Nhìn thoáng qua Tiêu Dật, Ngô Trữ tỏ vẻ cung kính quay người lại nói với Ti Tu Dạ: “Tuy ta đã sống lâu ở Mộc gia cùng với bên ngoài ít qua lại, nhưng dựa vào đôi mắt màu tím đặc biệt này, nếu như ta đoán không sai, chủ nhân của Ti gia và thiếu niên đại giá quang lâm,không biết có chuyện gì không?”.
Tiêu Dật nghe thấy những lời của Ngô Trữ,tức giận mà trừng Ti Tu Dạ,bảo ngươi đeo kính áp tròng nhưng cứ khăng khăng đỏm dáng không chịu đeo, ngươi xem như thế này đã vừa lòng chưa, thoáng cái đã bị người ta nhận ra rồi, kế tiếp phải kết thúc chuyện này như thế nào đây?.
Ti Tu Dạ ung dung thản nhiên, bày ra gương mặt lạnh lùng đối với người ngoài: “Ta chỉ là muốn giúp Dật Nhi đến thăm bạn của nó thôi”.
“Ngài Ti,chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám, đề nghị của cậu Ti, ta đã nghe qua từ chỗ của Ngô Địch rồi, hơn nữa cũng đã trả lời rõ ràng rồi, mà hai người vẫn công khai bước vào lãnh địa Mộc gia ta, thứ cho ta nói thẳng, ta rất khó có thể nghĩ rằng ngài đến đây là vì chuyện của cậu chủ nhà ta”.
Ngô Trữ nói một tràng, gần như nói trắng ra là Ti Tu Dạ lên đảo có ý đồ bất lương.
Nhìn Tiêu Dật cùng Mộc Tuyết Dương đang nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt Ti Tu Dạ dịu lại: “Dật Nhi muốn đến thăm Mộc Tuyết Dương, ta liền theo nó tới đây,không có mục đích nào khác”.
Vị vua máu lạnh trong lời đồn, những lời đồn như thế khiến cho Ngô Trữ không thể nào tin được,chỉ vì ý muốn tùy hứng của một đứa bé, hắn đường đường là chủ nhân của Ti gia lại không mang theo bất kì vệ sĩ nào mà tiến vào cấm địa của Mộc gia, nói những lời này ra, ai nghe cũng không tin a.
Thấy Ngô Trữ nhúi mày không nói, Ti Tu Dạ nói: “Ông cũng không cần quá đa nghi, Dật Nhi không muốn Mộc Tuyết Dương bị các ông giam lỏng, hi vọng ông cũng biết lúc nãy bọn nó cũng không có ý xấu gì.Giống như mọi lần, để cho Mộc Tuyết Dương rời đảo, ông cần điều kiện gì?”.
Ngô Trữ chấn động, không nghĩ tới chủ nhân của Ti gia lại chiều theo ý muốn của con sẵn sàng cùng mình bàn điều kiện.
Lão ta liền lập tức nghĩ lại, cậu chủ cùng với thiếu niên của Ti gia sống cùng nhau cũng không phải là ý tồi, bây giờ nếu như lão ta có thể tranh thủ được sự giúp đỡ của Ti gia, như vậy cho dù Mộc Tuyết Thần có lớn mật cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì.Hơn nữa, Mộc gia cũng đã lâu chưa có chủ nhân, cậu chủ tuổi vẫn còn nhỏ, như vậy sẽ bị suy yếu trong bốn gia tộc lớn rồi, có sự trợ giúp của Ti gia, có thể đứng vững được phần nào.
Không hổ danh là trưởng lão có uy tín trong Mộc gia, vừa trong nháy mắt mà trong đầu đã nghĩ ra được lợi ích rõ ràng như vậy.
“Vậy thì….”.
“Hả, là do con người làm sao?”.
“Đúng vậy, cậu có phải cũng rất ngạc nhiên đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi lúc đầu cũng ngạc nhiên như vậy, cậu có biết sau đó còn là hoảng sợ nữa ấy chứ ”.
“Như vậy cũng có thể khống chế được sao? Vậy là có phải đến tối liền tắt hết ánh sáng đi không? Cũng giống như bên ngoài phải không?”.
“Ừ, nơi này có đôi khi sẽ có một cơn mưa nhỏ, thời tiết tùy theo cậu điều chỉnh”.
“Thần kì như thế sao? Có làm cho tuyết rơi được không?”.
Ngô Trữ đầu đầy hắc tuyến, thật sự là muốn tống cố hai cái người kia đi,hai người làm ơn xem xem đây là tình huống gì.
Nhưng mà cũng bởi cuộc nói chuyện của Tiêu Dật và Mộc Tuyết Dương khiến cho bầu không khí nói chuyện ‘gươm tuốt vỏ, nỏ gương dây’ của Ti Tu Dạ và Ngô Trữ cũng dịu xuống.
“Vậy thì, ngài Ti xin hãy cùng ta vào trong phòng, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp”.
Ti Tu Dạ thấy Tiêu Dật đang mở to đôi mắt màu tím, ngước mặt lên nhìn bầu trời,thật sự giống như một đứa trẻ chứa đầy sự tò mò,trong lòng không khỏi thầm than, thôi cũng được, cứ để nó ở chỗ này chơi đùa một chút.
Vì thế hắn liền cùng Ngô Trữ đi vào phòng, để lại hai người đang thủ thỉ thù thì với nhau.
….
Mang theo vẻ mặt mệt mỏi, Ngô Trữ đi ra.
Tùy rằng thoạt nhìn thì hắn như một ông bố cực kỳ cưng chiều con, nhưng dù sao hắn cũng là Ti Tu Dạ ‘mạnh mẽ vang dội,đánh đâu thắng đó’.Như thế thì làm sao mà đàm phán thương lượng,Ngô Trữ cảm thán, hôm nay cuối cùng ta cũng được lĩnh giáo thủ đoạn của vị vua máu lạnh mà mọi người vẫn đồn thổi rồi, tốt xấu gì hắn cũng là đang cầu xin ta, lại khiến cho ta cảm thấy mình đang ở thế bị động, yếu thế, aizzzzzzzzzzz….
Bước vào sân, những cánh hoa anh đào vẫn còn đang bay bay, thế nhưng hai người dưới gốc cây đã không thấy đâu nữa rồi.
“Hai người cậu chủ bọn họ đâu rồi?”.Kêu một nữ người hầu đến, Ngô Trữ hỏi.
“Cậu chủ dẫn theo cậu Ti đi đến phòng điều khiển chính rồi”.Người hầu nữ cúi đầu, vừa nãy hai người nói xong liền nổi hứng lên, cùng dẫn nhau đi khỏi.
“Phòng điều khiển chính, có phải là trung tâm quan trọng điều khiển hòn đảo này không?”.Ti Tu Dạ bên cạnh bỗng nhiên xen vào một câu.
“Đúng vậy”.Ngô Trữ quay lại trả lời, trong lòng mang theo một chút cảnh giác.
“Ồ, vậy thì mong Ngô Trữ trưởng lão thông cảm cho rồi”.Trên mặt Ti Tu Dạ lộ ra vẻ mặt cưng chiều, khiến cho người hầu nữ đang lén lút nhìn hắn phải đỏ mặt xấu hổ, nhưng vẫn không nỡ dời mắt.
“Cái gì?”.Ngô Trữ lộ ra vẻ chẳng hiểu cái mô tê gì sất.
….
Trên đường dẫn Ti Tu Dạ đến phòng điều khiển chính, ánh mắt sắc bén của Ngô Trữ phát hiện bầu trời từ trước đến nay luôn luôn quang đãng đang chậm rãi tích tụ ngày càng nhiều mây đen, thậm chí, xa xa, còn thấy được cả tia chớp.
Chuyện gì đang xảy ra? Ngô Trữ trăm ý không thể lý giải được.Vì để cho cậu chủ có thể sinh hoạt phù hợp với hoàn cảnh bên trong, thời tiết của Mộc gia luôn luôn là bốn mùa như xuân, ban ngày thì ánh nắng tươi sáng, ban đêm thì trời đầy sao như biển, có đôi khi thay đổi một chút, sẽ thích hợp mà cho một chút mưa phùn, nhưng những dấu hiệu kia là mưa to gió lớn, người trong phòng điều khiển chính rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?.
“Ngô trưởng lão”.Tiếng nói của Ti Tu Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngô Trữ.
“Chúng ta mau đi nhanh một chút, thời tiết này….”.Ngô Trữ nhíu mày nói.
Thật vất vả hai người mới đi đến phòng điều khiển chính, vừa vào nhà, chính là đem tuyết trên tóc,trên vai phủi xuống.
Hai người mới đi được nửa đường, những dấu hiệu kia lại không thấy có mưa lớn xuất hiện, ngược lại là một trận tuyết không biết từ đâu rơi xuống, không những thế mà còn là một trận tuyết lớn.
Lúc này Ngô Trữ gần như muốn tức phát điên lên, tức giận đùng đùng mà đi thẳng đến phòng máy chủ điều khiển.
“Các người đang làm cái trò gì đấy?”.Đẩy cánh cửa ra, Ngô Trữ không đợi thấy rõ tình hình bên trong, liền lớn tiếng rống lên.
Vừa dứt lời, Ngô Trữ trợn tròn mắt há hốc mồm với những thứ nhìn thấy trong phòng máy chủ điều khiển, mấy nhân viên kĩ thuật đáng thương đang ngồi ở một góc, nhìn thấy lão ấy đến liền nước mắt ngắn nước mắt dài, giống như chính mình đang bị hành hạ vậy.
Mà ở giữa phòng,Mộc Tuyết Dương đang ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu, tò mò những việc mới lạ mà Tiêu Dật đang làm.
“Hóa ra là Ngô trưởng lão, làm cháu giật cả mình”.Tiêu Dật bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang vỗ vỗ ngực mình.
Nếu như, nếu như không có những thứ bên cạnh nó, Ngô Trữ còn có thể bình tĩnh hòa nhã, dễ thân dễ gần mà nói với nó mấy câu, nhưng mà,liếc nhìn máy chủ điều khiển mà phải tốn bao nhiêu công sức của mấy thế hệ Mộc gia mới có thể chế tạo thành, bây giờ đã là từng miếng từng miếng, linh kiện lộn xộn, Ngô Trữ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
“Ai nha, thì ra là Ngô trưởng lão đến à”.Mộc Tuyết Dương lúc này mới quay đầu lại, vui tươi hớn hở mà nói: “Ngô trưởng lão, lúc ông tới ngoài trời đang mưa hay là tuyết rơi vậy? Ta vừa mới cùng Linh đánh cược đấy, cậu ấy nói có thể thay đổi thời tiết ở chỗ này, ta còn không tin đấy”.
“Các người, các người”.Không thể xả giận trên người hai tiểu tổ tông không biết trời cao đấy dầy là gì này, Ngô Trữ tay run run chỉ vào mấy người trong góc phòng: “Còn không mau đem máy lắp rắp lại cho ta”.
Trong đó một người oan ức mà nói: “Ngô trưởng lão, cậu chủ không cho phép bọn tôi động tay vào”.
Mộc Tuyết Dương ở bên cạnh gật đầu phụ họa nói theo: “Đúng vậy,ta chính là mang Linh đến đây xem những thứ mới mẻ, chờ đến khi Linh nghiên cứu xong, những thứ này sẽ để cho bọn họ lắp ráp lại”.
Nói xong, lại cúi đầu chăm chú nhìn những dụng cụ của Tiêu Dật: “Linh, cậu có thể đem những đồ chơi này lắp ráp lại được không?”.
Ngô Trữ suýt chút nữa đã ngất xủi, cậu chủ nhà mình cũng đã mười ba mười bốn tuổi rồi, là một người sắp trưởng thành rồi, sao lại có thể làm những chuyện không cẩn thận như vậy chứ, tùy tiện để cho người khác xem những thứ cơ mật của nhà mình, không những thế lại còn để mặc cho người ta tháo ra mà đến khả năng có lắp lại được không cũng không biết.
“Dật Nhi”.Ti Tu Dạ không biết làm thế nào,trong giọng nói mang theo ý cười truyền đến: “Con sao lại làm lộn xộn hết đồ đạc của người khác như vậy chứ?”.
Nhìn thấy sắc mặt của Ti Tu Dạ không chút ngạc nhiên, nhớ tới những lời hắn nói lúc trước,Ngô Trữ lại tức đến run người, tên Ti Tu Dạ này, sớm đã biết con mình thích gì rồi, lại còn để nó chạy loạn ở bên ngoài, bây giờ mà có người nói hắn là vì muốn phá Mộc gia mà tới, ta nhất định sẽ không nghi ngờ.
“Daddy,cái máy này vẫn còn có rất nhiều chỗ thú vị, Dật Nhi muốn nghiên cứu nhiều hơn một chút”.Tiêu Dật mở to mắt ra, chớp chớp nhìn Ti Tu Dạ, ý muốn nói là, con còn muốn ở lại đây thêm một chút nữa, để cho con tự mình xem xét cỗ máy này thấu đáo.
Ti Tu Dạ cũng không bị vẻ mặt làm nũng kia đánh lừa, đem nó từ trong giữa đống linh kiện kia ôm lấy: “Chúng ta phải về thôi”.
Lại nhìn những thứ hỗn độn mà Dật Nhi để lại, Ti Tu Dạ quay lại với Ngô Trữ mặt còn muốn tái nhợt hơn cả Mộc Tuyết Dương nói: “Dật Nhi không hiểu chuyện,ta trở về rồi sẽ cử nhà thiết kế và kĩ sư của Ti gia đến giúp ông lắp ráp lại”.
Ngô Trữ không nói gì mà xua tay, đem bất cứ người nào tới thì sự thần bí của Mộc gia còn có giữ được nữa không a.
Tiêu Dật đang tựa vào trong lòng Ti Tu Dạ, mắt vẫn còn đang luyến tiếc đống hỗn độn kia, nghe Ti Tu Dạ nói như vậy, chính mình nhỏ giọng lầm bầm: “Không cần nhà thiết kế, kĩ sư gì hết, để cho con ở lại thêm một chút, con có thể lắp ráp lại hoàn chỉnh a”.
Ti Tu Dạ tuy nghe được những lời của Tiêu Dật nhưng vẫn vờ như không nghe thấy, ôm Tiêu Dật đi ra phía cửa.
“Đợi một chút”.Tiêu Dật ôm lấy cổ Ti Tu Dạ, “A…Mộc Tuyết Dương thì sao?”.Nó nghiêng đầu nhìn Mộc Tuyết Dương vẫn còn đang ngồi tại chỗ.
“Ngày mai, ta sẽ đưa cậu chủ rời khỏi đảo, sau này chuyện của cậu chủ phải phiền đến cậu Ti rồi”.Ngô Trữ uể oải nói.
“Là đưa đến chỗ của Mộc Tuyết Thần phải không? Đưa cậu ấy đến chỗ ấy đi, anh ta là người tốt”.
“Đã có cậu Ti bảo đảm, ta sẽ tin hắn một lần”.
Nhìn về phía Mộc Tuyết Dương làm khẩu hình nói lời tạm biệt, Tiêu Dật cảm thấy hả lòng hả dạ mà lui vào trong lồng ngực của Ti Tu Dạ.
“Dật Nhi, có quên cái gì không nhỉ?”.Ti Tu Dạ khóe miệng mang theo nụ cười,cúi đầu nhìn nó.
Tiêu Dật vừa thấy kiểu cười quen thuộc, đương nhiên là biết hắn muốn gì,thoải mái tiến gần đến, cho Ti Tu Dạ một cái hôn nhẹ.
Mộc Tuyết Dương ở phía sau thấy một màn như vậy,tuy rằng bọn họ là cha con, cũng có thể biểu hiện như vậy, nhưng mà tại sao mình lại cảm thấy có gì đó là lạ, chỉ hi vọng Linh sẽ không là kiểu người bán cả mình đi để giúp người ta kiếm tiền.
…….
“Ngô trưởng lão, tòa nhà phía tây gặp gió xoáy nhỏ, sắp không trụ nổi nữa rồi”.
“Ngô trưởng lão,trời đột nhiên mưa to xối xả, mực nước trong hồ đang có xu hướng tăng lên”.
“Ngô trưởng lão, những tuyết đọng lại trên đường có phải là cần dọn dẹp ngay lập tức phải không?”.
“Ngô trưởng lão, cậu Ti đã sửa lại chương trình của máy chủ, muốn sửa lại như ban đầu cần phải mất vài giờ nữa”.
“Ngô trưởng lão,…….”.
“Ngô trưởng lão,…….”.
Ngô Trữ xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng nói ra: “Người đâu, đem những thứ cậu Ti để lại trên đảo thu thập lại, chỉnh sửa lại thông tin của nó, đưa vào trong cơ sở dữ liệu của máy tính trên đảo, từ này trở về sau, hễ có người có thông tin giống như vậy lên đảo, lập tức đóng cửa chính lại, toàn đảo đề phòng cảnh giác”.
Hay nói cách khác, Tiêu Dật ai gặp cũng thích của chúng ta, đã được Ngô Trữ đưa vào sổ đen từ chối qua lại của Mộc gia rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...