Dật Tiếu Khuynh Thành

“Chú Khải,ta khát rồi”.

Ngồi ở cửa hành lang bên cạnh xem cá vàng trong hồ,đem toàn bộ cá đếm đi đếm lại đến ba lần Tiêu Dật uể oải nói.

Làm tiểu hài tử cũng là một trong những điều có lợi,chính là sai bảo kẻ khác.

“Được được được,ta đi giúp ngươi hỏi xem”.Ti Tu Khải tuy rằng lúc trước cùng Tiêu Dật tiếp xúc không quá hai lần,nhưng qua hai lần này lại nghe thấy chuyện này,đủ để cho hắn hiểu rõ,tiểu hài tử này,là một tiểu ác ma không hơn không kém.

Vừa lúc có một nữ mặc quần áo người làm từ đầu kia hành lang gấp khúc đi tới.

“Tiểu thư,ngươi có thể cầm một ly nước trái cây lại đây có được không?”.Ti Tu Khải lễ độ mà nói.

“Thực xin lỗi,ta là người hầu phụ trách quét dọn”.Nữ người hầu khom người chảo rồi bước nhanh rời khỏi.

“Cứ như vậy?”.Tiêu Dật không nghĩ tới tại gia tộc,người hầu đều có thể cự tuyệt yêu cầu của thiếu gia Ti Tu Khải.

“Đây là quy tắc của gia tộc,các chuyện ngoài chức trách,không thể vượt phạm vi,nếu như người quét dọn làm công việc của người bưng trà,trái lại sẽ bị phạt”.Ti Tu Khải tại gia tộc cũng sinh hoạt một thời gian ngắn.

Tiêu Dật không nói,thực là một chỗ kỳ quái.

“Được rồi,đến đây,đi theo ta,ta tìm xem chỗ nào có người bưng trà”.Ti Tu Khải không dám để tâm can bảo bối của anh họ khát nước,chỉ có kéo Tiêu Dật đi ra ngoài.

“Chú Khải”.Tiêu Dật ngửa đầu hỏi hắn,”Chúng ta hẳn là xem như khách mời.Làm cho khách chờ lâu như vậy,còn không đưa nước trà lên,người hầu không làm tròn chức trách,chẳng lẽ sẽ không bị phạt sao?”.

Ti Tu Khải cười khổ trả lời: “Tiểu Dật,vấn đề có phạt không này,còn phải xem người hầu kia rốt cuộc là không là tròn bổn phận hay là đã hết phận sự rồi”.

Gia quy gia tộc nghiêm cẩn,dù có khách tới người hầu cũng không quan tâm,không thể không hoài nghi,là người kia có bày mưu đặt kế không a.


…..

Dọc đường đi,không một bóng người.

“Cái chỗ này ngay cả người máy cũng không có”.

Tổng hợp lại những gì mình quan sát,Tiêu Dật đi đến kết luận.

“Ông nội không thích”.Ti Tu Khải nhún nhún vai.

Tiêu Dật chợt dừng bước,hướng cỏ ven đường ngồi xuống.

“Làm sao thế?”.

“Chú Khải,ngươi,biết đường không?”.

Khuôn mặt tươi cười của Ti Tu Khải cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa: “Biết,biết,biết mà….”.

Thấy Tiêu Dật nghiêng liếc mình một cái,ánh mắt kia,làm sao lại cùng anh họ giống nhau vậy,làm người ta không khỏi rùng mình một cái,cha con đúng là cha con a.

“Ta,ta cũng chỉ ở gia tộc lúc nhỏ một thời gian ngắn. Sau khi lớn lên,tới nơi này cũng chỉ là nghe xong rồi bước đi a”.

Ti Tu Khải nhỏ giọng nói thầm,vì mình mà ủy khuất.

“Ta mệt rồi,ngươi tìm chính xác đường rồi quay lại gọi ta”.Tiểu Dật lắc lư hai chân nhỏ.


“Như thế không được,anh họ bảo ta trông chừng ngươi”.

Thấy Ti Tu Khải chậm chạp nghi nghi ngờ ngờ,Tiêu Dật nhịn xuống kích động phẫn nộ:”Tai nào của ngươi nghe hắn nói ngươi phải trông chừng ta?”.

Ti Tu Khải nghe Tiêu Dật nói vậy,hồi tưởng lại,thực sự là,anh họ chỉ muốn Tiểu Dật ngoan ngoãn,một câu cũng không nói với ta,chẳng lẽ anh họ không tin tưởng ta như vậy sao?.

“Mau đi đi”.Thấy Ti Tu Khải có xu hướng gần giống Lâm Văn Thanh,Tiêu Dật vội vàng cắt ngang sự tự hối tiếc của hắn,nhanh nhanh nói:”Bằng  không chờ daddy xử lý xong chuyện không tìm thấy ta….”.

Tinh thần Ti Tu Khải nghiêm chỉnh,đúng vậy,trước tiên phải đem Tiểu Dật về chỗ cũ đã rồi nói sau.

“Vậy,ngươi đừng có chạy lung tung a,đừng có đi theo người lạ,gặp người xấu thì la lên,biết chưa?”.

Ti Tu Khải nói liên miên lải nhải mà dặn dò một đống lớn,lúc sau mới vội vàng mà hướng qua chỗ khác đi tới.

Ân,muốn nói cho hắn,chỗ kia chúng ta đã đi qua hai lần chưa? Tiêu Dật hé mắt nhìn bóng dáng không đầu không đuôi của  Ti Tu Khải,ánh nắng không tồi,ừ,chỉ là không nói thôi,nếu đã đến gia tộc,sẽ không muốn lãng phí cơ hội này,vẫn nên dành thời gian mạo hiểm đi.

Nghĩ xong,nó từ trên bãi cỏ đứng lên,phủi phủi quần,xuất phát.

….

“Đường nơi này thật ra vô cùng phức tạp a”.Tiêu Dật tự nhủ nói,cũng không biết cái gia tộc này vốn không có nhiều người ni,hóa ra là có nguyên nhân khác,nó xông loạn nơi nơi cũng không thấy có ai đi ra ngăn cản.

Rừng cây mờ mờ ảo ảo ở đằng kia,giống như là một mảnh đất rất rộng,Tiêu Dật còn nhỏ thấp,thấy không rõ lắm,chỉ có di chuyển,tiến lên phía trước.


Đẩy cành liễu buông dày dày ra,Tiêu Dật bị hình ảnh trước mặt xuất hiện làm cho chấn động.

Một cánh đồng hoa lớn tươi tốt từ bên chân lan đến đường chân trời.

Đóa hoa màu đỏ, cam,vàng,xanh lục,xanh lá cây,xanh da trời,tím đều nở rộ,dưới ánh mặt trời,theo sự di chuyển  lướt nhẹ của gió mà lay động,như là đem cầu vồng trên trời trải xuống mặt đất,cũng dập dờn thành một luồng sáng trong vắt như dòng sông cầu vồng.

“Rất đẹp”.

Bỗng nhiên từ không xa truyền đến một âm thanh.

Tiêu Dật giờ mới phát hiện giữa có một lão nhân đứng giữa một khóm hoa,đầu đội nón cỏ,tay cầm cái cuốc,đang cười tủm tỉm mà nhìn mình.

“Ân”.Tiêu Dật dùng sức gật đầu.

Kiếp trước luôn luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm lạnh lẽo,nó cũng được tiếp xúc với cái gọi là hoa,nhưng chỉ là trên tranh ảnh không hề có sinh khí mà thôi.

Sau khi hồn rời khỏi xác,đang lúc phiêu đãng không có gánh nặng,thấy được một bông hoa chân chính,Tiêu Dật,khi đó còn là Linh,đầu tiên nhìn thấy đã thích sinh vật này rồi,dưới ánh mặt trời nở rộ,ấm áp như thế,sạch sẽ như thế.

Đáng tiếc chính là nó không có thực thể,hai tay không thể chạm đến đóa hoa động lòng người kia.

Cả đời này,nó xuyên qua tới tương lai,nhưng phát hiện trong thành thị,những cây cối điêm tô cho cảnh vật xung quanh đều là sản phẩm của khoa học kỹ thuật,bốn mùa đều như vậy,bất kể mưa gió.

Đây không phải hoa trong lòng nó,cho dù có đẹp hơn những đóa hoa trong ấn tượng của nó,trong mắt nó,cũng chỉ là đống vật liệu không có sinh mệnh.

Ở tại một thế giới tương lai khoa học kỹ thuật phát triển,những bông hoa phát triển tự nhiên cùng với những trang giấy của sách là giống nhau,càng ngày càng ít,đáp lại vật hiếm là châm ngôn qúy,cũng càng ngày càng đắt đỏ,những gia đình bình thường không trồng nổi hoa,mua không nổi sách.

Chính là,hôm nay,tại trước mắt nó – Tiêu Dật,là những đóa hoa chân chính,là những đóa hoa đang dốc sức dưới ánh mặt trời cố gắng sinh trưởng,hơn nữa lại đẹp chói mắt như vậy,mênh mông như biển.

Bất thình lình,lão nhân chạy đến trước mặt nó,vương tay đưa cho nó một đóa hoa.

“Màu trắng”.Tiêu Dật cẩn thận nhận lấy lại nhìn về biển hoa kia.”Chỗ đó,không có màu này”.


“Ngươi nhầm rồi”.Lão nhân cũng nhìn về phía biển hoa kia,”Chỗ đó,chỉ có màu này”.

Vừa quay đầu lại,chống lại ánh mắt thắc mắc của Tiêu Dật,ánh mắt của lão nhân trở nên dụi dàng: “Loại hoa này,là thông qua vợ của ta,sau ngàn vạn lần chiết cành tái tổ hợp gen,nghiên cứu mới ra.Bản thân nó cũng với đóa hoa ngươi cầm trong tay giống nhau,là màu trắng.Nhưng mà dưới ánh mặt trời,sẽ khúc xạ ra màu nguyên bản của ánh nắng mặt trời”.

Tiêu Dật ngạc nhiên nhìn đóa hoa nho nhỏ trắng tinh khiết không tì vết trong tay: “Nó có tên không?”.

“Có a,vợ ta gọi nó là phong hoa tuyệt đại”.

“Phong hoa tuyệt đại?”.

“Đúng,vợ ta từng nói,tồn tại của mỗi đóa hoa,đều sẽ có một mỹ nhân cùng nó xứng đôi,nàng muốn tạo ra loại hoa xinh đẹp nhất trên thế giới,chỉ có người xinh đẹp nhất trên thế giới đứng cạnh nó mà không làm nó mất màu,nhưng mà người đẹp,vẫn không tìm được,điều này cũng là điều tiếc hận của vợ ta lúc còn sống”.

Tiêu Dật có điều không hiểu: “Ta có thể,vào xem được không?”.

Lão nhân gật gật đầu.

Tiêu Dật đi tới trong biển hoa,hạ người xuống, nơi bị nó ngăn cản ánh nắng mặt trời,những đóa hoa đều khôi phục lại màu trắng tinh khiết ban đầu.

Một cỗ nhàn nhạt,nó chưa hề ngửi thấy mùi hương quanh quẩn quanh mũi,nếu có cũng giống như không,tự nhiên mà coi như không khí bình thường xung quanh.

Nó vươn cái tay ra khoảng không,nhẹ nhẹ chạm vào nụ hoa kia,cảm xúc như chạm vào loại tơ lụa,khiến cho Tiêu Dật khẽ cười đứng dậy,là hoa nhi thật.

Mà trong mắt lão nhân,bị hình ảnh hiện ra càng thêm lực rung động.

Tại giữa sông cầu vồng kia tiểu nhân nhi xinh đẹp tinh tế,cẩn cẩn dực dực vươn ngón tay bạch ngọc khẽ chạm nhẹ vào cánh hoa của một đóa hoa,trên mặt lộ vẻ vui thích mà tươi cười hồn nhiên,thoáng chốc,đem ánh sáng trong biển hoa thu hết vào trong đó,lại vô cùng khuếch trương mà khúc xạ ra,giống như tiên cảnh,tựa như tinh linh.

“Phong hoa tuyệt đại của Lan Nhi hấp thu ánh sáng mặt trời,khúc xạ rực rỡ,dáng tươi cười của đứa bé này,hấp thu phong tình của phong hoa tuyệt đại,rốt cuộc đã gặp được người định mệnh của phong hoa tuyệt đại rồi,Lan Nhi,nàng nhất định là rất vui mừng phải không?”.

Lão nhân nói lẩm bẩm,màu đen trong mắt tràn đầy ôn nhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui