Dật Tiếu Khuynh Thành

Buổi chiều của một ngày mùa thu, thời tiết mát mẻ, trong phòng có hai người phụ nữ đang thân mật nói chuyện với nhau, tiếng cười lúc nào cũng vọng ra.

“Chị Thu, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây chơi vậy?”.Ti Lưu Giác, thân hình đã cao thêm một chút từ cửa chạy vào.

“Mấy đứa nhóc đáng yêu bọn em đã trở về rồi đấy ư, nhanh đến đây cho chị sờ sờ chút coi”.Thu Liêm mắt tỏa sáng nhìn bốn đứa trẻ.

“Mommy”.Tiêu Dật gọi lên một tiếng.

Tiêu Mẫn Nhi kéo Tiêu Dật lại, nhìn từ trên xuống dưới một lượt,rồi đưa ra kết luận: “Dật Dật, con lại gầy nữa rồi”.

“Chị nói nghe nè Tiểu Dật, mới có mấy tháng không gặp, hình như em xấu đi rồi”.Thu Liêm không giữ mồm giữ miệng nói.

“Nói điêu”.Đám bọn nhóc Ti Lưu Cẩn thấy có người nói xấu Tiêu Dật liền không để ý đến chuyện gì nữa mà phản bác.

“Dật Dật vẫn xinh xắn như trước kia”.Ti Lưu Du khẳng định lại một lần nữa.

“Đúng, chắc chị Thu cả ngày nhìn anh Nham nên nhất định là thị giác mệt mỏi,gu thẩm mỹ cũng rớt xuống rồi”.Ti Lưu Giác cũng nói ngay sau đó.

Tiêu Mẫn Nhi và Thu Liêm chơi với nhau cũng khá lâu nên đối với kiểu tùy tiện vạ đâu nói đó của cô ấy cũng quen rồi, quay đầu lại nhìn con trai bảo bối nhà mình,chỉ là người cao hơn và gầy hơn một chút thôi, chứ không có biến đổi gì cả.

“Mấy đứa tiểu quỷ này, chị yêu tên đầu đá nhà chị đấy, vậy thì đã làm sao”.Liêm Thu nói toạc tình cảm của mình ra cũng cảm thấy không có gì là to tát.

“Dì Liêm muốn lấy chồng rồi sao?”.Tiêu Dật tinh mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Liêm Thu.

Liêm Thu cười đến hạnh phúc: “Vẫn là Dật Dật thông minh”.

Ba đứa bên cạnh vẫn còn đang lắp bắp kinh hãi, liền buột miệng thốt lên: “Anh Nham quả thật rất là dũng cảm”.

Ánh mắt u ám của Liêm Thu ngay lập tức đảo qua, tất cả bọn nó liền chốn ra sau lưng  Tiêu Dật.

“Ai, ai vừa nói? Nhắc lại một lần nữa xem nào”.Liêm Thu đang hớn hở nói chuyện với Tiêu Mẫn Nhi thì bị bọn trẻ cắt ngang quay đầu lại hỏi.



Tiêu Mẫn Nhi tỏ ra ngượng ngùng: “Chuyện của bọn tớ cũng không có vội”.

Liêm Thu cường điệu hô lên: “Đã hai năm rồi, cậu vẫn bình tĩnh như vậy sao ”.


Ba đứa nhỏ tuy giờ không còn là đầu củ cải đỏ nữa, cũng tạm coi như là đầu nụ hoa, nhưng khi nghe được ‘một trận mây, một trận sương’ thì không biết là hai người kia đang nói chuyện bí hiểm gì.

“Nhưng mà ….”.Tiêu Mẫn Nhi ấp úng.

Ánh mắt Liêm Thu liếc sang ngang, nhìn thắng đễn chỗ Tiêu Dật:“Tiểu Dật Dật ————-”.

“Nếu như mommy muốn kết hôn, không cần hỏi ý kiến của con, con không có ý kiến”.Tiêu Dật nhún nhún vai, đã sớm biết hai người bọn họ một tung một hứng rồi.

“Cậu xem, con của cậu cũng đã đồng ý rồi, còn lưỡng lự gì nữa”.Liêm Thu thúc giục Tiêu Mẫn Nhi.

“Nhưng mà , nhưng mà, Ti Tu Khải vẫn chưa có ……….”.

“Mặc kệ hắn, nếu như đến lúc đó hắn không chịu, chúng ta sẽ lấy gạch đập vào đầu cho hắn bất tỉnh, rồi khiêng đến lễ cưới (lấy gạch đập có mà chết con nhà người ta chứ ở đấy mà bất tỉnh =)))”.Liêm Thu xoa xoa tay.

Ba đứa trẻ đầu đổ mồ hôi lạnh,chị..chị Thu, lúc cùng anh Nham nói chuyện kết hôn chị không có kề dao vào cổ anh ấy đấy chứ?.

Liêm Thu cùng Tiêu Mẫn Nhi nói chuyện đinh tai nhức óc một hồi, thì cô ấy liền vội vàng trở về để gặp cái người thương thương mến mến.

Bọn Ti Lưu Du đã sớm bắt đầu cùng nhau nô đùa.

Thấy Tiêu Mẫn Nhi vẫn còn đứng ở đó với vẻ mặt buồn rầu, Tiêu Dật hỏi: “Mommy không biết mở lời cùng với chú Khải như thế nào sao?”.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi”.Tiêu Mẫn Nhi đáp: “Mẹ dù gì cũng là phận con gái nha, chuyện kết hôn phải để cho đàn ông mở lời trước chứ”.

“Vậy trước kia mẹ và chú Khải nói lời yêu nhau, là ai nói trước?”.Tiêu Dật không quên được bộ dạng của mẹ mình lúc mãnh liệt theo đuổi tình yêu.

“Là mẹ”.Tiêu Mẫn Nhi nói nho nhỏ.

“Nhưng mà, mẹ đã chờ lâu lắm rồi, thật sự là rất lâu rồi, hiện tại đã có bạch mã hoàng tử, chỉ còn thiếu một màn cầu hôn thật lãng mạn nữa thôi”.Trong mắt Tiêu Mẫn Nhi ánh lên sắc màu mơ mộng.

“Một màu cầu hôn lãng mạn? Chú Khải?”.Trong đầu Tiêu Dật thầm nghĩ rất khó để chuyện cầu hôn lãng mạng và Ti Tu Khải liên hệ cùng nhau, trong lòng thầm lắc đầu: “Mommy, mẹ nên tỉnh táo lại một chút”.

Tiêu Mẫn Nhi bũi môi không nói một lời nào.

“Chú Khải á, cái người suốt ngày làm việc tăng ca, thà ôm con rùa nhỏ của mình cũng không muốn cùng mẹ đi dạo phố.Mẹ mua món đồ nào mà tốn tiền một chút là chú ấy nhắc đi nhắc lại nửa buổi, những món đồ mà chú Khải tặng mẹ cũng không giống bất kì vật phẩm cần thiết dùng cho cuộc sống hàng ngày”.Tiêu Dật không nể mặt mà nói ra.


Nét mặt cố chấp của Tiêu Mẫn Nhi càng ngày càng không nén được giận.

“Được rồi, mẹ thừa nhận, tạm thời không xét đến chuyện là người tiết kiệm hay là nhiều tiền, chính là phải lòng thì cũng phải lòng rồi, yêu thì cũng yêu rồi, phải làm sao bây giờ”.

“Cái gì mà phải làm sao bây giờ? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”.

Đang lúc Tiêu Mẫn Nhi đầu hàng thú nhận, thì vừa khéo Ti Tu Khải đi tới.

“Không có —————–”.

“Chú Khải có muốn lấy mommy của cháu  không?”.

Tiêu Dật đứng chặn phía trước của Tiêu Mẫn Nhi nói, sau đó quay đầu lại nhìn mẹ mình, mẹ đã nói con gái thì không thể mở miệng nói trước, muốn đàn ông phải nói, vậy lấy tư cách là một người đàn ông con sẽ nói thay mẹ là được rồi.

“Có”.Ti Tu Khải trả lời dứt khoát làm cho hai mẹ con đều ngẩn người ra.

Thấy hai người họ vẫn ngây ra không có phản ứng gì, Ti Tu Khải cười nói: “Sao thế? Chú nói là có, không được sao?”.

Tiêu Mẫn Nhi lập tức nhảy dựng lên ôm lấy Ti Tu Khải luôn miệng nói: “Được, được, được, đương nhiên là được, chúng ta sẽ kết hôn”.

Cũng không biết là ai vừa mới ở chỗ này cảm thấy khó xử, muốn đối phương phải cầu hôn mình thật lãng mạn mới đồng ý lấy,Tiêu Dật ngồi trên ghế salon không có nói gì.

“Có gì hot, có gì hot”.Bọn Ti Lưu Du đang ở bên kia nghe thấy động tĩnh liền chạy qua.

“Dì sẽ kết hôn”.Tiêu Mẫn Nhi dương dương tự đắc mà tuyên bố.

“Hả——–”.Ba đứa trẻ há hốc mồm, không biết nên nói gì.

Sáu con mắt từ trên người Tiêu Mẫn Nhi nhìn sang người Ti Tu Khải rồi quay trở lại trên người Tiêu Mẫn Nhi, là nên thương xót cho chú Khải lấy phải dì Tiêu hay là thương xót cho dì Tiêu phải gả cho chú Khải đây?

Chuyện anh Nham gán ghép với chị Thu là miễn cưỡng lắm mới có thể chấp nhận được, nhưng mà hai người ở trước mặt đây đều là ‘kẻ tám lạng người nửa cân’, như vậy thật khéo để thành một đôi, đầu óc suy nghĩ của những đứa trẻ xoay chuyển rất nhanh: “Chúc mừng chú Khải, chúc mừng dì Tiêu”.

Tiêu Dật bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, khóe miệng khẽ nhếch lên cười cười, khiến cho người bên cạnh lại được một trận ngẩn ngơ.


“Dật Dật vì chuyện của mommy mà vui vẻ có phải không?”.

Tiêu Mẫn Nhi vừa hỏi vừa nghĩ thầm trong lòng, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là quên một chuyện, Dật Dật vui vẻ vì mình là do yêu quí mình, nhưng mà ngày kết hôn thì cô dâu phải là nhân vật chính a, không thể để nó làm cho đầu óc khách khứa mê muội hết được, về nhà phải suy xét thật kĩ vấn đề này mới được.

Không biết trong lòng Tiêu Mẫn Nhi đang nghĩ chuyện gì, Tiêu Dật nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên con nghĩ,sau khi chú Khải và mommy lấy nhau rồi thì con phải gọi chú Khải là gì?”.

“Gọi là daddy a”.Tiêu Mẫn Nhi không chút suy nghĩ liền trả lời.

“Nhưng mà chú Khải là chú Khải của bọn cháu a”.Ti Lưu Cẩn đã phát hiện ra chỗ kì lạ.

“Chuyện này”.Ti Tu Khải nghĩ, nếu như để Tiểu Dật Dật kêu mình là daddy, thì chuyện đầu tiên là mình kêu anh họ là gì, nghĩ tới anh họ của mình Ti Tu Khải đã run cầm cập: “Cứ gọi là chú Khải là được rồi, thống nhất như thế đi”.

“Vậy chú Khải phải nhớ nói chuyện cùng daddy đấy”.Tiêu Dật nói.

“Nói gì?”.

“Chuyện chú muốn cùng mommy kết hôn ấy”.

“Chuyện này, không cần phiền đến anh họ đâu”.Ti Tu Khải chần chừ nói.

“Sao lại thế,”.Tiêu Dật liếc hắn một cái: “Chú muốn kết hôn với mẹ của con daddy đấy nha, cũng không phải là tùy tiện với người qua đường nào”.

“….Chú biết rồi”.Ti Tu Khải vẻ mặt đau khổ, vẫn phải đối mặt với anh họ, Mẫn Nhi, nếu vậy thì chuyện kết hôn của chúng ta coi như phải từ bỏ rồi.

Đương nhiên hắn chỉ nói những lời nói đó trong lòng,ngẫm lại đằng nào cũng phải nói thì đương nhiên phải gặp anh họ rồi, với lại trước khi gặp anh họ phải diễn một màn bạo lực gia đình khi chưa kết hôn như thế nào đây cơ chứ.

Trên mặt Tiêu Dật thì tỏ vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng lại đang lén lút cười thầm mấy lần.

Ti Tu Dạ sao lại quan tâm đến chuyện bọn họ kết hôn như thế nào, kết hôn với ai, chẳng qua là nó thấy nhàm chán, rất muốn biết Ti Tu Dạ sẽ như thế nào khi thấy mối quan hệ và cách xưng hô càng ngày càng trở nên phức tạp như thế này, với lại cũng muốn nhìn thấy Ti Tu Khải bị đả kích, lộ ra vẻ mặt đau khổ mà nói không nên lời.

……..

Trên bàn ăn, Ti Tu Dạ đối xử với Tiêu Dật bây giờ đã mười tuổi vẫn như em bé lúc sáu tuổi, thỉnh thoảng lại gắp cho một chút đồ ăn, lát lát lại bón cho một thìa canh.

Một bàn sáu người, chỉ có mỗi Ti Tu Khải là cảm thấy anh họ quá cưng chiều Tiêu Dật rồi, còn ba chị em kia hoàn toàn coi việc daddy đút cho em trai ăn là chuyện bình thường.

“Anh họ”.

Bữa ăn chính được dọn dẹp xong, Lâm Văn Thanh lại đưa lên sáu đĩa tráng miệng, Tiêu Dật quả thực rất thích ăn bánh bông lan có phủ bơ bên trên,cho nên Ti Tu Dạ đem chiếc đĩa ở trước mặt mình đẩy qua cho Tiêu Dật.

Ti Tu Khải gọi một tiếng.


Thấy Ti Tu Dạ không để ý, trong lòng hắn ngược lại thầm thở phảo nhẹ nhõm, tự nói với bản thân, hôm nay trời cũng đã muộn rồi, có chuyện gì để ngày mai hẵng nói.

“Daddy, chú Khải gọi cha đấy, hình như là muốn nói chuyện gì với cha”.

Một giọng nói như của ác quỷ vang lên, Ti Tu Khải không còn đường lui, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật đang ăn món tráng miệng ưa thích cùng với vẻ mặt không chút thay đổi của anh họ.

“Em muốn nói với anh một tiếng, em và Mẫn Nhi sắp kết hôn rồi”.

Cúi đầu lau đi vết bơ dính trên mép Tiêu Dật, Ti Tu Dạ thờ ơ.

“Cứ như vậy đi, em xin cáo từ đây”.Ti Tu Khải vội đứng lên, nhiệm vụ hoàn thành, tẩu vi thượng sách.

“Daddy, Mẫn Nhi mà chú Khải nói chính là mommy của con đấy”.Tiêu Dật sống cạnh Ti Tu Dạ lâu như vậy, đương nhiên là hiểu rõ tâm tư của hắn.

Một ánh mắt lạnh lùng khiến cho Ti Tu Khải muốn bước đi phải đứng lại tại chỗ: “Chú muốn làm daddy của Dật Nhi?”.

“Không phải, tuyệt đối không phải”.Ti Tu Khải lắc đầu như trống bỏi.

“Daddy của Dật Nhi chỉ có thể là anh, Dật Nhi chỉ có thể là của anh”.

Nghe lời nói của Ti Tu Dạ, Ti Tu Khải liền liều mạng gật đầu,đều là của anh,đứa con trai tốt đẹp này, em không có đủ sức,mà cũng không có ý nghĩ đó.

“Kết hôn rồi, nhớ đem người đàn bà kia đi xa một chút”.Vừa nghĩ tới người phụ nữ gương nanh múa vuốt với mình, lại còn suốt ngày muốn dụ dỗ Tiêu Dật, Ti Tu Dạ cảm thấy một đợt khó chịu.

“Dạ dạ, vâng vâng”.Ti Tu Khải lau từng đợt mồ hôi lạnh.

………..

Qua một thời gian ngắn sau, Ti Tu Khải nghi ngờ hỏi Tiêu Dật, có phải chuyện ngày đó do nó cố tính bày ra không.

Kết quả, Tiêu Dật gật đầu: “Phải”.

“Cháu ———–”.Ti Tu Khải trừng mắt.

“Cháu là muốn kiểm tra tấm lòng của chú Khải đối với mommy cháu”.Tiêu Dật bắt đầu giải thích rõ ràng: “Chú Khải sợ cha cháu như thế, nếu như chú vì mommy cháu mà ngay cả daddy chú cũng dám dối mặt, có thể chứng minh chú yêu mommy cháu thực lòng, cháu cũng yên tâm giao mommy cho chú”.

“Thì ra là như vậy”.Ti Tu Khải bỗng nhiên tỉnh ngộ,: “Tiểu Dật Nhi, cháu là một đứa con tốt, Mẫn Nhi có một đứa con như cháu thật sự là may mắn của cô ấy. Cháu yên tâm, nhất định chú sẽ chăm sóc mẹ cháu thật cẩn thận”.

Ti Tu Khải vẻ mặt cảm động đến vui sướng rồi rời khỏi, Tiêu Dật mỉm cười, sau đó lập tức bị một người kéo vào lòng.

“Dật Nhi, con lại nghịch ngợm rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui