Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa mọc, trời vẫn còn hơi mịt mờ, mang theo một chút không khí lành lạnh, sóng biển theo gió vỗ lên những hòn đá lởm chởm như nham thạch, thỉnh thoảng lại có một hai con chim biển bay qua, kêu lên vài tiếng, rồi lại bay đi.
Mắt thấy đường chân trời trên biển bên kia mơ hồ hiện ra ánh sáng đỏ nhạt, ánh mắt Tiêu Dật nhìn trên mặt biển tìm kiếm, bỗng nhiên mắt sáng lên.
“Ở đằng kia, cha xem ——”.
Vừa quay đầu lại gọi người đi cùng bên cạnh,nhưng lại khiến cho đầu đầy hắc tuyến: “Cha đang làm cái gì đó?”.
Chiếc du thuyền tốc độ siêu âm tự động lái lẳng lặng lướt trên mặt nước, chỉ có mặt nước phía dưới có chút khẽ động chứng tỏ là nó đang hoạt động, khoang thuyền làm bằng thủy tinh thích hợp ngăn nước biển lạnh buốt và gió biển, chiếc đệm êm ái,chén hồng trà vẫn còn tản ra hơi ấm, tất cả mọi thứ đều thấy rất có cảm giác nhàn nhã đi chơi, nhưng mà, nhưng mà như thế này vẫn chê thiếu sao?.
Nhìn thấy ánh mắt tím lam nhấp nháy, đem một đống đồ ăn thức uống, ô bãi biển, ghế nằm bãi biển,thảm trải dã ngoại, giống như là giống như là đem tất cả mọi thứ nhét vào cái ba lô to lớn của người đàn ông này, Tiêu Dật dù sao vẫn cảm thấy ánh mắt kia rất quen thuộc, sao lại quen thuộc như vậy? Đó không phải là ánh mắt của mình mỗi khi giả bộ ngây thơ vô tội sao?.
“Chúng ta không phải đi dã ngoại, cũng không phải đi chơi”.Đè nỗi bực xuống,Tiêu Dật bình tĩnh nói.
Ti Tu Dạ cong miệng lên,ánh mắt trở lên cực kì buồn tủi: “Dật Nhi chủ động mời cha đi như thế, cha lại còn tưởng rằng chúng ta là muốn sẽ lại có một buổi hẹn hò thật đẹp chứ.Từ sáng sớm tinh mơ đã thức dậy, như thế này là cha cũng đã phải nhịn rồi, mang theo một chút đồ tốn có chút thời gian thì có gì sai”.
Hít thở sâu, là ta chủ động? Không phải là tên đàn ông nào đó nói với vẻ mặt nghiêm túc: với tư cách cùng trách nhiệm của người làm cha làm mẹ, không thể để cho con đi chơi ở bên ngoài mà không biết nó ở đâu được, nhất định phải cùng đi tới đây, đến đầy rồi mà vẫn không biết thân biết phận,còn mang theo một đống đồ lớn như vậy,chúng ta đến đây là để lén lút tiến vào trong lãnh địa của người ta nha, cũng không nghĩ lại xem, hắn có thân phận như thế nào, lại dám gióng trống khua chiêng.Người đàn ông này có thật là chủ nhân của Ti gia không vậy? Tiêu Dật một nghìn bảy trăm ba mươi sáu (1736) lần ngửa mặt lên hỏi ông trời.
“Nếu cha cảm thấy thật sự không thoải mái, cha hãy ở lại chỗ này, con một mình đi cũng không có vấn đề gì”.
Dứt khoát ném cái gì đó trong tay đi, Ti Tu Dạ chồm lên kéo Tiêu Dật, khiến cho cả hai người cùng ngã xuống tấm thảm êm ái.
“Dật Nhi thật là không có lương tâm, cha nếu không phải là lo lắng cho con, sao phải đi theo con đến đây chứ? Để cho một mình con đi, cha làm sao có thể yên tâm được”.Ti Tu Dạ cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trơn nhẵn của Tiêu Dật, “Nếu con không thích, cha sẽ không mang theo mấy thứ kia nữa, bây giờ chúng ta cùng đi đi”.
……….
Mộc gia được gọi là Hư Vô gia, người ngoài ít ai biết được vị trí cụ thể của nó, mà người của Mộc gia, nếu như không chuẩn bị đầy đủ,cũng rất khó tới được Mộc gia.
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì Mộc gia là một hòn đảo nhỏ,một hòn đảo nhỏ lúc nào cũng di chuyển.
Hòn đảo nhỏ của Mộc gia thực sự rất kỳ diệu.Có thể ở trên mặt biển di chuyển, là bởi vò ở dưới nó có hai dòng khí chuyển động không ngừng,cũng giống như là cách tàu thủy hoạt động, kéo nó đi.
Lúc bình thường, nó dường như di chuyển tự do không mục đích, nhưng mà, nếu tổng hợp lại một chút thì sẽ thấy qui luật, chỗ mà hòn đảo nhỏ đứng lại vào lúc mặt trời chưa mọc, sẽ ở giữa một vùng biển cố định, điều đó làm cho đây là cơ hội duy nhất mà người ngoài có thể lên đảo thành công.
Bởi vì hai luồng khí phía dưới của nó có thể dễ dàng tạo thành nước xoáy ở xung quanh, hơn nữa,từ bên ngoài nhìn vào trông nó cũng không khác hoang đảo là mấy, cho dù tàu thuyền có đi qua cũng không nghĩ tới việc muốn tới gần nó.Cho nên nó vẫn luôn luôn duy trì tính huyền bí của Mộc gia.
…….
Đã nhìn qua núi Diêm Minh của Ti gia, lúc này đến đảo Hư Vô của Mộc gia, Tiêu Dật đã không còn lạ với những chuyện lạ nữa rồi.
Cầm theo hướng dẫn của Lưu Minh, Tiêu Dật và Ti Tu Dạ điều khiển du thuyền im lặng mà tiến sát vào hòn đảo, đợi đến lúc leo lên hòn đảo nhỏ rồi, lại điều khiển du thuyền lặng lẽ giữ một khoảng cách nhất định cùng hòn đảo di chuyển.
“Dật Nhi,có muốn cha bế không?”.Thấy cây cối tạp nham trên hòn đảo mọc thành bụi um tùm, chỗ nào cũng là cỏ dại mọc qua đầu gối, rất hợp với cảnh không có người ở,Ti Tu Dạ hỏi.
Tiêu Dật lắc đầu.
“Vậy cũng được, nhưng nhớ phải cẩn thận chút nha, có khả năng sẽ có rắn rết các loại”.Tôn trọng quyết định của Tiêu Dật, Ti Tu Dạ dặn dò.
Ở trên hòn đảo nhỏ hoang vắng đi vòng quanh một lượt, Tiêu Dật không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết nào, nó cũng bắt đầu nghi ngờ có phải Lưu Minh đang đùa giỡn mình không.
Ở xa nghìn dặm, Lưu Minh đang chăm chú đọc sách bỗng nhiên ắt xì một cái, tay run rẩy, một tờ giấy trắng từ trong quyển sách rơi ra. Hắn cúi xuống nhặt tờ giấy lên nhìn, sắc mặc bỗng chốc trở lên kích động: “Không xong rồi, quên mất còn có một tờ….”.
Trái lại với Tiêu Dật, Ti Tu Dạ rất bình tĩnh,một chút cũng không nhìn ra bộ dạng lo lắng.
Khẽ cắn môi dưới, Tiêu Dật đứng tại chỗ,cầm lấy tờ giấy trên tay nắm chặt lại.
“Dật Nhi,con xem chỗ kia kìa, có phải rất kì lạ không?”.Trong lòng biết Tiêu Dật đang buồn phiền, Ti Tu Dạ không hề đùa cợt nó, chỉ vào một bụi rậm lớn cách đó không xa.
Tiêu Dật nhìn theo hướng Ti Tu Dạ chỉ,ánh mát dừng lại phía trên bụi rậm kia.
Trên hòn đảo này, khắp nơi đều không có dấu vết của con người,đã như vậy, rừng cây tươi tốt, bụi cây, nếu không phải có bụi bám đầy, thì cũng là mạng nhện giăng loạn.
Nhưng mà bụi cây kia,từng lá cây một đều gọn gàng sạch sẽ, so với những cây cối bên cạnh, nó sạch sẽ giống như chậu hoa được chăm sóc cẩn thận.
Cùng Tiêu Dật tiến lại gần bụi cây kia,Ti Tu Dạ hạ người xuống: “Đất ở chỗ này rất xốp”.
Tiêu Dật phát hiện ở một góc của bụi cây, có một nhánh cây trơn nhẵn, xem ra là đã bị ma sát một thời gian dài, vậy thì…….
Kiễng chân lên,nghiêng người về phía trước, Tiêu Dật đưa tay cầm lấy nhánh cây kia, cảm thấy có thể ấn xuống được, liền dùng sức ấn nhánh cây xuống, tiếng những cành cây ma sát vào nhau lập tức vang lên.
Lui lại một bước,cùng Ti Tu Dạ đứng chung một chỗ,Tiêu Dật nhìn thấy bụi cây kia tách làm hai,lộ ra một cầu thang đi xuống phía dưới.
……
Khi Tiêu Dật và Ti Tu Dạ vừa mới xuống phía dưới,bụi cây trên đầu liền tự động đóng lại.
Đèn bên hai vách tường từng cái từng cái một sáng lên,mặc dù là đường hầm, nhưng không có cảm giác thiếu không khí,dọc theo cầu thang đi xuống giống như là đang đi trong một công trình kiến trúc.
Cuối cùng, cũng hiện ra một tia sáng chói, nơi ấy có lẽ chính là lối ra, Tiêu Dật càng bước chân nhanh hơn.
Ti Tu Dạ bỗng nhiên dừng lại,ôm lấy Tiêu Dật.
“Sao vậy?”.Tiêu Dật khó hiểu hỏi.
“Dật Nhi cho rằng Mộc gia có thể để chúng ta dễ dàng đi vào như vậy sao?”.
Ti Tu Dạ ôm lấy Tiêu Dật tiến gần đến chỗ phát sáng, đó là một cánh cổng trong suốt, nhìn vào bên trong,cảnh tượng kia khiến cho Tiêu Dật có một loại ảo giác như là bọn họ vẫn còn ở trên mặt đất.
Cùng với khu dân cư cao cấp của Lưu Kim không khác nhau là mấy, bãi cỏ xanh biếc, rừng cây tươi tốt, nước chảy qua cầu nhỏ, chim hót hoa thơm,những căn nhà nhỏ tinh xảo mà lộng lẫy tản mát ra bốn xung quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy có người đang tiến lại đây.
“Xem ra, chúng ta bị phát hiện rồi”.
Thấy mấy người có sắc mặt nghiêm túc tiến lại phía cổng bên này, Ti Tu Dạ ghé sát vào tai Tiêu Dật,nhẹ nhàng nói.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp kia, tai có chút run rẩy, quay mặt lại nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc, Tiêu Dật không khỏi ở trong lòng mà cảm thán, sao hành động thì giống như lưu manh vô lại mà lại có thể bày ra khuôn mặt chính trực của một người đàn ông trẻ tuổi như vậy?.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”.Nhịn ý muốn thở dài xuống, Tiêu Dật hỏi.
Để Tiêu Dật xuống, Ti Tu Dạ mỉm cười với nó: “Cha đi chơi đùa với bọn họ một lát, kế tiếp nên làm thế nào, Dật Nhi phải biết chứ?”.
Không đợi Tiêu Dật đáp lại, Ti Tu Dạ đẩy cửa mà đi, lập tức biến mất trong rừng cây.
Thấy mấy người đang tiến tới vừa nói với nhau vừa đuổi theo hướng của Ti Tu Dạ, Tiêu Dật cũng đẩy cửa đi vào.
……
Thiếu niên tóc xám ngồi dưới gốc cây anh đào, ngửa đầu nhìn những cánh hoa anh đào theo gió bay lượn trên không, vẫn không nhúc nhích, giống như nhìn đến ngây dại.
“Cậu út, đến giờ uống thuốc rồi”.Một người hầu nữ bưng một cái khay đi tới, trên cái khay kia là một bát thuốc đen thui vẫn còn tỏa ra hơi nóng.
Mộc Tuyết Dương chán ghét mà liếc cái chén trên tay người hầu nữ, không khỏi thở dài.
Thấy Mộc Tuyết Dương không hề động tay, người hầu nữ sốt ruột: “Cậu út, xin cậu hãy uống thuốc, cậu mà không chịu uống, Ngô trưởng lão sẽ trách cứ tôi”.
Không chịu nổi hai mắt đẫm lệ của người hầu nữ, Mộc Tuyết Dương cau mày, nhận lấy bát thuốc, nhắm chặt mắt lại, ừng ực ừng ực một hơi nuốt hết vào.
Đem bát thuốc đã hết đưa lại cho người hầu nữ, cũng không để ý xem người hầu nữ có tiếp được bát thuốc hay không, Mộc Tuyết Dương liền điều khiển xe lăn quay trở lại gốc cây anh đào.
Trong miệng vẫn còn tràn ngập mùi vị quái đản đến buồn nôn, mãi mà không hết, Mộc Tuyết Dương lẩm bẩm nói: “Linh, khi nào tôi mới có thể được uống thuốc của cậu đây? Tôi có thể sẽ không chịu được lâu nữa rồi”.
“Cậu làm sao vậy? Bệnh cũ lại tái phát rồi sao? Để tôi xem xem!”.
Tiếng nói của Tiêu Dật đột nhiên vang lên khiến cho Mộc Tuyết Dương ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn hình dáng bé nhỏ nhảy từ trên tường xuống đang chạy đến chỗ mình, hắn có cảm giác như mình đang mơ.
“Cậu có định nói chuyện không a?”.Kéo kéo tay của Mộc Tuyết Dương, Tiêu Dật kĩ lưỡng mà quan sát sắc mặt của hắn, ngoại trừ sắc mặt so với lúc trước có hơi nhợt nhạt, có chút ủ rũ ra, thì hắn cũng giống như bình thường: “Tôi nhìn cậu vẫn khá mà, sao lại nói mình không chịu được lâu nữa chứ?”.
“Hả, Linh!”.Mộc Tuyết Dương bất ngờ ôm lấy Tiêu Dật: “Cậu đã đến, tôi khổ đến sắp chết rồi. Cậu có biết không,thuốc của Ngô trưởng lão, nói ra thì thật là khủng khiếp, hương vị kia, ọe, tôi vừa mới nghĩ tới, là đã có cảm giác muốn nôn rồi.Thật là tốt, cậu cuối cùng cũng đã tới.Linh, cậu chính là thiên thần của tôi, mau cứu tôi ra đi ”.
“Thì ra thuốc của ta lại khiến cho cậu chủ đau khổ như vậy, thật sự là lỗi của Ngô Trữ ta đây a.Xin cậu chủ hãy trừng phạt”.
Một tiếng nói già nua từ phía sau Tiêu Dật truyền tới.
Tiêu Dật chỉ cảm thấy thân thể của Mộc Tuyết Dương bỗng cứng đờ: “Ha ha, thuốc đắng dã tật, ta, ta hiểu nỗi khổ tâm của Ngô trưởng lão mà, sao lại có thể tùy tiện trừng phạt Ngô trưởng lão chứ, ha ha”.
Sau đó rất nhanh kéo Tiêu Dật sang bên cạnh: “Cái kia, là nhất thời kích động, nhất thời kích động”.
Tiêu Dật quay người lại, chỉ thấy ông già có khuôn mặt giống Ngô cù đến sáu phần, tinh thần mình mẫn, hai mắt có thần nhìn về hượng bọn họ bên này, mà đi theo phía sau lão ấy là một ánh mắt phóng ra tia lạnh lẽo, bắn thẳng đến chỗ Mộc Tuyết Dương, đó không phải là Ti Tu Dạ sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...