cũng phải giữ nguyên sự vui vẻ, nhớ không được biểu hiện quá lạnh nhạt, đừng có chưa nổi tiếng đã bị đóng khung thành một diễn viên hài, lúc chơi trò chơi nếu có thể làm nũng thì phải làm nũng, tuổi em còn nhỏ, trước tiên hãy quên người bạn trai của em đi, lấy cảm xúc thiếu nữ ra cho chị, nếu thành công tạo được tính cách trong chương trình, sau này bọn chị sẽ xây dựng em thành người yêu đầu thuần khiết." Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
Nhưng nhân vật của em là nữ phụ pháo hôi tâm cơ độc ác, xây dựng thành hình tượng người yêu đầu hợp sao? Diệp Tô hơi do dự, sau khi lo nghĩ thì trả lời "Vâng", dù sao cũng không thể thực sự xây dựng thành người tâm cơ độc ác theo nhân vật trong phim được.
Sắp bắt đầu ghi hình, Diệp Tô ôn chuyện với Lục Thừa đã lâu không gặp, sau cùng thong dong đi tới chào hỏi Dương Dĩ Trừng.
Kỳ thực vốn không muốn chào hỏi, chỉ là sau khi thấy cô ta thì không nhịn được.
"Đã lâu không gặp chị Dĩ Trừng, gần đây chị lại gầy đi rồi." Diệp Tô nhìn Dương Dĩ Trừng rõ ràng đã mập thêm một vòng điềm nhiên hỏi.
Dương Dĩ Trừng trừng mắt liếc Diệp Tô, điên cuồng cầu khẩn gương mặt đầy phấn trong ống kính sẽ nhìn nhỏ một chút, gầy một chút. Sau khi quay xong《Trường Ca》cô có một khoảng thời gian ngắn để nghỉ ngơi, người đại diện không ở đây, mới vừa quen bạn trai Tiểu Khai, thể chất dễ mập, cái miệng không nhịn được thì sẽ như xe không thắng vậy.
Diệp Tô âm thầm nhìn thoáng qua phía sau sân khấu đã đầy người, khán giả giơ bảng hiệu Dương Dĩ Trừng và Lục Thừa, thậm chí còn có 'vợ chồng Thừa Trừng', đột nhiên cô hơi lo lắng, một phút trước khi lên sân khấu cô đi toilet một lần. Lúc trở lại đi ngang qua phòng ghi hình số 1 sát bên, Diệp Tô dùng khăn giấy lau nước trên tay, liếc nhìn màn hình giám sát trước cửa phòng số 1.
Tình huống gì đây? Khăn trong tay Diệp Tô rơi trên mặt đất.
Trên màn hình giám sát là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, tóc vuốt keo sơ qua, cùng hai người mặc đồ Tôn Trung Sơn thoạt nhìn lớn hơn anh khoảng mười tuổi, ngồi đối diện nhau nói chuyện.
"Nếu như ông khẳng định đồ ông giữ là thật, không ngại tưởng tượng một chút, hoa văn mẫu đơn triền chi [2] thường dùng trong sứ men xanh kết hợp với tạo hình trống 3 màu điển hình của người Hồ, cộng thêm các hoa văn khắc thủ công và phần đề tên danh gia được cố ý làm cũ, khó mà không giống như vỏ khoai tây thêm thịt củ cải, sau cùng lại được ông phối với giá của đông trùng hạ thảo sao?" Truyện được edit và đăng tại lustaveland.com
[2] Triền chi là kiểu hoa văn lồng vào nhau và kéo dài theo 1 hay 2 chiều, liên tiếp bất tận.
Dưới sân khấu có tiếng cười, Diệp Tô trợn mắt hốc mồm.
Lúc này cánh tay cô đột nhiên bị người kéo lấy, Tiếu Vũ lôi một cánh tay của cô.
"Tô Tô, sao cậu lại đứng ở đây, sắp bắt đầu ghi hình rồi, đi mau đi mau nào."
Đến khi Diệp Tô đứng trên sân khấu tinh thần vẫn còn trong mộng, đáy lòng rối bời, sau khi tự giới thiệu xong thì mỉm cười lịch sự, mỉm cười mọi lúc, không giành bướng bỉnh cũng không tranh nụ cười, nhìn Dương Dĩ Trừng và người dẫn chương trình trò chuyện sôi nổi.
Trong lòng cô đều là người đàn ông ở phòng thu kế bên, người đàn ông biến mất mấy ngày không nói cho cô biết anh đang làm gì, người đàn ông nói với cô phải cùng nhau bình tĩnh lại.
Phần trò chơi, Diệp Tô thua rối tinh rối mù, bình tĩnh uống xong nửa cốc nước chanh, mặt mỉm cười khi trên đầu bị nồi đập năm lần, hát bị nước đá phun vào khiến tóc dính bết ra sau đầu, chân nhỏ lạnh đến nổi da gà, kết quả nghe người dẫn chương trình khen đẹp.
"Tính tình quá lạnh nhạt, mà nói cũng không nhiều, không có cảm giác gì của chương trình."
"Bất quá vẫn là ngay thẳng, có phải vì là người mới không? Cũng không muốn cô ấy thật sự phải đi chịu những hình phạt kia, kết quả tự cô ấy đã đức lên bục chịu phạt rồi."
"Kéo cũng không kéo được, cậu xem Dương Dĩ Trừng vừa nghe phải đập nồi đã chạy trốn rất nhanh."
Dương Dĩ Trừng mập lên không ít nha, lần trước tới không phải còn..."
...
Cuối cùng cũng ghi xong chương trình, ở phía sau sân khấu Diệp Tô ngẫu nhiên nghe mấy người biên đạo đánh giá về cô.
Diệp Tô không nghe nữa, sau khi chào hỏi mấy nhân viên công tác phụ trách tiếp đón đã lập tức đi về hướng phòng thu số 1 bên cạnh.
Tiếu Vũ đuổi theo: "Tô Tô, chờ mình một chút."
Diệp Tô đột nhiên nghĩ đến căn dặn của Trần Dương trước khi ghi hình, vừa đi vừa hỏi Tiếu Vũ: "Cậu nghĩ hôm nay mình ở trên sân khấu, có cảm giác thiếu nữ vui vẻ không?"
Tiếu Vũ ngẩn ra.
"Có... Ah."
"Nói thật đi."
"Không có, Tô Tô, có phải cậu quá khẩn trương không, bình thường tính cách tốt như vậy, thế nào vừa lên sân khấu đã lộ ra kiểu người lạ chớ gần, khí áp thật thấp, toàn trường chỉ có cậu ngồi ngay ngắn nhất."
Diệp Tô đứng ở cửa phòng thu số 1, đi vào bên trong, từ hậu trường đen như mực nhìn về phía sân khấu.
Chương trình bên này vẫn còn đang ghi, vẻ mặt khán giả đều mệt mỏi, chỉ khi người bình thẩm (thẩm tra và bình luận) lên tiếng thì mới tập trung tinh thần.
Tiếu Vũ dùng một tay che cái miệng đang há to vì kinh ngạc, một tay chỉ vào vị bình thẩm tóc đen nhất, trẻ tuổi nhất kia.
"Kia kia kia, kia không phải là, tiểu Kiều Kiều nhà cậu sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...