Ti Tu Khải lết thân xác mệt mỏi về nhà, mở cửa ra.
“Anh về rồi đây”.
Tiêu Mẫn Nhi đang ngồi trên ghế salon gọi điện, cô nghe thấy giọng nói của Ti Tu Khải, quay lại nói với hình ảnh Liêm Thu trên màn ảnh một câu: “Nói chuyện sau”. Rồi liền cúp máy.
“Anh cuối cùng cũng đã về”.
Từ khi Ti Tu Khải lên làm đại diện gia chủ, càng ngày càng về muộn, so với lúc Ti Tu Dạ quẳng việc đi thành phố L còn bận bịu hơn nhiều.
“Mẫn Nhi, anh mệt quá à”.
Vừa cởi áo khoác, Ti Tu Khải vừa làm nũng, muốn tình thân mến thân với vợ mình để kiếm chút an ủi.
Không đợi hắn dựa vào vai, Tiêu Mẫn Nhi bỗng nhiên đứng lên.
“Ừm, em biết rồi”.Tiêu Mẫn Nhi tùy ý xoa xoa đầu hắn: “Tối này Tiểu Thu hẹn em đến nhà cô ấy chơi, vậy Duệ Duệ giao cho anh đi ”.
Ti Tu Khải ngồi ngây ngốc trên ghế sopha, người ta ở bên ngoài làm việc mệt muốn chết, em thì phủi mông chạy đi, còn muốn anh trông Duệ Duệ, còn bản thân thì ra ngoài đi chơi, hu hu, Mẫn Nhi sao em lại đối xử với anh như thế, thật đau lòng quá đi mà.
Mình mệt mỏi quá, mình đói quá, mình nhớ anh họ quá a.
Đang lúc hắn đau khổ, trước mặt xuất hiện một ly kem, Ti Tu Khải từ ly kem nhìn lên, lập tức lệ rơi như mưa: “Pa, papa, vẫn chỉ có papa là tốt”.
Tiêu Chinh chẳng hiểu chuyện gì mà nhìn con rể: “Hở..Con là con rể của ta, đối tốt với con là chuyện đương nhiên”.
Cuối cùng vẫn có người lo lắng cho ta, Ti Tu Khải xúc động vô cùng, nhận lấy ly kem kia, tuy rằng một ly kem không thể lấp đầy cái bụng đang đói, nhưng mà đây là lòng tốt của papa.
Thấy Ti Tu Khải lấy ly kem trong tay mình, Tiêu Chinh hắng giọng một câu: “Khụ khụ, cái đó,Tu Khải à, phải thêm ô mai, chocolate và ba loại hương thảo(*) nữa mới được”.
(*)Ba loại hương thảo (Hương thảo tam chủng): gồm có: hương nhu, hoắc hương, bạc hà.
“Hả?”. Ti Tu Khải ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chinh.
Tiêu Chinh vội vàng bổ sung một câu: “Là ta muốn ăn”.
Đầu treo đầy hắc tuyến, nhiệt độ trong lòng Ti Tu Khải nhanh chóng giảm xuống: “Papa, Duệ Duệ không thể ăn kem được, nó cần giảm béo”.
“Là ta muốn ăn”.Tiêu Chinh mặc kệ lời nói dối có bị lật tẩy hay không, vẫn khăng khăng như cũ.
“Papa,”.Bất đắc dĩ nhìn ông lão hết sức vì cháu này, Ti Tu Khải nói: “Cha không nhớ cái lần mà Duệ Duệ mắc kẹt trong khoang trò chơi của nhà trẻ sao? Chúng ta nghiêm khắc kiểm soát chế độ ăn uống của nó cũng là vì tốt cho nó thôi, cha xem, nó bây giờ cũng béo như vậy rồi”.
“Duệ Duệ béo mũm mĩm trông rất đáng yêu mà”.
Tiêu Chinh không tán thành, béo không phải trông càng có phúc sao, hơn nữa đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương kia, có ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của nó chứ.
Bởi vì vấn đề vóc dáng của Ti Lưu Duệ, không chỉ biểu hiện ở nhà trẻ, mà ở nhà, trong ba người cũng chỉ có Ti Tu Khải là miễn cưỡng bế được nó lên.Tiêu Mẫn Nhi và Ti Tu Khải lo lắng vì vấn đề này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nó, cho nên đã vì Ti Lưu Duệ mà lập ra một chế độ ăn uống hết sức khoa học, còn đối với Ti Lưu Duệ thì chỉ là một câu đơn giản, hễ là những gì nó thích ăn thì không được phép ăn.
Như thế thì Ti Lưu Duệ làm sao có thể chịu nổi được chứ. Ban đầu, nó nghĩ tất cả các cách để tìm kiếm đồ ăn vặt, sau này nó phát hiện ra tất cả đồ ăn đều bị Ti Tu Khải khóa ở nơi cao nhất trong cái tủ kia, vì thế nó đành từ bỏ.
Hiện tại nó nghĩ ra một cách, trong nhà này, ai là người thương Duệ Duệ nhất. Ông ngoại! Nó chạy đến trước mặt Tiêu Chinh, vừa làm nũng vừa láu lỉnh, giả bộ đáng thương để khiến Tiêu Chinh động tâm.
Ti Lưu Duệ muốn ăn kem ly, Tiêu Chinh liền lén lút từ tầng trên của tủ lạnh lấy cho nó, nhưng Ti Lưu Duệ không thích ăn một loại hương vị, nếu đã thành công phá tan lớp phòng ngự của Tiêu Chinh thì nó muốn một bữa no đủ, siro dâu tây, siro socola, siro hương thảo, mỗi thứ một chút, để cho Duệ Duệ say mê thưởng thức một chút.
Cái này đối với Tiêu Chinh quả thực là gặp phải khó khăn rồi.Ngươi nói, nếu là đang ở thành phố L, ngươi muốn siro gì, ta cũng có thể đem cho ngươi một chai, nhưng mà đây là Lưu Kim, Tiêu Chinh không có thói quen dùng những công nghệ quá cao như những người ở nơi đây.
Ngay cả đồ gia vị nước siro các loại ông cũng phải dùng đến các loại máy móc, muốn cái gì thì ấn nút, nhìn thì thấy rất thuận tiện nhưng Tiêu Chinh cảm thấy quá phiền phức, nhiều loại gia vị như vậy, chi chít các nút, ta là một ông già, làm sao có thể biết được nhiều như vậy, tay lại không linh hoạt, bấm bấm cả nửa ngày đều ra toàn thứ linh tinh.
Có một lần, ông không kiên nhẫn được nữa mà liều mạng bấm thật nhiều, cuối cùng cái máy kia báo hỏng, vì thế Tiêu Chinh cũng giống như Tiêu Mẫn Nhi, bị cấm chỉ không cho vào bếp.
Cho nên ông cũng chỉ có thể nhờ Ti Tu Khải.
Nói dối không hiệu quả, lại còn bị tước mất li kem, Tiêu Chinh chán nản đi về phòng.
Ti Tu Khải cầm li kem, vừa chua xót vừa xúc từng muỗng ăn.
“Ôi……..”.
Ti Tu Khải cảm thấy khó hiểu, mình thở dài sao nghe được cả tiếng vọng chứ, vừa nhấc mắt lên, một khuôn mặt béo đang bĩu môi ở trước mặt hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm ly kem trong tay hắn.
“Con than thở cái gì?”.Ti Tu Khải buồn cười nhìn Ti Lưu Duệ.
Ti Lưu Duệ nghiêm trang nói: “Daddy, sau này cha phải nhớ kỹ, làm người không nên quá tham lam”.
Cha nhìn con đi, bởi vì nhất thời tham lam, cho nên bây giờ ngay cả kem một hương vị cũng không có mà ăn, thôi bỏ đi, không được ăn thì nhìn cũng được.
“Daddy, vậy cha thở dài cái gì?”.Rõ ràng là có kem ăn rồi mà.
“Ài, sao số cha lại khổ thế này chứ,”.Thật sự là không có người nào để dốc bầu tâm sự, Ti Tu Khải đem những nỗi khổ tâm nói hết với đứa con 5 tuổi đang bất mãn của mình: “Ông nội xem cha như là siêu nhân, chuyện gì cũng bắt cha phải phụ trách, cha bận rộn đến cơm cũng không kịp ăn.Về đến nhà lại không có một ai quan tâm đến cha, cha, cha……..”.
Thấy daddy của mình giống như muốn khóc, Ti Lưu Duệ ngay lập tức chìa cánh tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ chân hắn (vì không với tới vai): “Ngoan, daddy không khóc, Duệ Duệ quan tâm cha”.
“Cha chỉ có mỗi Duệ Duệ thôi”.
Ti Tu Khải vui mừng nhìn Ti Lưu Duệ, bế nó ngồi lên trên đùi mình, ôm nó, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu một chút.
“Duệ Duệ ——con, đang làm gì thế?”.
Ti Tu Khải muốn nói chuyện cùng Ti Lưu Duệ, nhưng đập vào mắt hắn chính là miệng nó nhét đầy kem, nhìn lại li kem trong tay mình thì đã biến thành một đống bừa bãi.
Trong nháy mắt, cảm giác vô lực tràn ra, để chiếc ly qua một bên, Ti Tu Khải ôm lấy Ti Lưu Duệ như ôm một con thú nhồi bông.
“Hu hu, cha nhớ anh họ, cha nhớ Tiểu Dật Nhi, cha muốn bọn họ quay về, cha không thể chịu được nếu cứ tiếp tục vất vả như thế này nữa, cha chịu không nổi nữa rồi”.
Ba chữ ‘Tiểu Dật Nhi’ bay vào lỗ tai, Duệ Duệ cũng ôm lấy Ti Tu Khải, gào khóc kêu la: “Duệ Duệ cũng nhớ ca ca, Duệ Duệ không nhớ mỹ nhân xấu xa hung ác, nhưng mà Duệ Duệ muốn ca ca quay về, ca ca sẽ cho Duệ Duệ ăn món ngon, Duệ Duệ muốn ăn quà, Duệ Duệ muốn ăn kem, ca ca, anh ở chỗ nào thế hả!”.
Nhìn thấy cảnh tượng hai cha con ôm nhau kêu gào, giống như hai người vơ hết mọi khổ ải trên thế gian này vào người.
“Duệ Duệ”.Ti Tu Khải sụt sịt: “Có phải con rất nhớ ca ca không?”.
“Vâng”. Duệ Duệ gật đầu liên tục.
“Vậy con đi đến chỗ của chị Du và anh Giác, anh chị ấy sẽ nói cho con biết chỗ của ca ca. Vậy thì con có thể tìm ca ca trở về rồi”.
Ti Tu Khải nêu ra chủ ý, vừa xem liền hiểu ngay.Đám người lớn bọn họ đều nằm trong tầm giám sát của ông nội, nhưng mà trẻ con thì lại không nằm trong phạm vi giám sát của ông ấy.Để cho Ti Lưu Duệ đi tìm Tiêu Dật, giả bộ đáng thương, dỗ Tiêu Dật quay trở về, nếu Tiêu Dật quay về thì Ti Tu Dạ có thể nhởn nhơ ở bên ngoài được sao? Ti Tu Dạ trở về, Ti Tu Khải hắn sẽ còn bi thảm như thế này sao?
…..
Ti Ngự Long bước xuống xe, vào trong đại sảnh ngồi xuống.
La Hành bưng trà đặt lên bàn.
“Lão gia, người phải chú ý giữ gìn sức khỏe a, lúc kiểm tra sức khỏe sáng nay, huyết áp hơi cao, chuyện công ty, hay là đừng làm việc cật lực như vậy nữa”.
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Tên nhóc Tu Khải kia, còn cần phải rèn luyện nhiều, hai đứa Tiểu Du và Tiểu Giác còn phải đến trường, ta không để ý một chút, Ti gia sớm muộn gì cũng sụp đổ”.
Tìm thiếu gia Tu Dạ về chẳng phải là được rồi sao? La Hành thầm nói trong lòng, đương nhiên là không có khả năng nói trước mặt Ti Ngự Long.
“Tôi muốn xin ý kiến của lão gia một chút, muốn thuê vài thợ trồng hoa đến chăm sóc cánh đồng hoa có được không?”.
“Cánh đồng hoa của ta, khi nào lại đến phiến người ngoài chăm sóc, không cần!”. Ti Ngự Long lúc này mới nhớ tới: “Ta đã bao lâu không đến cánh đồng hoa rồi nhỉ? Bốn ngày rồi đấy, đi, ta muốn xem, những bông hoa của ta giờ như thế nào rồi ”.
Nhắc đến di vật của người vợ đã qua đời, Ti Ngự Long dù mệt mỏi nhưng nói đi liền đi, đi về hướng cánh đồng hoa.
……
“Lão gia, cẩn thận”.
La Hành lo lắng theo sát cạnh Ti Ngự Long, thấy ông làm cỏ tưới hoa, lúc ông đứng dậy thì nhất thời hoa mắt đứng không vững liền chạy đến đỡ.
“Ài, có tuổi rồi ”.Được La Hành đỡ vào đình nghỉ mát ngồi xuống, Ti Ngự Long không khỏi cảm thán.
“Lão gia ”.La Hành cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Người không cảm thấy hoàn cảnh bây giờ rất giống khi đó sao?”.
“Cái gì mà giống với khi đó?”.Ti Ngự Long khó hiểu.
“Đại tiểu thư và thiếu gia năm đó, Tu Dạ thiếu gia và Lưu Dật thiếu gia hiện tại”.
Sắc mặt Ti Ngự Long trầm xuống: “Nhắc đến hai người đó làm gì?”.
“Lão gia”.La Hành khuyên nhủ: “Năm đó đại tiểu thư và thiếu gia cũng là do người phản đổi mà rời khỏi Ti gia, đến lúc bọn họ mất, người cũng chưa từng đến nhìn họ một lần, tôi biết trong lòng người đến bây giờ vẫn còn khó chịu, nhưng mà mọi chuyện đều cũng đã muộn rồi”.
“Nhưng bây giờ, chẳng lẽ người định suốt đời không để ý đến Tu Dạ thiếu gia và Lưu Dật thiếu gia nữa hay sao? Nhỡ may có chuyện gì xảy ra, người không hối hận sao? Hai chuyện giống nhau như vậy, không nên đưa ra quyết định sai lầm giống nhau a”.
Vẻ mặt Ti Ngự Long phức tạp, chuyện năm đó luôn là tảng đá trong lòng ông.Ông rất có lỗi với hai người con kia, nhưng mà, bây giờ là Tu Dạ và Tiểu Dật, hai đứa nó vì sao lại cũng bước trên con đường này.
Quyết định sai lầm sao? Cái gì là quyết định sai lầm? Chẳng lẽ ta đã sai thật rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...