Dưới sự hướng dẫn của người hầu,Tiêu Dật cùng Ti Lưu Cẩn sánh vai đi trên đường nhỏ của trang viên phu nhân Wendy.
Xung quanh là phong cảnh như kiểu nông thôn,cùng với kiến trúc kiểu Âu trái ngược,nhưng thật ra làm cho người ta có một loại cảm giác như đi trong một vùng quê ở vương quốc Anh.
Cái kia có phải….Ánh mắt Tiêu Dật chợt lóe lên.
“Các thiếu gia,tới hội trường rồi”.Người hầu đẩy cửa ra, cung kính mời họ vào trong.
Quả nhiên, phu nhân Wendy này là một ngươi cuồng nhiệt yêu thích kiến trúc Âu.Tiêu Dật nhìn thấy đại sảnh nguy nga lộng lẫy trong lòng thầm nghĩ.
Sàn nhà bóng loáng,nhìn qua phải dùng mảnh hợp kim để ghép thành,cột đá cao lớn có khắc hoa văn tinh xảo,trên tường cũng là những bức tranh lớn,mang theo đậm phong cách của thời trung cổ.
Kỳ thực nơi này là nơi diễn ra yến tiệc cũng không tồi,nhưng mà một bối cảnh âm nhạc cùng tiếng khóc ồn ào hợp lại,trong đó lại có rất nhiều phụ nữ đứng tuổi đang ôm tiểu hài tử ồn ào,thường có hai ba tiểu hài tử đang đuổi bắt xung quanh người,người hầu luống cuống tay chân vừa nhặt bộ đồ ăn trên mặt đất vừa lau đống lộn xộn trên bàn.
Ba cái hội trường chỉ có nơi này dùng người hầu,đích thực là có nguyên nhân của nó.TIêu Dật ở trong lòng gật đầu đồng ý.
Đang quan sát bốn xung quanh Tiêu Dật không hề phát hiện,nó và Ti Lưu Cẩn xuất hiện,đã trở thành tiêu điểm của mọi người rồi.
Cho dù là tiểu hài tử ba bốn tuổi,nhưng cũng biết yêu cái đẹp như mọi người,mồm miệng bi bô cái gì không rõ mà thân với tay đã hướng bên này loạng choạng đi tới.
“Dật,cần phải đi rồi”.Ti Lưu Cẩn chậm rãi nhìn về hướng đại quân tiểu hài tử đang tiến sát lại đây,cảm thấy đã bị lộ mất rồi,kế tiếp chính là phải thoát thân đã.
Bọn nó đầu tiên là chạy vào WC,thay quần đen áo sơ mi trắng của người hầu,mang một cái mặt nạ dấu hiệu của người hầu,Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật đề phòng bất trắc,còn cố ý mang một đôi kính áp tròng màu đen.
…
Lặng lẽ chuồn ra khỏi hội trường,bọn nó hướng bọn Ti Lưu Du mà chạy tới.
“Chị cả bọn họ sao lại không chờ chúng ta ở cổng?”.Ti Lưu Cẩn và Tiêu Dật hai người đang bồi hồi đứng ở ngoài hội trường dành cho hài tử từ bảy đến mười ba tuổi.
“Có lẽ là có chuyện gì dây dưa rồi”.Tiêu Dật ngược lại rất bình tĩnh,nhàn nhàn mà ngồi ở bậc cầu thang ngắm phong cảnh.
“Này, hai người các ngươi ở tại cổng lén lút làm cái gì vậy?”.Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến.
Một nam nhân ăn mặc như bảo vệ, mắt mang theo hoài nghi mà đi tới: “Các ngươi là người hầu nhà ai?”.
Ti Lưu Cẩn vội vàng bảo vệ trước người Tiêu Dât:“Chúng ta là người hầu của Ti gia”.
“Ti gia,ngươi cho ta là kẻ ngốc sao” nam nhân trừng mắt: “Ta ở trong này làm bảo vệ đã nhiều năm,chưa từng thấy người của Ti gia mang theo người hầu”.
Nói xong hắn muốn đưa tay nhéo Tiêu Dật và Ti Lưu Cẩn.
“Dừng tay”.
Âm thanh của Ti Lưu Du và Ti Lưu giác kịp thời truyền đến.
Vừa quay đầu lại nhìn,chỉ thấy Ti Lưu Du mặc một chiếc váy công chúa màu vàng nhạt,trái lại với nữ hài bây giờ rất thích ren,chính là ở cổ tay áo,cổ áo và trên viền váy có thêm vài dải băng tơ lụa,làm cho cả người hiện ra vẻ tươi trẻ thanh lịch,khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nâng lên,mang theo bộ dạng giống như tiểu nữ vương cao ngạo,mà Ti Lưu Giác toàn thân mặc một bộ âu phục màu lam nhạt thoải mái,đơn giản,được may không theo phong cách cũ mà là mang theo vẻ đơn giản,trang nhã,đội lệch một chiếc mũ phớt nhỏ xinh xắn cùng màu,làm tăng thêm vài phần hoạt bát dí tinh nghịch,lúc này trên mặt hắn có một tia bình tĩnh không hợp với tuổi.
“Ngươi muốn đối với Dật ——người hầu nhà chúng ta,làm cái gì?”.
“Ti tiểu thư, Ti thiếu gia”.Nam nhân lập tức hoảng sợ mà thu hồi tay “Ta không biết bọn họ là người hầu của Ti gia,còn tưởng…”.
“Còn tưởng cái gì?”.Ti Lưu Du khí thế hùng hổ dọa người.
“Quên đi”.Tiêu Dật nhẹ nhàng lắc đầu,thời gian ở bên ngoài cũng khá lâu rồi,dễ dàng làm người ta chú ý.
“Chúng ta đi thôi”.Ti Lưu Du nhất thời thu lại ngang ngược,kéo Tiêu Dật tiến vào hội trường mà tủm tỉm cười.
“Chờ ta a”.Ti Lưu Giác cũng vội vàng đuổi theo.
Còn lại bảo vệ đang há hốc mồm,đại tiểu thư,nhị thiếu gia của Ti gia như thế nào lại nghe lời của một tiểu người hầu như vậy?.
…
“Các ngươi sao lại tới trễ vậy”.Bọn Ti Lưu Cẩn đang trốn ở một góc đại sảnh,tay đang cầm một khay điểm tâm,ăn rất vui vẻ.
“Những người đó thật phiền,xua cũng không đi”.Ti Lưu Du không kiên nhẫn nói,thật là,mới vào đến cửa,đã bị một đống người vây quanh rồi.
“Chúng ta cũng thật vất vả lắm mới đi ra ngoài được”.Ti Lưu Giác oán giận,có đôi khi một đám tiểu nữ sinh ‘xanh xanh đỏ đỏ’cũng thật khủng bố.
Thoát khỏi tiếng ‘oa oa’ khóc lớn của trẻ con,tới thế giới của thiếu niên,nhất là thế giới của thiếu niên xã hội thương lưu,cũng không có tốt hơn được bao nhiêu.Nịnh bợ,quyền thế,đấu đá tranh giành,aizzz,tuyệt không đơn giản a.
Nhìn thấy ba chị em đang cùng nhau oán hận,một mình Tiêu Dật im lặng uống nước trái cây.
“Đây không phải chị em song sinh của Ti gia sao?”.
Lời nói bên tai truyền đến rõ ràng là khiêu khích,rõ ràng vẫn còn là một hài tử,cũng mang theo cách ăn nói đưa đẩy giống như trưởng thành,cảm giác là lạ,Tiêu Dật ngẩng đầu.
“Vụt”.
Một hài tử mới tám chin tuổi,tóc vuốt ngược lên bóng nhoáng,quần áo cũng có chút phẩm vị,phỏng chừng cũng là tác phẩm của danh gia,’trái ôm phải ấp’,đằng sau là một đám người hầu,bộ dạng nghiêm chỉnh nhưng trên mặt lại là nụ cười lưu manh.
Đây là bắt chước vẻ thanh tú sao? Tiểu hài tử giả bộ làm người lớn,Tiêu Dật không khỏi nghĩ.
Mà Tiêu Dật nhịn không được cười,đưa tới sự chú ý của mọi người.
Tuy rằng còn đang đeo một nửa mặt nạ,ánh mắt dùng khính sáp tròng che đi,từ mặt lạ lộ ra chiếc cằm nhỏ xinh đẹp cùng với cánh môi phấn nộn mơ màng mê người,đôi măt màu đen có cảm giác đáng yêu,dáng tươi cười khúc khích kia,cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt rồi.
“Các ngươi từ khi nào cũng mang theo người hầu vậy?”.Nam hài đánh giá Ti Lưu Du cùng Ti Lưu Giác đang vừa như cố tình lại vừa như vô ý chắn hai người hầu mang mặt nạ ở phía sau.
“Mắc mớ gì tới ngươi?”.Ti Lưu Du mặc kệ cái gì là thục nữ,cái gì là lễ nghi,dám mơ tưởng đến Dật Dật nhà chúng ta tức là kẻ thù của chúng ta.
“Ngươi cũng là ỷ vào danh tiếng của Ti gia mà thôi,hừ”.Nam Cung Hạo Nhiên bị Ti Lưu Du làm cho nghẹn họng, mắt lộ ra vẻ hung ác,”Người khác đều sợ Ti gia các ngươi,Nam cung gia của ta không sợ đâu,mommy của ta nói,daddy của ngươi cũng là một tạp chủng,căn bản là —— A——”.
“Xin,xin lỗi”.
Tiêu Dật sợ hãi mà đưa tay giúp Nam Cung Hạo Nhiên lau sạch nước trái cây trên âu phục màu trắng của hắn,vừa rồi nó ‘không cẩn thận’ mà đổ lên:”Ta chỉ muốn đưa nước trái cây cho tiểu thư nhà ta uống,thật xin lỗi”.
Đối với ánh mắt giống như nai con Bambi hồn nhiên của Tiêu Dật,bả vai hơi run run,Nam Cung Hạo Nhiên tức giận mà không có chỗ phát.
“Á——”.
“Á——”.
Tiêu Dật chân tay luống cuống muốn đem cái khăn tay trên bàn tiệc mà lau cho hắn,nhưng lại ‘không cẩn thận’,kéo nhầm khăn mà ra sức lau,kết quả….
Nam Cung Hạo Nhiên lập tức toàn thân đầy nước canh,đồ ăn thừa,liên lụy đến hai người hầu bên cạnh hắn không kịp né,nhếch nhác không chịu được mà đứng ở bên trong đống hỗn loạn.
“Ngươi——”.
Bốn phía truyền đến âm thanh nói nhỏ thì thầm,bọn Ti Lưu Cẩn cúi đầu,che đi vẻ mặt muốn cười,ánh mắt ‘vui sướng khi người gặp họa’đều tập trung trên người Nam Cung Hạo Nhiên.
“Ta không cố y”.
Hài tử thuần khiết xinh đẹp vô tội,thậm chí khóe mắt có chút lệ quang,thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy,mang theo bộ dạng sợ hãi.
Trên mặt đáng lẽ chính là nổi giận đùng đùng,hơn nữa trên người sặc sỡ nước trái cây,nước tương cùng với điểm tâm thừa,Nam Cung Hạo Nhiên càng lộ ra vẻ hung tợn,nghiễm nhiên trở thành ác bá bắt nạt tiểu hài tử.
“Thiếu,thiếu gia”.Trong đám người hầu phía sau,đi ra một nam hài giống như mới có mười một,mười hai tuổi,âm thanh trầm thấp,”Có lẽ,nên đi về tắm rửa trước vẫn tốt hơn”.
Rõ ràng trong lòng tức giận muốn đem tiểu quỷ trước mắt băm ra làm tám mảnh,nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng của nó như vậy vẫn không hạ thủ được.Nam Cung Hạo Nhiên chỉ có thể buồn bực trong lòng đầy một bụng lửa,bỏ lại một ánh mắt hung ác,dẫn đám người hầu rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...