"Đại ân đại đức của bản đại gia tốt nhất là cô nên cả đời không quên, tôi muốn được báo đáp." Tống Minh Mặc đứng dưới bục nhìn Diệp Tô, thì thầm nói chỉ đủ để hai người nghe.
Diệp Tô khẽ à một tiếng, đắp chiếc áo vest của anh lên đùi: "Cảm ơn nha, báo đáp như thế nào?"
Đèn flash và ánh mắt của mọi người vẫn đang chăm chú vào hai người đang thì thầm, việc đắp một chiếc áo khoác đơn giản như vậy lại được Tống đại lưu lượng làm rất chậm rãi, mỗi một động tác nhỏ đều không hoàn toàn lộ dưới màn ảnh, anh nghiêng người, cho các nhiếp ảnh gia phía dưới một sườn mặt hoàn mỹ.
“Lấy thân báo đáp?”
“Cái gì?” Diệp Tô nâng cao âm cuối lên.
Đột nhiên Tống Minh Mặc ý thức được mình lỡ lời, ánh mắt anh rời khỏi mặt Diệp Tô, nhìn bộ ngực bị cô che kín mít, anh cười nhạt: “Đừng tự mình đa tình, tùy tiện nói thôi, với bộ dạng này của cô, muốn làm trâu làm ngựa cho tôi thì còn cần phải xem lại đã."
“Vậy thì làm trâu làm ngựa.” Diệp Tô trả lời dứt khoát.
Tống Minh Mặc không ngờ cô trả lời sảng khoái đến vậy, anh hơi sửng sốt rồi thẳng lưng lên, trở lại chỗ ngồi ngay chính giữa của mình trong tiếng hét chói tai ở phía dưới.
Bắt đầu phỏng vấn, đề tài hoàn toàn quay quanh hành động lịch thiệp vừa rồi của Tống Minh Mặc.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, đàn ông mà, khi phụ nữ gặp khó khăn đương nhiên phải giúp đỡ một chút chứ."
“Không phải là người yêu đâu, đừng nghĩ lung tung nhé, tôi còn độc thân đó, Diệp Tô là đàn em cùng công ty quản lý với tôi, trước kia có biết nhau, chăm sóc nhiều hơn một chút cũng là chuyện dĩ nhiên."
"Tạm thời không có dự định yêu đương, tập trung vào công việc, sau này nếu có bạn gái thì sẽ nói với mọi người đầu tiên. Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng mọi người hãy xoay chung quanh chủ đề về 《Dẫn hỏa》 của chúng ta hôm nay nào."
Tống Minh Mặc ngồi trên ghế cao, tốt tính trả lời hết các câu hỏi dồn dập. Anh để một chân lên thanh ngang của ghế, chân kia đặt nghiêng trên đất, hai chân vốn đã thon dài, dựa vào góc độ này lại phô ra một đôi chân dài miên man.
Mỗi khi anh trả lời một vấn đề, các fans phía dưới lại hét và cười ầm lên, cuối cùng mãi đến khi ban tổ chức ra kiểm soát thì đề tài phỏng vấn mới trở về với bộ phim mới 《Dẫn hỏa》.
Triệu Tuân San và Tống Minh Mặc giải thích với phóng viên về vai diễn của họ, Diệp Tô nghe Tống Minh Mặc nói chuyện đạo lý thì cười mỉa mai.
Không riêng gì trong phim cần phải có kỹ thuật diễn xuất tốt, diễn ở bên ngoài, có đôi khi cần phải tốt hơn nữa. Tống đại lưu lượng có thể duy trì hình tượng trong lòng công chúng đến mức một giọt nước không lọt cũng là một loại bản lĩnh. Tính tình thì vừa xấu vừa tồi, lên mặt bàn thì thoắt cái đã biến thành anh chàng tốt bụng, lịch lãm.
Đây không phải là việc tốt đáng để đưa tin hay sao? Hẳn là chiều nay tin tức sẽ được các phóng viên tung ra, để xem có được lên hot search hay không đây.
Nếu không phải cô từng thấy Tống Minh Mặc, một người đàn ông to lớn có thù tất báo như thế nào, vì một cái tát tai khi diễn cùng mà lừa cô uống say đến mức không còn biết gì, đêm đó cô thoát khỏi tay anh ta thì lại rơi vào ổ sói của Kỷ Hằng, nếu không thì cô đã thật sự cảm động vì cái áo khoác này rồi.
Chả phải chỉ làm cho phóng viên và fans dưới khán đài xem sao, lợi dụng tình trạng khó xử của cô mà thôi. Diệp Tô sờ sờ chất vải có giá cả đắt đỏ trên đùi mình.
Làm trâu làm ngựa để báo đáp ư?
Anh dám làm trâu làm ngựa, tôi sẽ báo đáp anh, nhổ cỏ cho anh ăn.
**
Cuộc họp báo kết thúc, Diệp Tô trở lại hậu trường thu dọn đồ đạc. Nhiệt độ ngoài trời đã bắt đầu chuyển lạnh, Tiếu Vũ đưa cho cô chiếc áo khoác màu nâu nhạt để khoác ngoài bộ váy, đôi giày cao gót trên chân cũng đổi thành đôi Stan smith xanh.
“Tô Tô, cậu mặc áo của Tống Minh Mặc, a a a!” Tiếu Vũ ôm chiếc áo vest của Tống Minh Mặc, vùi mặt vào hít hà: “Thơm quá đi, thật hạnh phúc thật hạnh phúc.”
“Tiểu Vũ, cậu đưa chiếc áo khoác này ra tiệm giặt quần áo giặt đi, hai ngày nữa đến đoàn làm phim trả lại cho anh ta."
"Ừ ừ. Nhưng mà Tô Tô, tới lúc đó mình đi trả có được không? Mình muốn nói cùng anh ấy vài câu, muốn chụp hình chung." Tiếu Vũ gật đầu thật mạnh, ánh mắt lấp lánh.
Diệp Tô cười: “Thì vốn là để cậu đi mà.”
“Không cần đâu.”
Diệp Tô và Tiếu Vũ đồng thời quay đầu lại.
Tống Minh Mặc đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng nghỉ, vừa rồi trên sân khấu còn ăn mặc chỉnh chu, áo sơ mi cài đến tận cổ áo đã bị tháo ra hai nút, tay áo được xắn lên hai vòng tới khuỷu tay.
Anh vốn dĩ định nhắn tin qua WeChat cho Diệp Tô, vừa mở điện thoại lên mới phát hiện anh đã xóa WeChat của cô trong lúc tức giận, anh suy nghĩ hồi lâu rồi dứt khoát giành lấy công việc của trợ lý mình, tìm nửa vòng ở hậu trường để tự mình đến nhắc nhở cô gái nào đó phải làm trâu làm ngựa để báo đáp 'đại ân đại đức' của anh, muốn cô tự tay giặt sạch áo khoác, sau đó tự mình đến gặp và trả cho anh.
Nhưng mà vừa đến cửa liền thấy áo khoác của mình bị người trợ lý úp lên mặt rồi hít hà.
Tống Minh Mặc khó chịu. Nếu người ôm áo khoác hít hà là Diệp Tô, anh còn suy nghĩ xem là để cô trả thẳng cho anh mà không cần giặt, hoặc là dứt khoát đưa luôn chiếc áo đó cho cô, nhưng mà nghe đoạn nói chuyện vừa rồi, cô gái nói phải làm trâu làm ngựa không hề có ý định tự mình đem trả áo cho anh.
Diệp Tô nhìn thấy Tống Minh Mặc đột nhiên xuất hiện vẫn nở một nụ cười đáp lại: “Sao anh lại tới đây? Thật sự không cần sao? Đưa tới tiệm giặt là được mà."
Cái áo khoác này thật sự rất quý.
“Bị cô ngồi qua rồi cô cảm thấy tôi sẽ còn muốn dùng nó sao?"
Lời nói của cô rõ ràng là không có chỗ nào đáng chê trách, nhưng người nghe lại vô cùng bực bội. Tống Minh Mặc nhướng mày, không biết vì sao lại có ý định nói ra lời có tính công kích như vậy, tốt nhất là cô nên tức giận, vậy thì trong lòng anh sẽ vui mừng không ít.
Giống như khi còn học tiểu học, bé gái dễ thương sẽ luôn bị những thằng nhóc quỷ nghịch ngợm giật bím tóc cho đến khi khóc mới thôi.
Tống Minh Mặc khoanh tay lại, rất mong chờ phản ứng tức điên của Diệp Tô.
Tiếu Vũ ôm áo khoác trở nên ngây ngốc, những lời nói kiểu này, thật sự là do Tống Minh Mặc nói ra ư?
Nào ngờ Diệp Tô vốn phải nên tức giận đến phát điên chỉ liếc mắt nhìn Tống Minh Mặc một cái, chép chép miệng nói: "Không cần thì thôi vậy, Tiếu Vũ, chúng ta đi thôi."
Cô cầm túi xách của mình rồi đi nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
"Ờ." Tiếu Vũ vội vàng đuổi theo, sau đó lại quay đầu nhìn lướt qua Tống Minh Mặc đang đứng như trời trồng, cô chậc một tiếng, xoay người rời đi.
Hai người ra khỏi trường quay, Diệp Tô lấy điện thoại ra gọi xe: "Hôm nay mình bắt xe về nhà, buổi tối không còn việc gì nữa, cậu có thể về trước."
"Anh ta là người như thế nào vậy?" Tiếu Vũ ôm áo khoác đi phía sau Diệp Tô, vừa đi vừa oán giận: "Kém xa chú Lục, uổng công trước đây mình còn thích anh ta. Tối nay về sẽ xóa hết! Đẹp trai thì ghê gớm lắm à, mình thấy không đẹp bằng tiểu Kiều Kiều nhà cậu đâu."
“À đúng rồi Tô Tô, tiểu Kiều Kiều của cậu đâu? Anh ta không tới đón cậu sao?” Tiếu Vũ vươn cổ nhìn xung quanh: “Bình thường không phải mỗi khi cậu ra ngoài anh ta đều tới đón sao, hôm nay người đâu rồi?"
Tay Diệp Tô đang lướt trên phần mềm gọi xe hơi dừng lại một chút.
Tiếu Vũ bỗng nhiên nhớ ra vẻ mặt mặt chán đời như có tang của Diệp Tô sáng nay: "Tô Tô, không phải các cậu là, ừm, cãi nhau chứ."
Diệp Tô không trả lời.
Tiếu Vũ giẫm chân: “Lá gan của anh ta cũng lớn quá nhỉ, được cậu nuôi rồi còn dám cãi nhau với cậu, như vậy là không có đạo đức nghề nghiệp, trả hàng."
Diệp Tô gọi xe, một tay xoắn xoắn dây đeo của túi xách: "Đã trả hàng."
Tiếu Vũ há to miệng.
Diệp Tô cúi đầu nhìn điện thoại xem xe đã tới đâu rồi, đột nhiên nhận được một lời mời kết bạn trên WeChat.
Người sử dụng WeChat “Allen" muốn thêm bạn làm bạn bè.
Diệp Tô nhìn chuỗi nickname WeChat mà cô không hề quen biết, lại xem phần giới thiệu danh tính cũng không có thông tin gì, cô từ chối không chút do dự.
Cùng lúc đó, Tống Minh Mặc tên tiếng Anh là "Allen" đạp mạnh vào lưng ghế phía trước.
"Sao vậy, Minh Mặc?" Người đại diện vừa lái xe vừa hỏi.
“Giết người.” Tống Minh Mặc nghiến răng nghiến lợi.
Phí công anh ngồi ủ rũ hết nửa tiếng đồng hồ, nghĩ nên làm thế nào để xin lỗi cô gái kia mà không để lại dấu vết và không bị mất mặt, bản nháp tin nhắn đã nhập rồi lại xóa mấy lần, lúc gửi lời mời kết bạn đi thì tim đã treo tới cổ họng.
Nhận được lại là, người sử dụng WeChat “A Tô” đã từ chối lời mời kết bạn của bạn.
Khưa khưa. Tống Minh Mặc nhìn thông báo từ chối kia mấy lần, tức giận mở album được mã hóa, lôi tấm hình Diệp Tô say rượu ra xem.
Mở chế độ chỉnh sửa ảnh, lựa chọn bút vẽ và các loại nhãn dán, vẽ bậy lên bức ảnh đó.
Rất kiêu ngạo này, Tống Minh Mặc để điện thoại sát vào mắt, biểu cảm vặn vẹo, tốc độ tay cực nhanh, vẽ mặt Diệp Tô thành mặt mèo vô cùng xấu.
“Cái kia…”
“Đừng nói chuyện.” Tống Minh Mặc chơi rất hứng thú.
“Không phải, tôi nói…”
“Cái gì!” Công cụ hóa lỏng làm khuôn mặt mèo của cô gái vừa tròn vừa phẳng.
Người đại diện nhìn Tống Minh Mặc qua kính chiếu hậu: “Tôi chỉ nói một câu thôi.”
“Nhanh nói đi. Đang bận.”
"Ừm. Cậu để điện thoại gần quá, hư mắt."
**
Diệp Tô trở về nhà, lúc tới cửa thì phát hiện một túi tài liệu chuyển phát nhanh, chắc là người chuyển phát gõ cửa không thấy ai nên mới bỏ đồ ở đây luôn.
Diệp Tô nhặt túi tài liệu lên, vào cửa bật đèn, căn nhà trống trơn.
Cô hít một hơi, nếu không phải những dấu vết ái muội trên người còn chưa tan hết, nếu không phải ngoài cửa còn đôi giày của Kỷ Hằng, e là cô đã cho rằng từ trước tới giờ anh vốn chưa từng xuất hiện, giống như một giấc mơ thôi.
Chắc là Kỷ Hằng đã trở về đó rồi, trở về làm Kỷ đại lão gia của anh, trở về công việc kinh doanh thịnh vượng của Kỷ gia. Lúc đến thì ồn ào ở ban công nhà cô, khi đi thì ôn tồn một hồi rồi lại lặng yên không một tiếng động.
Đi thì đi đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô, Diệp Tô sắp xếp lại tâm trạng, xua đi những hình ảnh Kỷ Hằng trong căn nhà này không ngừng xuất hiện trong đầu cô, cô ngồi trên giường mở túi tài liệu ra.
Rào, một đống giấy lớn lớn bé bé và card được đổ ra, rải đầy trên giường.
Không phải kịch bản của cô sao? Cái gì vậy?
Diệp Tô dựa theo độ lớn nhỏ mà xếp thành hai đống, cô choáng váng.
Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, hộ chiếu… thậm chí có cả bằng lái xe, thẻ bảo hiểm y tế. Trên đó đều viết tên "Kỷ Hằng".
Anh ta đi làm giấy tờ giả khi nào vậy? Diệp Tô cười lạnh một tiếng, tốc độ cũng chẳng ra gì, người đã đi rồi mới chuyển phát tới đây.
Cô gom tất cả các giấy tờ lại rồi ném vào một góc của tủ quần áo.
Bây giờ, Kỷ Hằng chỉ còn thiếu mỗi giấy chứng tử nữa thì bộ giấy tờ giả này sẽ đầy đủ.
**
Kỷ phủ, Kỷ Hằng hắt xì một cái, buổi tối ở cổ đại không có hoạt động giải trí gì nên ngủ rất sớm, anh nằm trên giường đắp chăn lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Vừa rồi bị hắt xì, chắc chắn là Diệp Tô đang nghĩ đến anh, buổi chiều trên đầu lại hơi tái một chút, nhất định là Diệp Tô lại làm chuyện có lỗi với anh.
Tha thứ đi, còn có thể làm gì bây giờ. Kỷ Hằng cảm thấy sức chịu đựng của mình càng ngày càng cao, ánh sáng mỏng manh lúc chiều, anh coi như không thấy.
Kỷ Hằng bắt bản thân phải nhắm đôi mắt không hề buồn ngủ chút nào lại, ngủ, nói không chừng ngủ rồi sẽ gặp được cô trong giấc mơ.
Phim mới sẽ nhanh chóng khởi quay, Diệp Tô chuẩn bị thức đêm xem kịch bản, không có dự định ngủ sớm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...