“Dật (Dật Dật) ngươi đã về rồi”.
Thủ ở trong phòng khách,ba chị em không yên lòng,vừa nhìn thấy dáng người bước vào phòng khách,hai mắt lâp tức tỏa sáng.
“Ân”.Tiêu Dật lên tiếng,cũng không nhìn bọn chúng một cái, bước lên lầu.
“Cảm thấy Tiêu Dật hình như đang tức giận hay sao á?”.Ti Lưu Du lén hỏi hai em trai bên cạnh.
“Đúng vậy,cũng không có để ý đến chúng ta”.Ti Lưu Giác gật đầu phụ họa.
“Có phải ở nhà ông nội gặp chuyện gì mất hứng hay không?”.Ti Lưu Cẩn cũng nói.
“Daddy”.
Ba người nhìn thấy Ti Tu Dạ theo sau vào,cũng không nhìn bọn chúng đi nhanh lên lầu,đối với việc này trong lòng bọn chúng cũng không thấy kì lạ gì,dù sao không được nhìn cũng quen rồi,vẫn là trở lại với vấn đề của Dật Dật a.
……
Lầu ba,phòng ngủ.
Ti Tu Dạ vừa vào cửa,nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Tiêu Dật đang ngồi trước chiếc bàn nhỏ đặc biệt làm riêng cho nó.Nghe thấy âm thanh ‘xoát xoát’ lật sách,hẳn là số sách trong thư phòng của mình đi.
“Dật Nhi,ngươi lại tức giận”.
Ti Tu Dạ đem áo khoác cởi ra,bỏ vào tủ quần áo.
Không phải là nó hỏi thời điểm khi nào đem mẹ nó đến thăm nó sao,nói phải hảo hảo suy nghĩ một chút hay sao? Ta còn không có tức giận, đang trong lúc tình cảm cha con như vậy mà lại nói đến mommy quái gở,mất hứng của nó ni.
“Ta không có tức giận,ngươi là gia chủ Ti gia,hết thảy mọi việc đều theo ý ngươi”.
Tiêu Dật nhanh chóng lẩm bẩm với trang sách.
“Ngươi xem ngươi đi,không phải tức giận thì là cái gì?”.Ti Tu Dạ đi ra phía trước: “Ta nói cân nhắc,cũng không phải là không đồng ý”.
“Ngươi chính là không đồng ý,trước kia nói nghe hay như vậy,kết quả không phải xem ta như con nít đem ra lừa gạt sao”.
Ti Tu Dạ đem Tiêu Dật từ trên ghế ôm vào lòng:”Thực ra ta chỉ là ghen tị thôi mà”.
“Ngươi ghen tị cái gì chứ?”.Tiêu Dật không hiểu mà nhìn nam nhân trước mắt,”Còn có cái gì khiến ngươi ghen tị được?”.
“Dật Nhi của ta luôn luôn muốn mommy của mình,một chút cũng không quan tâm tới ta”.Ti Tu Dạ giả bộ đáng thương mà nói.
“Ta hiện tại cả người cũng đang ở trong lòng ngươi,ngươi còn không cho phép ta gặp mommy một chút”.Tiêu Dật trừng mắt Ti Tu Dạ.
Aizzz,thật là một đứa nhỏ không hiểu tình thú,Ti Tu Dạ bất đắc dĩ mà nghĩ.
“Được rồi,đừng tức giận,cuối tuần này,ta cho người đi đón,vừa lúc ta cũng có thời gian rảnh”.
“Còn muốn chờ ngươi có thời gian rảnh,ngươi thật đúng là, cho mommy ta có thể đến Ti gia,không thể cho ta trở về sao?”.Tiêu Dật một bộ biểu tình suy nghĩ.
Aizzz,người này thật là bảo bối trời ban cho ta đây sao? Phải là một ‘tiểu ma nhân tinh’ mới đúng.Ti Tu Dạ hết nói nổi rồi.
…..
“Tiêu tiểu thư,Trương phu nhân,mời qua bên này”.Lâm Văn Thanh mới sáng sớm đã chạy đến Tiêu gia đón người.
Kết quả gặp Tiêu Mẫn Nhi đại lười biếng nghìn năm này,gây chuyện phá hoại đến vị quản gia rất có quan niệm thời gian làm việc và nghỉ ngơi chặt chẽ và cẩn thận của chúng ta.
Cuối cùng sau một hồi thấy người máy hoàn toàn kiểu mới có tiết mục gấp người và chăn,mới đem hai vị tới được Ti gia.
“Mẹ,không phải là Ti gia rất nhiều tiền hay sao,rất lợi hại hay sao? Ta xem cũng chỉ có như vậy,không có một trang viên với núi non rộng lớn,cũng không có hàng ngàn người hầu xếp thành hàng chào đón,xem ra cũng chỉ là loại bình thường thôi”.
Tiêu Mẫn Nhi tùy tiện mà nói,không biết hạ thấp giọng nói xuống.
Mà Lâm Văn Thanh một bên dẫn đường sớm nhẫn nại đến nội thương.
Cái gì gọi là loại bình thường? Một nhành hoa cọng cỏ ở nơi này,lớn đến mặt tiền cửa hàng,nhỏ như trang sức cũng đều là do ta tỉ mỉ sắp đặt,chỉ có sáng tạo,mỗi thứ không phải có nội hàm thì sẽ có giá trị gì đó.
“Mẫn Nhi,đây là đang ở trong nhà người khác ni”.
Trương Ngọc Quyên kéo tay áo Tiêu Mẫn Nhi,cũng chính là đứa nhỏ này việc đời cái gì cũng chưa thấy qua,Trương Ngọc Quyên làm bảo mẫu trong gia đình một người tầng lớp trí thức của xã hội,hiển nhiên là có khả năng nhìn ra được giá trị của những vật trong Ti gia,nội liễm mà không mất đi vẻ cao nhã.Thoạt nhìn đúng là vật không ra gì,tùy tiện cầm một cái ra bên ngoài đều là giá trên trời.
Chờ vào đến phòng khách,Lâm Văn Thanh vừa muốn kêu người máy đưa trà lên,chợt nghe cổ họng Tiêu Mẫn Nhi hô to lên.
“Dật Dật,Dật Dật, ngươi ở chỗ nào ni?Người mẹ thân ái nhất của ngươi đến thăm ngươi này,mau ra nghênh đón chứ còn chờ gì nữa”.
“Tiêu tiểu thư”.Lâm Văn Thanh vội vàng ngăn cản nói,”Tiểu thiếu gia còn đang ngủ ni”.
“Cái gì!”.Tiêu Mẫn Nhi trợn mắt: “Dật Dật nhà chúng ta cũng không có nằm ỳ trên giường,sao đến nơi này dưỡng thành thói quen hư hỏng như thế này hả?”.
Lâm Văn Thanh đang muốn giải thích,cũng không muốn khiến Tiêu Mẫn Nhi cho rằng đứa nhỏ ngoan ngoãn đến Ti gia đều biến thành hư hết,kết quả…
“Hừ,ta hiện tại cũng đã rời giường rồi,nó như thế nào không biết xấu hổ lại vẫn còn ngủ? Thật quá đáng”.
Hóa ra vị mẫu thân này chính là vì mình không được ngủ,mà đố kị với con có thể dậy muộn a.
Trương Ngọc Quyên ngượng ngùng mà hướng Lâm Văn Thanh có chút ngây ngốc mà cười cười,chuyện xấu hổ trong nhà,chuyện xấu hỏ trong nhà a.
…..
Tiêu Dật dậy muộn,việc này có thể là do tìm hiểu đến đêm của hôm qua.
Buổi tối chín giờ,Ti Tu Dạ đem Tiêu Dật ôm từ gian phòng -vì muốn để Tiêu Dật có môi trường học tập tốt nhất mà sửa một gian phòng tạo thành phòng thí nghiệm- đi ra.
Lấy chuyện ngày mai Tiêu Mẫn Nhi tới thăm ra uy hiếp khiến cho Tiêu Dật nhắm mắt lại,hảo hảo đi ngủ.
Bởi vì công ty còn có việc chưa làm xong lại không muốn quấy rầy Dật Nhi,cho nên Ti Tu Dạ liền đến thư phòng kế bên làm việc.
Cái này cho Tiêu Dật một kẽ hở để chui.
Đợi nửa đêm hơn mười hai giờ,vội vàng làm hết công việc,thời điểm Ti Tu Dạ trở lại phòng ngủ nghênh đón hắn không phải là khung cảnh Dật Nhi đang ngủ ngon lành,mà là chiếc giường cảm ứng điều chỉnh công nghệ cao kiểu dáng mới nhất bị tháo tung,còn Tiêu Dật đang đem linh kiện từng bước từng bước lắp lại.
Cái này làm cho Ti Tu Dạ tức giận không ít.
“Dật Nhi,như thế nào mà còn chưa đi ngủ a?”.
Phía sau bỗng truyền đến giọng nói ôn nhu của Ti Tu Dạ khiến Tiêu Dật lông tơ dựng thẳng đứng lên.
Quay người lại,mang theo vẻ mặt ngây thơ vô tội nhất,trong nháy mắt ánh mắt kiểu tử sắc thạch anh,theo giọng nói trẻ con mang chút thương cảm: “Dật Nhi không ngủ được”.
Đôi mắt tử sắc thuần khiết chống lại đôi mắt lam tử sắc bí hiểm,một giây,hai giây,ba giây…
Sau một phút đồng hồ nhìn nhau,Tiêu Dật cuối cùng cũng không phải là đối thủ của hồ ly tinh nghìn năm này,bại trận.
“Xin lỗi”.
“Ta cần phải ngoan ngoãn đi ngủ”.
“Ta không nên đem giường tháo tung ra”.
Nhìn thấy Tiêu Dật trước mắt,nghiêm túc nhận sai lầm của mình,cơn giận của Ti Tu Dạ từng chút từng chút bị đánh tan.
“Dật Nhi,ta là lo lắng cho thân thể của ngươi”.
“Ta biết”.Chính vì hiểu ngươi là quan tâm ta,cho nên mới áy náy.
“Được rồi”.Ti Tu Dạ sờ sờ đầu Tiêu Dật: “Mau làm lại giường cho tốt hơn đi”.
Tiêu Dật kinh ngạc mà nhìn hắn.
“Chẳng lẽ chúng ta phải ngủ dưới sàn nhà hay sao? Ngươi không phải thiếu chút nữa là hoàn thành rồi sao,còn không mau lên,ta thật sự đang rất mệt mỏi rồi đó”.Ti Tu Dạ câu môi lên cười,cũng là phong tình vô hạn.
Tiêu Dật nhỏ giọng mà đáp lời,quay lại với công việc đang lu bu,khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười nho nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...