Dật Tiếu Khuynh Thành

“Lâm tiên sinh,mời ngồi”.Hiệu trưởng mỉm cười,ra lệnh cho người máy đưa trà cho Lâm Văn Thanh.

Lâm Văn Thanh đau lòng khi nhìn những vết thâm tím trên mặt hai vị thiếu gia bảo bối,đồng thời cũng có chút tự hào,hai vị thiếu gia lấy hai địch bốn,đối phương bên kia cũng không chiếm được hơn chút tiện nghi nào.

“Chủ nhân nhà ta vừa xảy ra chuyện,cho nên ta đến đây để giải quyết chuyện này”.

“Đó là, Ti tiên sinh là người bận rộn,việc nhỏ này,làm sao có thể làm phiền được,cũng không có gì đáng ngại lắm”.Hiệu trưởng cười theo,nếu như không phải thầy hiệu trưởng xem thường mọi chuyện thì đã tự chủ trương rồi,cũng không cùng hắn ta nói một tiếng liền ầm ĩ ra tới như vậy,hắn sớm là có thể chuyện lớn hóa nhỏ,việc nhỏ hóa không có rồi.

“Hiệu trưởng”. Nhâm hiệu trưởng là nhân vật điển hình của thành phần trí thức cứng nhắc,tuyệt nhìn không chút năng lực.

“Ngươi bớt tranh cãi đi”.Hiệu trưởng quát lớn hắn một tiếng,vừa cười vừa nói: “Lâm tiên sinh công chuyện cũng nhiều,hôm nay thật sự là chúng tôi xử lí không thỏa đáng,quấy nhiễu đến ngài rồi,thật là xấu hổ,Ti tiểu thư,tứ thiếu gia(*) có thể đi được rồi”.


(*) chỗ này bản gốc ghi là tứ thiếu gia,trong khi bây giờ chưa ai biết thân phận của Tiểu Dật,nhà có 3 người lòi đâu ra tứ thiếu gia (_ _”)

“Vậy…”.Lâm Văn Thanh lén lén lút lút nhìn bốn hài tử bên kia.

Hiệu trưởng ngay lập tức ngầm hiểu: “Mấy hài tử kia,trước kia đã bắt nạt bạn học sẵn rồi,chúng tôi sẽ hảo hảo giáo dục,trừng phạt nghiêm khắc,Lâm tiên sinh yên tâm”.

“Như thế thì ta cáo từ trước,tiểu thư thiếu gia, chúng ta đi thôi”.

“Ngài đi thong thả”.

“Bác quản gia,daddy có phải là tức giận lắm không?”.Đi trên dọc đường vườn trường,Ti Lưu Giác nhỏ giọng hỏi Lâm Văn Thanh, không nói được một lời nào.

“Không có”.

“Vậy,vì cái gì hắn chưa tới”.Ti Lưu Cẩn ngửa khuôn mặt nhếch nhác lên.

“Đó là bởi vì ta chưa có nói cho hắn biết a”.Lâm Văn Thanh giảo hoạt cười, “Thiếu gia ở tuổi này đánh nhau là chuyện bình thường,cũng không phải phạm sai lầm,ta vì cái gì muốn nói cho ông chủ chứ”.

“Bác quản gia vạn tuế”.Tâm Ti Lưu Du lòng đang thấp thỏm mà bình xuống.

“Vị này,chính là Dật Dật,ngưỡng mộ đã lâu,ta là quản gia Ti gia Lâm Văn Thanh,xin được chỉ giáo”.Lâm Văn Thanh lúc này mới tỉ mỉ đánh giá tiểu hài tử mà tiểu chủ nhân nhà mình vây quanh.Đích thực là một mỹ nhân,chẳng trách tiểu chủ nhân vì hắn mà đánh lộn.


“Ta là Tiêu Dật”.Tiêu Dật không hiểu lời khách sáo,chỉ cảm thấy vị quản gia này la lạ.

“A,ánh mắt của ngươi….”.Lâm Văn Thanh chợt phát hiện được ánh mắt của Tiêu Dật có chút lạ thường.

“Đúng vậy,ánh mắt của ngươi hình như không đúng lắm,vừa rồi có phải hay không bị bọn chúng đánh tới rồi?”.Ti Lưu Du tiếp cận lại,rồi khẩn trương hỏi.

“A”.Tiêu Dật nhớ tới có thể là trong lúc xô đẩy với những tên đó,bi tay của ai đó đụng đến mắt,nguyên lai màu đen của kính áp tròng có chút lệch rồi.”Không có việc gì”.

Trước mặt Lâm Văn Thanh,hắn chính là vụng về lên tiếng,nhưng không có động tay điểu chỉnh.

“Ta xem xem”.Ti Lưu Cẩn bắt đầu kề sát.

“Không có việc gì,chẳng qua là kính áp tròng lệch”.Tiêu Dật giải thích,hơi hơi nghiêng đầu.


“Vậy,mau đeo lại đi,nhất định rất không thoải mái đi”.,Ti Lưu Giác không nghĩ nhiều.

Mà Lâm Văn Thanh sinh ra nghi hoặc,một học sinh tiểu học,mang kính áp tròng làm gì?Nếu như là màu sắc rực rỡ,còn có lí do để xinh đẹp,đáng yêu hơn.Chỉ có điều màu đen a,giống như che dấu điều gì đó.

Tiêu Dật lắc đầu: “ta trở nhà chuẩn bị là được rồi.Hôm nay cảm ơn,ta về trước đây”.Nói xong liền vội vã chạy đi.

“Chúng ta cũng về nhà đi”.Lâm Văn Thanh cũng chỉ là nghi ngờ một hồi rồi thu về trong lòng,dặn dò bọn Ti Lưu Cẩn: “Đại tiểu thư đi thôi”.

“A,đến đây.Thật sự là khó hiểu rồi,ta vừa mới có ảo giác,mắt của Dật Dật biến thành màu tím đấy”.Ti Lưu Du mơ hồ cảm thấy rằng: trong mắt Tiêu Dật có lóe tử quang(ánh sáng tím),mà lẩm bẩm.

Người nói vô tâm,người nghe cố ý,Lâm Văn Thanh kéo cửa xe trong lòng rùng mình,màu tím,đây không phải là ….Quả nhiên,tiểu hài tử tên Tiêu Dật, không đơn giản a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận