Cứ như vậy mà vui vẻ cười đùa, làm náo loạn ầm ĩ, học tập, huấn luyện, cuối cùng Tiêu Dật cũng đã trưởng thành là một thiếu niên mười ba tuổi.
Mười ba tuổi có một chuyện rất là quan trọng, tất nhiên là ngoài nhiệm vụ xuống núi thì không còn chuyện gì khác rồi.
“Nói như vậy là nhóc đã quyết định rồi?”.Ngô Cù ngồi không ra ngồi mà quơ quơ cái chân của mình.
“Ông Ngô, chỉ cần ông sòng phẳng một chút là được, có gì muốn cháu đi làm thì cứ nói thẳng ra”.Tiêu Dật nói.
“Ta đây phải thật là cẩn trọng, nhóc có biết không, đã hơn chục năm nay không có người mạnh miệng nói muốn làm nhiệm vụ xuống núi”.
Tiêu Dật nhún nhún vai, nó cũng nhận ra Ngô Cù là một người rất thận trọng.
“Được rồi, như vậy đi, tình cảm giữa ta và nhóc cũng không phải là tệ, đơn giản một chút, giúp ta đi chụp hình khỏa thân của Ngô Trữ coi như là hoàn thành nhiệm vụ”.(Vãi cả ông Ngô:)).
Tiêu Dật chớp chớp mắt mấy cái, quay lại cười với Ngô Cù: “Ông Ngô, ông vừa mới nói cái gì? Cháu nghe không rõ ”.
Ngô Cù sau một lúc mơ màng, dựa vào thành tựu mấy năm đạt được, cuối cùng vất vả lắm mới có thể chống lại được sự mê hoặc, hắng giọng nói: “Ừm ừm, ta nói, nhiệm vụ xuống núi là đi chụp ảnh khỏa thân của Ngô Trữ”
Được rồi, ta thừa nhận, ta biết rằng nhiệm vụ của Ngô Cù nhất định sẽ rất khó khăn, nhưng mà ta không có nghĩ là nó lại quỷ dị đến như thế này.Ánh mắt của Tiêu Dật nhìn Ngô Cù từ trên xuống dưới một lượt: “Mức độ thế nào? Là cởi trần hay khỏa thân”.
“ Đương nhiên là khỏa thân rồi, một cởi trần không có đủ hiệu quả”. Ngô Cù híp mắt lại, rung đùi đắc ý.
“Là vậy sao, được”.
Mở mắt ra trông thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Dật, Ngô Cù dò xét hỏi một câu: “Nhóc không hỏi ta là tại sao ư?”.
“Sao lại phải hỏi? Ông giao nhiệm vụ cho cháu, cháu hoàn thành nó, không có chỗ nào cần phải hỏi cả”.Tiêu Dật trả lời.
Đang lúc Ngô Cù hài lòng thì Tiêu Dật nói một câu, câu nói của Tiêu Dật khiến cho lão ấy muốn rớt cả tim ra ngoài.
“Cháu không có nhiều chuyện như vậy đâu, sẽ không đi tuyên truyền rằng ông Ngô có sở thích đặc biệt”.
“Cái gì mà sở thích đặc biệt”.Ngô Cù tức giận đến nhảy dựng lên: “Ta đây là vì trả thù, là trả thù đấy nghe chưa”.
Tuy rằng hai anh em nhà này quan hệ cũng tốt lên rồi, nhưng mà vì chuyện mình là người nhún nhường trước, cho nên mỗi lần gặp tên Ngô Trữ kia lại cảm thấy mình thấp hơn hắn một cái đầu, lại còn thường xuyên bị hắn trêu ghẹo, cái giọng điệu đó, dù như thế nào nuốt cũng không trôi.
Khiêu mi mắt một cái, Tiêu Dật ngồi trên ghế nghiêng nghiêng liếc Ngô Cù đang dậm chân: “Ông Ngô, ông rốt cuộc định thử năng lực của cháu hay là muốn lợi dụng việc công trả thù riêng đây?”.
Ngô Cù tỉnh táo lại, bình tĩnh đáp lại: “Ta đây chủ yếu là muốn xem năng lực của nhóc, Ngô Trữ, hắn cũng học y, cái này là lấy y trị y đó nha! Ha ha kha khạ khà ~”.
Không thèm nhìn đến cái lão già như chuẩn bị điên đến nơi, Tiêu Dật đứng dậy: “Vậy thì được rồi, cháu đi tìm bọn chị Du đây”.
Ngừng cười lại, Ngô Cù gọi với theo Tiêu Dật:“Nhóc con, nhóc có biết nhiệm vụ xuống núi chính là muốn một mình nhóc hoàn thành không đấy”.
Quay đầu lại, Tiêu Dật khẽ nhếch môi: “Ông Ngô lớn tuổi rồi nên nhớ nhầm chăng, trong qui tắc của núi Diêm Minh không có nói rõ là không thể nhờ người giúp đỡ”.
………….
“Lão gia”.La Hành đưa lên một chén Bích Loa Xuân đã được pha ngon.
Nhìn chằm chằm vào nội qui trên núi Diêm Minh ở trước mặt, Ti Ngự Long thở dài một tiếng.
“Đúng như lời cậu Lưu Dật nói, không có ghi rõ ràng sao?”.La Hành hiểu ý liền hỏi, từ sau khi cậu Lưu Dật gọi điện đến hỏi ý kiến, ông chủ liền luôn luôn nghiên cứu lại nội quy.
“Ta bây giờ mới suy nghĩ kĩ lại,”.Ti Ngự Long cười rộ lên, “Tổ tiên để lại qui định này, là đang thử thách chúng ta.Kể cả muốn trở thành chủ nhân của gia đình hay không, vẫn phải lấy tư cách là người xuất sắc của Ti gia,thách thức với người ra nhiệm vụ xuống núi,khả năng vượt trội, một mình hoàn thành nhiệm vụ dĩ nhiên là tốt. Nhưng có khả năng ý thức được giới hạn sức lực của mình, tìm đến sự giúp đỡ từ bên ngoài để hỗ trợ mình, cũng là một người thông minh a.Đứa bé này, so với cha của nó càng thêm xuất sắc”.
Ti Ngự Long ở bên này khổ tâm suy xét cùng ca ngợi, nào có ngờ, Tiêu Dật chủ là muốn tránh phiền toái nên mới tìm người giúp đỡ, chứ căn bản thì nó cũng không nghĩ sâu xa đến vậy, mục đích cũng không có cao thượng đến vậy, tất cả chỉ vì một chữ: LƯỜI.
………
“Thật sự là thần kỳ a”.Ti Lưu Du nhìn ánh mặt trời trên hòn đảo nhỏ cảm thán nói, mười bốn tuổi, bây giờ cô bé đã là một thiếu nữ xinh đẹp thướt tha động lòng người.
Lúc này, Tiêu Dật chỉ dẫn theo hai chị em song sinh Ti gia, thứ nhất là vì đi nhiều người quá dễ bị bại lộ, thứ hai là nhiệm vụ lần này không cần đến vũ lực của Ti Lưu Cẩn và Ti Hoàn.
“Dật Dật, em đang làm gì đó?”.Ti Lưu Giác thấy khó hiểu khi thấy Tiêu Dật đeo khính,xỏ găng tay.Cậu bé sau vài năm cũng bắt đầu từ từ có phong thái, tuổi tuy không lớn lắm nhưng cũng đã trêu ghẹo một đống tâm hồn thiếu nữ rồi.
Đeo bên hông một dụng cụ rất tinh xảo, Tiêu Dật nói: “À, em trước kia cũng tới đây một lần rồi, sau này nghe A Phong, Mộc Tuyết Dương nói trên đảo đã có đề phòng rồi, hình như là không hoan nghênh em cho lắm.Bình thường nếu có người đặt chân lên đảo, bọn họ cũng không chú ý lắm,chỉ coi như một ngư dân bị lạc đường, nhưng bọn họ đã cài đặt dữ liệu của em, em vừa đặt chân lên đảo sẽ phát hiện ra ngay, cho nên em mới điều chỉnh lại dữ liệu của mình một chút, như là con ngươi a, sức nặng a, còn có cả dấu vân tay nữa, như vậy chắc là an toàn rồi”.
Ba người lặng lẽ tiến lên trên đảo, đến khi tiến thẳng đến cửa vào của hòn đảo vẫn chưa bị phát hiện.
Tiêu Dật ấn vào chốt cửa, đường hầm bằng kim loại xuất hiện trước mắt bọn chúng, Ti Lưu Du đang muốn đi xuống liền bị Tiêu Dật kéo lại.
“Đường phía trước có camera giám sát cùng với tia hồng ngoại kiểm soát, chạm vào sẽ bị báo động”.
“Vậy phải làm gì bây giờ?”.
“Cái này phải nhờ anh Giác rồi”.Tiêu Dật chỉ chỉ vào Ti Lưu Giác đang tất bật chuẩn bị.
Ở trước cửa vào lắp một thiết bị làm nhiễu, đem tất cả các đường dây trong đường hầm điều phối lại từ đầu, Ti Lưu Giác vỗ vỗ tay: “Được rồi, hồng ngoại tạm thời bị ngắt, hiện tại đang cho phòng giám sát nhìn lại cảnh thu hình của một ngày trước”.
Bọn Tiêu Dật bình tĩnh đi qua hàng lang, tiến vào trong lãnh địa dưới mặt đất của Mộc gia.
“Dật Dật,”.Ti Lưu Du vừa đi sau Tiêu Dật vừa hỏi: “Ông Ngô nói muốn chụp cái loại ảnh này, chúng ta thực sự sẽ lột sạch quần áo của Ngô trưởng lão rồi chụp sao?”.
“Yên tâm”.Tiêu Dật nghiên cứu tấm bản đồ trong tay, “Mộc Tuyết Dương đã nói với em, thời điểm đó chính là lúc Ngô Trữ trưởng lão đang tắm”.
Ngô Trữ đáng thương, nếu như biết sự trong sạch của mình sẽ bị hủy trong tay của ba đứa nhỏ choai choai này, hơn nữa lại còn bị chính thiếu chủ mà mình cực kì bảo hộ bán đứng, có lẽ sẽ tức điên lên mất.
Tựa sát vào vách tường, Tiêu Dật từ trong máy quan sát nhìn thấy có mấy đứng người cách đó không xa, có vẻ như là tuần cảnh.
“Vị Ngô trưởng lão này, sang sớm tinh mơ đi tắm lại còn dẫn theo nhiều người canh gác như vậy, không phải là lo lắng sẽ có người chụp ảnh khỏa thân của ông ấy đấy chứ ”.Ti Lưu Giác lắc đầu.
“Chị Du, thuốc ngủ của chị có mang theo không? ”.Tiêu Dật khẽ hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, Dật Dật đã dặn thì chị sao có thể quên được chứ”.Ti Lưu Du cười cười, lắc lắc cái bình thuốc nhỏ trên tay.
Canh giữ ở ngoài phòng của Ngô Trữ có mấy người, ban đầu vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt tinh tường nhưng sau khi có một cơn gió nhẹ mang theo một chút bụi phấn thoảng qua, hoạt động của bọn họ dần dần chậm lại, cuối cùng không thể gắng gượng được nữa liền lăn đùng ra đất ngủ khò khò.
Thuận lợi tiến vào phòng của Ngô Trữ, rón rén đứng ở ngoài nhà tắm, bên trong tiếng nước vẫn chảy từng đợt, ba người xuất hiện một chút tranh chấp nhỏ.
“Chị là con gái mà, sao lại để cho chị chụp chứ”.Ti Lưu Du nhỏ giọng nói.
“Anh cũng không muốn nhìn thấy thân thể trần truồng của một ông lão đâu”.Ti Lưu Giác lập trường kiên định.
“Cho nên em nói là để em đi”.Tiêu Dật đành bất đắc dĩ nói.
“Không được! Lỡ nhìn thấy cái thứ bẩn bẩn ấy rồi thì làm sao, Tiểu Giác, em sao có thể để cho Dật Dật đi chứ”.
“Không được”.Ti Lưu Giác khẽ cắn môi, “Dật Dật, em ở lại đây, để anh đi”
“Vậy hả, vậy thì anh đi đi”.Tiêu Dật đưa cho Ti Lưu Giác một chiếc kinh.
Ti Lưu Giác dở khóc dở cười: “Dật Dật, thị lực của anh rất tốt, còn chưa đến mức nhìn không rõ lắm ”.Anh còn chê là mình nhìn quá rõ nữa ấy chứ.
“Dây là kính hiển thị nhiệt độ cơ thể con người, anh đeo cái này rồi thì chỉ nhìn thấy nhiệt độ bên ngoài của Ngô trưởng lão mà thôi”.Tiêu Dật giải thích.
“Dật Dật,em đúng là ngườu tốt”.Ti Lưu Giác thở ra một hơi dài, vội vàng đeo vào.
…….
Ti Lưu Giác cầm máy ảnh từ trong nhà tắm chui ra.
“Được chưa?”.Tiêu Dật cầm lấy máy ảnh.
“Được rồi”.Ti Lưu Giác dùng tay làm ra động tác OK.
“Đợi lát nữa muốn nói gì thì nói”.Tiêu Dật đem máy ảnh cất đi,rồi dặn dò hai người: “Giả bộ đáng thương một chút là được”.
“Choang!”.
Ngô Trữ choàng áo tắm vọt ra.
“Ai?”.
“Không xong rồi! Bị phát hiện rồi”.Tiêu Dật bối rối hét lên, tay chân luống cuống không biết làm gì.
“Tại sao lại là ngươi”.Ngô Trữ vừa nhìn thấy Tiêu Dật liền nhức đầu, lại muốn đến lấy cái gì đây: “Người vào bằng cách nào? Còn nữa hai người bên cạnh ngươi là ai?”.
Sau khi nghe xong Tiêu Dật lắp bắp giải thích, Ngô Trữ không nhịn được thở dài một tiếng, có nhầm lẫn gì hay không, bây giờ Mộc gia đã sa sút đến mức ngay cả mấy đứa trẻ cũng có thể tùy ý ra vào hay sao? Còn nữa, tên nhóc Ti Lưu Dật này coi cấm địa của Mộc gia như là địa danh du lịch hay sao? Còn kêu bạn dẫn bè đi du lịch tập thể.
“Ngô, Ngô trưởng lão, cháu thực sự là không cố ý, chẳng qua, đây là nhiệm vụ mà ông Ngô giao cho, nếu không hoàn thành sẽ bị xử phạt”.Tiêu Dật vò vò một góc áo của mình, trong đôi mắt màu tìm còn có những giọt nước mắt chực chờ chảy ra.
Cái thằng cha già rồi mà không được kính trọng, trong lòng Ngô Trữ nổi lên một trận lửa giận, quay lại nhìn ba khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương thì lại không tài nào có thể nổi giận được: “Không còn cách khác sao?”.
“Chuyện này, chuyện này, nếu không thì ngài có thể để chúng cháu, chụp, chụp một bức không?”.Tiêu Dật sợ hãi hỏi.
“Cái gì?”.Ngô Trữ nổi giận gầm lên một tiếng, đây là cái cách chó *beep* gì. (Hơi thô nên tớ để trong tiếng *beep*, =)) các bạn cứ việc suy diễn theo tưởng tượng của mình)
“Vậy, làm sao bây giờ?”.Tiêu dật bắt đầu nức nở: “Đều là tại em không tốt, bây giờ lại còn làm phiền chị Du và anh Giác”.
Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác thấy tình hình như thế cũng nghẹn ngào theo.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc”.Ngô Trữ không chịu nổi đành nói: “Để yên ta nghĩ xem nào, à đúng rồi, ta đây có một bức ảnh khá hay của Ngô Cù thời trẻ, để ta đi tìm cho ngươi, nếu hắn không đồng ý cho ngươi vượt qua thử thách, cứ lấy nó ra, xem hắn còn dám nói câu nào nữa không”.
“Như vậy, có được không?”.Tiêu Dật lo lắng hỏi: “Uy hiếp người khác không được hay cho lắm”.
“Sợ cái gì, ai bảo hắn kêu các ngươi làm loại chuyện như thế này”.
Ngô Trữ vừa nghĩ tới thì trong lòng lại bốc lửa, đạp đạp đạp xông lên lầu tìm bức ảnh của Ngô Cù năm đó.
…………….
Ngồi trên du thuyền, thong thả chạy về, ba cái đầu chụm lại bình phẩm bức ảnh chụp kia.
“Không nghĩ tới cũng có lúc ông Ngô hoang đường như vậy”.
“Chắc là uống rượu say rồi, nếu không, sao lại có thể mặc quần áo phụ nữ chứ”.
“Mặc kệ nó, miễn sao là nắm được điểm yếu là tốt rồi”.Tiêu Dật đem bức ảnh kia cùng với bức ảnh chụp Ngô Trữ để chung một chỗ.
“Nhưng mà, Dật Dật, rõ ràng là em đã chụp được Ngô trưởng lão rồi hay sao? Vì sao ….”.Ti Lưu Du cảm thấy khó hiểu liền thắc mắc.
Nằm ưỡn người thoải mái trên ghế salon, Tiêu Dật nhìn bầu trời xanh biếc, mỉm cười nói: “Đó là để đề phòng nhỡ may gây chuyện còn có kim bãi miễn tội, không phải là tốt hơn sao”.
“Vậy là em muốn đem bức ảnh chụp ông Ngô về báo cáo sao?”.Ti Lưu Giác hỏi.
“Ha ha, nhiệm vụ của ông Ngô cũng muốn qua,mà nắm nhược điểm của kẻ khác dù sao cũng yên tâm hơn một chút”.
“Vậy khi trở về em định nói như thế nào”.Hai chị em song sinh lo lắng nhất về điểm đấy, cùng nhau thiên vị không thèm để ý đến thủ đoạn gian ác của Tiêu Dật.
Tiêu Dật chỉ cười cười không nói, sau khi trở về tự nhiên sẽ có cách nói thật hay rồi.
……..
“Nhóc nói hắn uy hiếp ta, muốn đem bức ảnh hồi xưa của ta đem rải ra ngoài sao?”.Ngô Cù đập bàn đứng dậy.
“Đúng, nếu ông Ngô vẫn không biết thân biết phận một chút, Ngô trưởng lão là nói như vậy đó”.Tiêu Dật gật đầu,“Ông Ngô, rốt cuộc là bức ảnh kia có cái gì vậy?”.
Mặt Ngô Cù chốc lại trắng chốc lại xanh, sớm biết như vậy hồi đó đã không uống nhiều như vậy rồi, tên khốn nạn đó, thì ra vẫn còn giữ: “Không, không có gì”.
“Nhóc con, nhiệm vụ của nhóc không hoàn thành, lại còn bị bắt, bây giờ tính sao đây nhỉ?”.Đem chuyện bức ảnh ném sang một bên, Ngô Cù đắc ý nhìn Tiêu Dật.
“Cháu đã cố gắng hết sức rồi, như vậy mà vẫn chưa đạt sao?”.Tiêu Dật tủi thân hỏi.
“Không được, ta đây đối nhân xử thế luôn luôn chính trực ngay thẳng, tuyệt đối không châm chước”. Vẻ mặt Ngô Cù quang minh chính đại, lẫm liệt hào hùng.
“Ài, thôi được rồi”.Tiêu Dật nói xong liền đi ra ngoài.
“Này, nhóc con, nhóc cứ như vậy mà bỏ cuộc sao?”.Ngô Cù không nghĩ tới Tiêu Dật sẽ như vậy, lão còn chưa có hưởng thụ hết cảm giác ưu việt, tài trí cao hơn người khác nữa mà.
“Khó khăn quá không làm được, cầu xin ông nhiều một chút ông sẽ cho cháu qua sao?”.Tiêu Dật quay đầu.
Ngô Cù sầm mặt lại:“Không được, ta đây là người rất có nguyên tắc”.
“Vậy thì không còn cách nào khác rồi”.Tiêu Dật vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhiệm vụ của ‘Y’ bộ không đạt, thì những bộ khác cũng không muốn nghĩ tới.Thời gian rảnh còn nhiều, không bằng đi tìm Ngô trưởng lão uống trà, hỏi xem bức ảnh khiến ông Ngô rất kinh ngạc trông như thế nào”.
“Nhóc,”.Ngô Cù nghiến răng nghiến lợi, nổi cả gân xanh, “Quay lại đây”.
Nhiệm vụ của ‘Y’ bộ hoàn thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...